Chương 15. Bôi Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Bôi Thuốc

Khương Tân Nhiễm nhìn vào Cố Nhược với ánh mắt ngây dại, khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt ánh lên vẻ nhiệt huyết. Cô cảm thấy như mình bị mê hoặc bởi ánh nhìn trong veo và đầy cảm xúc của Cố Nhược. Dù là ai cũng không thể không bị cuốn hút, đặc biệt là Cố Nhược, người đã yêu cô đến tận xương tủy.

Cố Nhược cảm thấy căng thẳng trong lòng khi nhận được ánh nhìn từ Khương Tân Nhiễm, ánh mắt nàng trở nên sâu lắng hơn, yết hầu khô khốc, tay cứng đờ. Nàng khao khát được ôm Khương Tân Nhiễm ngay lập tức, siết chặt cô trong vòng tay của mình, làm cho cô khóc và hai má đỏ bừng.

Tuy nhiên, hình ảnh Khương Tân Nhiễm khóc trong đêm hôm đó vẫn hiện rõ trong tâm trí Cố Nhược. Nàng nhíu mày, hít sâu một hơi, tự nhắc mình đừng làm tổn thương Khương Tân Nhiễm. Nàng phải giữ lý trí, mặc dù sự cuồng nhiệt của Khương Tân Nhiễm đang làm xao động sâu sắc trong lòng nàng.

Nàng tự nhủ với mình phải bình tĩnh, nhưng dưới ánh nhìn nóng bỏng của Khương Tân Nhiễm, lý trí của nàng cũng bị lung lay. Cố Nhược nặn nhẹ mũi, bất đắc dĩ thở dài, chủ động lùi lại vài bước, giữ khoảng cách với Khương Tân Nhiễm, cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng.

"Em lào sao nhìn chị như vậy."

Khương Tân Nhiễm ngạc nhiên, lỗ tai đỏ ửng, miệng ngậm ngừng ngượng ngùng biện minh: "Ai... Ai nhìn chị chứ? Chị có vẻ đang tự luyến bản thân..."

Khương Tân Nhiễm càng nói càng cảm thấy chột dạ, mặt đỏ bừng, âm thanh ngày càng nhỏ dần. Cố Nhược rõ ràng đẹp đến mức không thể phủ nhận, và sự ngượng ngùng của Khương Tân Nhiễm chỉ càng chứng minh rằng cô bị sắc đẹp của Cố Nhược cuốn hút.

Khương Tân Nhiễm cúi đầu, lén lút nhìn lên, thấy Cố Nhược từ trước đến giờ vốn lạnh lùng, nhưng giờ đây nàng đã nở một nụ cười ấm áp.

Nụ cười đó như cơn mưa nhẹ nhàng làm cho vẻ đẹp của Cố Nhược càng thêm rực rỡ. Khương Tân Nhiễm cảm thấy ganh tị, tự nhủ rằng có thể ngoài xã hội, Cố Nhược cũng gây ấn tượng mạnh mẽ và quyến rũ như thế.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mình bị oan uổng, vì mặc dù Cố Nhược đẹp, nhưng sự lạnh lùng và cao ngạo của nàng khiến người khác không dám tiếp cận, thậm chí không dám mơ mộng về nàng. Khương Tân Nhiễm cảm thấy như mình bị chính vẻ đẹp của Cố Nhược làm cho choáng ngợp.

Khương Tân Nhiễm nhìn vào những vết thương trên cổ Cố Nhược, cảm thấy xấu hổ với "kiệt tác" của mình, chủ động hỏi: "Chị có thuốc không?"

Cố Nhược nhúc nhích nhẹ: "Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?"

"Không phải em, mà là chị." Khương Tân Nhiễm chỉ vào cổ Cố Nhược, "Nơi này, có lẽ em đã hơi mạnh tay một chút... Em sẽ bôi thuốc cho chị, tránh để ngày mai ra ngoài bị người khác hiểu lầm..."

Khương Tân Nhiễm càng nói càng nhỏ, gần như muốn vùi đầu vào cổ Cố Nhược, gò má đỏ như quả chín chín.

Cố Nhược cười nhẹ, giọng nói dịu dàng: "Để bọn họ hiểu lầm đi. Mà là hiểu lầm cái gì? Lẽ nào là hiểu lầm bạn gái của chị quá cuồng nhiệt sao?"

Cố Nhược thực sự mong muốn người khác hiểu lầm. Đối với nàng, đó là một chiến tích đáng tự hào, như một huy chương mà nàng muốn khoe khoang cho toàn thế giới thấy, là dấu vết mà Khương Tân Nhiễm để lại trên cổ nàng.

"Không cần mặt mũi." Khương Tân Nhiễm lẩm bẩm.

"Chị không có hộp thuốc." Cố Nhược giải thích, "Chị ở một mình, cần gì đến hộp thuốc."

"Làm sao không cần?" Khương Tân Nhiễm ngạc nhiên, mắt mở tròn, "Một người sống một mình lẽ nào không bị thương hay bệnh tật sao? Ai cũng có lúc gặp sự cố, một người sống một mình càng nên chuẩn bị đầy đủ thuốc men để phòng bất trắc." Khương Tân Nhiễm để hành lý xuống, tìm kiếm hộp thuốc nhỏ trong đống quần áo và đồ đạc, vừa nói vừa cằn nhằn: "May mà em còn có thuốc chữa vết trầy da, chị lúc nào cũng vậy, không quan tâm đến bản thân, rồi lại mong người khác lo lắng cho chị..."

Khương Tân Nhiễm dừng lại, đột nhiên nhìn về phía Cố Nhược, phát hiện rằng Cố Nhược đứng ngay sau lưng mình, cười với khóe miệng cong lên.

Khương Tân Nhiễm nhìn thấy dấu răng trên cổ Cố Nhược, sắc mặt đỏ bừng. Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, không thể làm gì khác ngoài việc nghiêm mặt và nói: "Còn đứng đó làm gì? Mau rửa sạch sẽ đi. Em đã tốt bụng bôi thuốc cho chị rồi, mà chị còn muốn  mời chị đi sao?"

Cố Nhược không nhịn được cười, ôm lấy khóe miệng thấp giọng nói: "Tuân mệnh." Giọng nói của cô nhẹ nhàng, có chút vui vẻ, khiến Khương Tân Nhiễm cảm thấy bối rối và mất tự nhiên.

Cố Nhược nhanh chóng rửa ráy xong. Tóc dài buông xõa sau lưng, cô khoác một chiếc áo tắm ra ngoài. Cô chỉ thắt một dây lưng đơn giản, để lộ phần cổ áo khoét sâu, để lộ xương quai xanh trắng nõn.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy trái tim mình đập nhanh, ánh mắt không biết nhìn đi đâu. Cố Nhược đứng trước mặt cô, làn da vẫn còn ướt nước, khiến Khương Tân Nhiễm cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Chị... Chị không có chỗ nào để ngồi, cao như vậy em làm sao bôi thuốc cho chị?" Khương Tân Nhiễm nhìn quanh, cảm thấy bối rối.

Cố Nhược liếc nhìn xung quanh, xé một khối khăn tắm đặt xuống sàn, rồi ngồi lên đó. Áo tắm của cô xộc xệch một bên, để lộ đôi chân dài trắng nõn. Những giọt nước vẫn còn đọng trên da cô như những viên sương mai, tạo cảm giác quyến rũ.

Khương Tân Nhiễm cảm thấy mình bị cuốn hút, không còn cách nào khác ngoài việc nhắm mắt, nửa ngồi nửa quỳ để bôi thuốc cho Cố Nhược. Cô cẩn thận thoa thuốc lên vết thương gần xương quai xanh của Cố Nhược, từng hơi thở của cô nhẹ nhàng ấm áp truyền đến.

Cố Nhược hạ thấp mắt, nhìn thấy Khương Tân Nhiễm chăm chú bôi thuốc, sự nhẹ nhàng của từng hơi thở khiến cô cảm thấy như có làn sóng mềm mại đang vỗ về. Cảm giác này khiến trái tim Cố Nhược thêm xao xuyến.

Khương Tân Nhiễm cẩn thận bôi thuốc trên bả vai của Cố Nhược. Đến vết thương ở cổ, cô nhẹ nhàng kéo cằm Cố Nhược lên, nói: "Ngẩng đầu lên." Cảm giác của những ngón tay chạm vào khiến Cố Nhược nắm chặt khăn tắm dưới mình.

Khi Khương Tân Nhiễm đứng lên, cô cảm thấy chân mình tê liệt, không thể đứng vững. Ngay khi cô vừa nhấc chân, cả người đã ngã nhào vào lòng Cố Nhược.

Cố Nhược theo phản xạ ôm lấy Khương Tân Nhiễm, để cô rơi vào lòng mình. Mũi cô chạm vào nơi mềm mại nhất của Cố Nhược, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cô.

Hai người đều cứng ngắc, cảm giác bối rối tràn ngập không gian.

Tác giả có lời muốn nói:

Thời gian cập nhật: Ngày 20 tháng 5 (Thứ năm) trước 23 giờ. Sau đó, sẽ tiếp tục trở lại lịch cập nhật bình thường.

—————————

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro