Chương 15: Đồ đệ Tuyết Lưu Ly

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người không biết vô tội!" Lưu Ly vội cố gắng thanh minh "Cũng vì không ai nói với ta nội quy ở đây, ta ta ta cũng là vô tội!"

Ném bánh hoa tươi xuống, vì không muốn bị giáo huấn nên dưới chân bước càng lúc càng nhanh.

Tiểu Phong cùng Đại Phong nhìn bóng dáng Lưu Ly hận không thể cất cánh mà bay khỏi đây, không khỏi cảm khái: "Chân nhân thật là khoan dung."

"Chỉ sợ khoan dung này chỉ đặc biệt dành riêng cho sư tỷ."

Đến nổi bánh trên bàn là dùng linh dược trân quý sơ chế, tuy rằng đã bị Lưu Ly làm cho xói mòn hơn phân nửa, chỉ dư lại này đó dù vậy cũng đủ để người khác được lợi. Hai người liền phân chia nhau sau đó trở về tu luyện tiêu hóa linh dược.

Sau khi rời khỏi Ngô Đồng Sơn, Lưu Ly không trực tiếp hồi Đào Hoa Sơn mà đi thẳng đến Diễn Võ Trường đi dạo vài vòng, dù sao Sư môn đại bỉ cũng sắp tới, đến đây trước để tập quen với địa hình một chút cũng tốt.

Làm cho nàng ngạc nhiên chính là ở chỗ này nàng cũng thấy được Lương Thiên Điềm tiểu sư muội đáng yêu kia, Thiên Điềm đứng bên cạnh một thanh niên dáng người cao dài ở bên đình cách nàng không xa.

Lương Thiên Điềm nhìn thấy Lưu Ly, trên mặt liền lộ ra tươi cười, tay nhẹ nắm váy rồi chạy chậm lại nàng:"Lưu Ly sư tỷ!"

Lưu Ly nhìn thấy nàng cũng thật vui vẻ, Lương Thiên Điềm là người đầu tiên mình gặp được khi tới thế giới này, quan hệ của hai người lại thân mật, hơn nửa tháng không thấy mặt cũng rất tưởng niệm nàng.

Lưu Ly liền giang hai cánh tay tươi cười tiếp Lương Thiên Điềm đang nhảy bổ vào lòng mình, sờ sờ đầu nàng thì vừa lúc phát hiện ra trên đầu trát hai cái tiểu bao tử ngạc nhiên hỏi:"Ngươi tự làm tóc sao, kỹ thuật thắt tóc sao lại giống ta?"

Lương Thiên Điềm từ trong lòng ngực của nàng tránh đi, lui ra một bước rồi chỉ hướng vừa nảy nàng mới nhào tới, kéo Lưu Ly bước chậm về phía thanh niên tuấn mỹ kia:"Sư tỷ, đây là ca ca ta Lương Thiên Quang, tóc ta chính là do hắn vấn cho."

Lương Thiên Quang? tên này nghe có điểm quen tai.....

Lưu Ly chắp tay đến gần Lương Thiên Quang khoa chân múa tay:"Lương sư huynh, hạnh ngộ."

"Hạnh ngộ, Tuyết sư muội."

Lương Thiên Quang tu vi so với Lưu Ly cao hơn nhiều, lúc tu sĩ chi gian trừ bỏ những biện pháp đặc thù dùng để che giấu tu vi cùng cố tình chèn ép tu vi của mình xuống thì người đối diện nhất định sẽ cảm giác được đối phương tu vi cao hay thấp.

Tuy Lưu Ly còn không thể chuẩn xác nhìn ra tu vi thực sự của người này nhưng cũng có thể cảm giác được đối phương thực lực thâm hậu. Nếu cũng tham gia Sư môn đại bỉ, hắn tuyệt đối là một đại kình địch.

Nghĩ như vậy, ánh mắt Lưu Ly liền có chút sắc bén, thậm chí sâu trong ánh mắt còn ẩn giấu chút hưng phấn.

Lương Thiên Quang còn không biết nàng đã đem mình coi là đối thủ quan trọng như vậy, chỉ thấy sư muội kiều tiếu mỹ lệ như vậy nhìn nhìn chằm chằm mình, không khỏi theo bản năng trở nên câu nệ.

Ở thế hệ tuổi trẻ đệ tử, Tuyết Lưu Ly và Diệp Trăn Trăn là hai cái tên nổi tiếng nhất nhì sư môn, là nữ thần trong mộng của thanh thiếu niên đang tuổi dào dồi sức sống.

Đặc biệt là Tuyết Lưu Ly, vừa xinh đẹp như hoa kiều lại vừa đáng yêu, thiên phú cực cao còn là nữ nhi của chưởng môn đại nhân, có mấy người xuân tâm manh động có thể chịu được cái nhìn như vậy mà không động tâm đối với nàng đâu.

Chỉ là Tuyết Lưu Ly trước kia đều dính lấy Long Cảnh Hành,các đệ tử khác cũng biết mình không còn cơ hội cũng liền không tự đi rước lấy nhục vào người thôi. Gần đây nghe nói nàng cùng Long Cảnh Hành người nháo ta đi, tuy không biết nguyên do gì nhưng cũng không ít đệ tử tâm tư bắt đầu ngo ngoe rục rịch lên.

Thật không dám giấu diếm, Lương Thiên Quang cũng là động tâm tư với nàng.

Nhưng hắn không nghĩ đường đột nói ái mộ với nàng, cũng vì sợ dọa đến Lưu Ly, đương nhiên quan trọng nhất chính là hắn không nghĩ ở trước mặt mọi người tỏ tình ái mộ bị Lưu Ly cự tuyệt cho người vây xem cười nhạo hắn. Lương Thiên Quang mờ mịt trừng mắt nhìn một vòng người chung quanh nóng lòng muốn thử ý đồ lấy lòng đồng môn.

Lương Thiên Điềm đánh vỡ không khí vi diệu quỷ dị quanh hai người, hưng phấn nhìn Lưu Ly:"Sư tỷ, tu vi ngươi lại tăng rồi!"

"Đúng vậy." Lưu Ly cười nói, "Lần này có thể tiến bộ nhanh như vậy, hoàn toàn là dựa vào Phong chân nhân trợ giúp."

"Đúng vậy."

Lưu Ly khách khí đáp hắn một câu, quay đầu lại tiếp tục cùng Lương Thiên Điềm đùa giỡn:"Ngươi thật không muốn biết, ta đến Ngô Đồng Sơn để làm cái gì?"

"Sư tỷ đến đó làm cái gì nha?"

"Ta đem..."

Lời suýt nữa nói ra, Lưu Ly nghĩ nghĩ đem chuyện trận pháp khắc chế vào lỗ hỏng của đan điền không khỏi quá buồn cười, vẫn không nên nói ra thì tốt hơn liền uyển chuyển mà chuyển chủ đề, nói:"Cũng không có gì, ta ở Ngô Đồng Sơn chỉ tắm đủ bảy ngày phao hồ bảy ngày mà thôi."

"Cái gì?" Lương Thiên Điềm cả kinh hô lên, thanh âm nhịn không được nâng lên quãng tám, "Sư tỷ đi Ngô Đồng Sơn phao tắm a! Phong Chân Nhân cũng thật quá.. Hào phóng!"

"Xi xi, ngươi nói nhỏ chút."

Vừa dứt lời cũng không kịp rồi