Chương 75: Thủ hộ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75: Thủ hộ thần

Khương Tân Nhiễm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình đã dậy sớm hơn bình thường nửa giờ. Điều đó giúp cô có đủ thời gian, trước khi dùng bữa sáng, để chăm sóc Cố Nhược một cách trọn vẹn.

Trước đây, Khương Tân Nhiễm thậm chí không dám nghĩ đến việc táo bạo như vậy, nhưng khi đối diện với Cố Nhược, mọi nguyên tắc và sự ngượng ngùng đều bị gạt sang một bên. Tim cô đập thình thịch, ngay cả đầu ngón tay cũng có chút run rẩy.

Một bát cháo nóng, vừa ăn hết thì cũng vừa vặn ấm bụng.

Nhịp tim của Khương Tân Nhiễm vẫn chưa kịp bình tĩnh lại, cô đỏ mặt nhảy ra khỏi vòng tay của Cố Nhược, định đi rửa tay, nhưng lại bị nàng ôm lấy một cách táo tợn, trêu chọc cô thêm một lúc rồi mới buông ra.

Nhìn theo bóng lưng vội vã của Khương Tân Nhiễm, Cố Nhược nửa ngồi dựa vào bàn, đôi chân dài bắt chéo, hai ngón tay chạm lên môi mình, nở nụ cười thoả mãn.

Vì sự việc nhỏ này mà thời gian ăn sáng cũng không còn nhiều.

Khương Tân Nhiễm ăn vội vàng để lấp đầy bụng, rồi Cố Nhược đưa cô đến phòng thí nghiệm.

Khi xuống xe, Khương Tân Nhiễm dặn dò Cố Nhược: "Hôm nay em có thể về sớm, đến lúc đó em sẽ đi tàu điện ngầm, chị đừng đến đón em."

Cố Nhược nhíu mày nhẹ nhàng, cười mà như không cười, nàng nắm lấy cổ tay Khương Tân Nhiễm, kéo cô về phía ngực mình, cúi xuống cắn nhẹ vào môi cô, giữ yên như vậy một lúc rồi mới nhẹ giọng nói: "Nhưng chị muốn đến đón em."

Trong lúc nói, tay nàng cũng không đứng đắn, lòng bàn tay áp lên gáy Khương Tân Nhiễm, ngón cái khẽ vuốt ve bên tai cô.

Vành tai của Khương Tân Nhiễm bị nàng làm cho đỏ ửng, mặt cũng nóng lên, cô lúng túng đáp: "Vậy chị phải đến sớm, em sẽ không chờ chị đâu."

Cố Nhược mỉm cười, dỗ dành Khương Tân Nhiễm như một đứa trẻ, nhẹ giọng hỏi: "Mấy giờ chị nên đến?"

Nụ cười của nàng quá quyến rũ, khiến Khương Tân Nhiễm cảm thấy xao động, cô vội vàng quay mặt đi chỗ khác, "Làm sao em biết được. Chính chị đoán đi."

Cố Nhược nói: "Vậy chị sẽ không đi, sẽ ở đây trông coi em."

Khương Tân Nhiễm trừng mắt nhìn nàng: "Chị lớn như vậy mà bỏ mặc công ty sao?"

Cố Nhược nhìn đôi mắt đen láy của cô, nửa giận nửa yêu, khiến tim nàng lỡ nhịp. Càng nhìn, nàng lại càng không nỡ buông tay.

"Kia thì em đợi chị vậy," Cố Nhược cúi xuống vai Khương Tân Nhiễm, không chịu buông tay, tựa như đang nũng nịu.

Khương Tân Nhiễm cảm nhận được giọng nói dịu dàng của nàng làm trái tim mình ngứa ngáy, cổ cô nóng bừng, và sự ngượng ngùng dễ dàng khiến cô thỏa hiệp. Cô cố tình hừ một tiếng, quay đầu không nhìn nàng.

Cố Nhược ánh mắt lưu chuyển, khi ánh mắt Khương Tân Nhiễm không kịp phản ứng, nàng để lộ một nụ cười giảo hoạt, chậm rãi nghiêng người về phía cổ cô, và cố ý để lại một lời thì thầm êm ái bên xương quai xanh: "Nhiễm Nhiễm ngoan."

Khương Tân Nhiễm cảm thấy như hồn mình sắp bị nàng dẫn dắt đi mất, cô ho khan hai tiếng để lấy lại bình tĩnh.

Nhưng rồi lại nghe thấy Cố Nhược có thêm chiêu nữa: "Ngoan, tỷ tỷ tốt của em..."

Giọng nói ấy hơi khàn và trầm, giống như lông vũ cào vào trái tim Khương Tân Nhiễm, chỉ trong chớp mắt, một nửa cơ thể cô đã tê rần.

Hai người họ không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu, Cố Nhược chỉ hơn Khương Tân Nhiễm chưa đến nửa tuổi. Khi còn trẻ, Khương Tân Nhiễm luôn quấn lấy Cố Nhược, bắt nàng gọi mình là "tỷ tỷ."

Thường thì em gái gọi chị gái là chuyện bình thường, nhưng với Cố Nhược, sự dung túng và bất đắc dĩ khiến nàng luôn chiều theo ý Khương Tân Nhiễm.

Chỉ là một cách xưng hô bình thường, nhưng khi từ miệng Cố Nhược thốt ra, nó luôn mang theo một cảm giác mập mờ khó diễn tả, mỗi lần đều khiến Khương Tân Nhiễm đỏ mặt xấu hổ.

Có một sự phấn khích tiềm ẩn trong đáy lòng, và một loại hạnh phúc khó tả đan xen trong đó.

Trong không gian nhỏ hẹp của xe, Cố Nhược dán sát vào tai Khương Tân Nhiễm và thì thầm, dùng giọng khàn khàn mà cô yêu thích nhất, khiến Khương Tân Nhiễm đầu gối như mềm nhũn, không thể bước đi nổi.

"Chờ... chờ em xác định rõ thời gian rồi nhắn tin cho chị nhé." Khương Tân Nhiễm cắn đầu lưỡi mình, cơn đau giúp cô tỉnh táo hơn, cô vội vàng tìm lại lý trí, rồi bối rối nói thêm một câu trước khi vội vàng bỏ chạy.

Nếu không chạy, chỉ sợ cô sẽ lại bị nàng mê hoặc mà làm ra những chuyện xấu hổ.

Khương Tân Nhiễm chạy vào tòa nhà phòng thí nghiệm, rồi trốn vào góc tường lén lút nhìn ra ngoài, thấy chiếc xe màu đen của Cố Nhược chậm rãi rời đi, cô ôm ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Khương Tân Nhiễm dần hiểu cảm giác của những vị hôn quân trong cổ đại, vì muốn nhận được một nụ cười của mỹ nhân mà coi thường quốc gia. Là một quân vương, vì tư tình mà bỏ mặc xã tắc và người dân, điều này tất nhiên là sự sỉ nhục khó rửa. Nhưng nếu Khương Tân Nhiễm ngồi trên ngai vàng ấy, và mỹ nhân là Cố Nhược, cô chắc rằng mình cũng sẽ trở thành một hôn quân.

Trái tim vẫn chưa bình tĩnh, suy nghĩ lung tung một hồi, đột nhiên có người vỗ vai Khương Tân Nhiễm từ phía sau: "Nhìn gì mà lén lút vậy?"

Khương Tân Nhiễm giật mình, suýt nữa bị dọa đến nỗi đẩy người ta ra. Nhìn lại, hóa ra là sư tỷ trong phòng thí nghiệm.

"Không, không có gì." Cô che mặt, không dám để sư tỷ thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, cúi đầu bước nhanh vào trong phòng thí nghiệm.

Buổi sáng bận rộn trôi qua, đến trưa cô chỉ ăn đơn giản tại nhà ăn, rồi buổi chiều lại tiếp tục công việc.

Chờ đến khi tổ thí nghiệm cuối cùng có kết quả, Khương Tân Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, mang laptop ra ngoài văn phòng để chỉnh lý số liệu, mới nhớ ra mình cần nhắn tin cho Cố Nhược để báo thời gian kết thúc công việc.

Vừa mới lấy điện thoại ra, thì có một đồng học từ phòng thí nghiệm khác gõ cửa, nửa thân người nghiêng vào và nói: "Khương Tân Nhiễm, có người tìm cậu ở ngoài."

Khương Tân Nhiễm tưởng là Cố Nhược, liền hỏi: "Có phải là nữ không?"

"Không phải, là một nam sinh, trông cỡ mười mấy tuổi. Hắn tự xưng là em trai của cậu, bây giờ đang ở tầng một trong sảnh chính," người bạn đồng học nói xong cũng vội vàng rời đi.

Sắc mặt Khương Tân Nhiễm trở nên khó coi.

Cô biết ngay đó là ai.

Tám phần là Ngô Hạo Thần, cậu con trai cưng của Khương Bội Lan. Ngô Hạo Thần là cậu bé trai duy nhất của gia đình họ Ngô, cả nhà đều cưng chiều cậu như tròng mắt, sợ cậu va đụng, chiều chuộng đủ kiểu, nuôi lớn thành một kẻ kiêu ngạo, ương bướng. Ra khỏi nhà, chẳng ai thấy cậu mà không tránh né.

Từ khi Ngô Hạo Thần biết nhận thức, gia đình nhà họ Ngô đã ngầm truyền cho cậu một tư tưởng: "Ngàn vạn lần phải đề phòng Khương Tân Nhiễm, cô ta chỉ là chị tiện nghi của con, gia sản nhà Ngô sau này đều sẽ là của con. Đừng để cô ta lừa gạt đi những gì thuộc về con."

Vì vậy, từ nhỏ mỗi lần gặp Khương Tân Nhiễm, Ngô Hạo Thần đều lườm cô bằng ánh mắt lạnh lùng. Khương Tân Nhiễm cũng chán ghét cái cậu em trai này, cố gắng tránh gặp mặt càng nhiều càng tốt, hai người gần như không bao giờ dính dáng đến nhau.

Hôm nay thật hiếm lạ, không biết cậu ta nổi cơn gió nào mà lại chủ động đến tìm cô.

Khương Tân Nhiễm hiểu rõ tính tình của Ngô Hạo Thần, sợ rằng cậu ta sẽ gây chuyện ở trường, nên cô vội vàng cất giữ số liệu cẩn thận, thu dọn máy tính rồi đi tìm cậu ta.

Ngô Hạo Thần trông như một kẻ du thủ du thực, hai tay đút túi, đứng ở sảnh chính tầng một, nghiêng đầu nhìn những tấm bảng trưng bày một cách vô tổ chức.

Khương Tân Nhiễm bước nhanh về phía cậu ta, Ngô Hạo Thần quay đầu lại, hiếm khi nở một nụ cười với cô: "Chị à, bây giờ chị trông thật quyền uy, gặp mặt chị một lần còn phải nhờ người thông báo."

Khương Tân Nhiễm nghe cậu ta gọi mình là chị, cảm thấy cổ họng như muốn buồn nôn, không phải vì nơi này, nên cô liền hỏi: "Cậu đã ăn cơm chưa?"

"Chưa đâu, vừa tỉnh ngủ đã chạy tới tìm chị, lấy đâu ra thời gian ăn cơm," Ngô Hạo Thần nói dõng dạc, "Chẳng phải chị định mời em một bữa à? Chị à, em nghe cha nói, bây giờ chị có tiền rồi, chẳng lẽ không nỡ mời em trai ruột một bữa cơm sao?"

Khương Tân Nhiễm nghe cậu ta nhắc đến người cha rác rưởi của cậu ta, càng cảm thấy buồn nôn hơn, không muốn tiếp tục đôi co với cậu ta, nên lừa phỉnh: "Đi thôi, chị sẽ dẫn cậu đi ăn gì đó."

Khương Tân Nhiễm dẫn Ngô Hạo Thần đến một nơi không xa, chỉ là nhà ăn tầng một của trường, cô gọi cho cậu ta một phần bún thập cẩm cay.

Ngô Hạo Thần nhíu mày, không hài lòng nói: "Chị có tiền như vậy mà chỉ mời em trai ruột ăn bún thập cẩm cay sao? Ít nhất cũng phải mời em một bữa hải sản chứ?"

Khương Tân Nhiễm trong lòng thầm nghĩ, nhìn cậu mà chỉ muốn gọi hải sản, rồi lạnh mặt nói: "Chỉ có món này, ăn hay không thì tùy."

Ngô Hạo Thần thấy thái độ của cô kiên quyết, nên rụt cổ lại, không dám lên tiếng nữa.

Lúc này không phải giờ cơm, trong nhà ăn chẳng có ai, để tiện cho việc nói chuyện, Khương Tân Nhiễm đặc biệt chọn một vị trí hẻo lánh nhất, phía sau là phòng chứa đồ, nơi để chổi, giẻ lau và các công cụ khác, cửa chỉ mở một nửa, không có ai lui tới.

Ngô Hạo Thần ăn hết bát bún thập cẩm cay như một con heo ủi cải trắng, lau miệng, rồi ngả người tựa vào thành ghế như một ông lớn, thậm chí còn định lấy ra một gói thuốc lá để hút.

"Ở đây cấm hút thuốc, cậu hãy ngoan ngoãn một chút," Khương Tân Nhiễm tức giận nói.

Ngô Hạo Thần lầu bầu, tức giận nhét thuốc lá trở lại túi áo, rồi nói thẳng vào vấn đề: "Chị, em cũng không muốn nói nhiều, chị mau đưa hai mươi vạn để em trả nợ. Còn nữa, mẹ bị bắt vào trại giam vì cái chuyện ăn cơm với Tào công tử kia, bây giờ vẫn chưa được thả ra. Chị mau đưa mẹ ra ngoài, mẹ không có ở nhà, em với cha ngày nào cũng phải ăn mì tôm, không ai giặt quần áo, nhà cửa thì loạn như cái chợ."

Ngữ khí đòi hỏi một cách hùng hồn như vậy khiến Khương Tân Nhiễm vừa kinh ngạc vừa bật cười.

Khương Bội Lan vẫn còn đang trong trại giam sao? Chuyện này Khương Tân Nhiễm hoàn toàn không biết. Nghĩ lại, tám phần là do Cố Nhược đã giấu cô chuyện này.

Khương Tân Nhiễm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói: "Tôi không có hai mươi vạn, và dù có thì cũng không đưa cho cậu. Còn về chuyện mẹ cậu vào trại giam, cậu nên tự đi hỏi bà ấy vì sao lại như vậy."

Nói xong, trong lòng cô cười lạnh. Mời ăn cơm sao? Nghe thì hay đấy, nhưng thực chất Khương Bội Lan đã lên kế hoạch từ lâu, định bán Khương Tân Nhiễm cho cái gọi là Tào công tử kia để thay con trai trả nợ. Ngay cả ly nước có pha thuốc mê mà Khương Tân Nhiễm uống hôm đó cũng chính tay Khương Bội Lan đưa cho cô.

Khương Bội Lan hoàn toàn không quan tâm đến việc Khương Tân Nhiễm sẽ bị làm gì sau khi bị mê. Trong lòng bà chỉ nghĩ đến việc trả nợ cho con trai. Từ lúc đó, Khương Tân Nhiễm đã hoàn toàn mất hy vọng vào bà ta.

Từ ngày Ngô Hạo Thần ra đời, Khương Bội Lan đã không còn là mẹ của Khương Tân Nhiễm nữa. Nhưng có lẽ Khương Tân Nhiễm đã quá ngu ngốc, mãi đến năm nay mới nhận ra điều đó.

"Chị có còn chút lương tâm nào không?" Ngô Hạo Thần thấy nói ngọt không được, lập tức trợn mắt, hung hăng đe dọa: "Dù sao bà ấy cũng là mẹ chị, chị có trách nhiệm phải đưa bà ấy ra ngoài, hiểu chưa? Còn nữa, tôi là em trai ruột của chị. Mẹ đã nói với tôi rằng sau này dù chị kiếm được một trăm triệu, cũng phải đưa hết cho tôi tiêu. Bây giờ tôi chỉ xin chị hai mươi vạn mà chị cũng không chịu, chị phản bội rồi sao?"

Khương Tân Nhiễm nhìn thằng em trai không còn thuốc chữa này, chỉ nói: "Tôi đã mời cậu một bát bún thập cẩm cay, vậy là đã hết lòng hết dạ rồi. Những chuyện khác tôi không thể giúp được, cậu có kêu gào cũng vô ích. Đi nhanh đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ trường đến."

Nói xong, cô quay người định bỏ đi.

Ngô Hạo Thần thấy vậy, lửa giận bốc lên đầu, mặt đỏ bừng vì tức giận. Thấy Khương Tân Nhiễm không định giúp đỡ, cậu ta liền túm lấy cô, giọng đầy ác ý: "Mẹ kiếp, cha tôi nói đúng, phụ nữ cần phải được dạy dỗ. Cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt với tôi? Hôm nay tôi sẽ cho cô thấy thế nào là lễ độ." Nói rồi, cậu ta giơ tay lên, định giáng một cái tát vào đầu Khương Tân Nhiễm.

Khương Tân Nhiễm sức mạnh không thể chống lại cậu em trai mười mấy tuổi đầy sức lực, cổ tay cô bị bóp chặt đến đỏ lên nhưng không thể thoát ra, thậm chí còn bị cậu ta bóp cổ, không thở nổi, đến tiếng kêu cứu cũng không thể phát ra.

Mắt thấy cái tát đã gần kề, đột nhiên trước mắt Khương Tân Nhiễm tối sầm lại.

Chỉ nghe thấy tiếng hét thảm của Ngô Hạo Thần, Khương Tân Nhiễm bỗng cảm thấy cổ mình nhẹ hẳn đi. Cô cố gắng mở mắt ra, theo tiếng hét nhìn lại, thấy Ngô Hạo Thần đã bị ai đó đá bay vào gian tạp vật phía sau. Mặt cậu ta cọ sát trên nền xi măng, ăn đầy bụi bẩn, còn bị người kia bóp chặt cổ, mặt đã đỏ bừng vì nghẹn thở.

Khương Tân Nhiễm nhận ra người đang đánh Ngô Hạo Thần chính là Cố Nhược.

Từ khuôn mặt trắng nõn của nàng, có thể thấy rõ nàng đang nghiến chặt răng, hơi thở phì phò đầy tức giận. Đôi mắt nàng đỏ rực, chứa đầy sự phẫn nộ, trông như một con dã thú sẵn sàng lao vào tấn công.

"Đừng quên ủng hộ editor bằng cách vote để tiếp thêm động lực cho những chương tiếp theo nhé! ❤️"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro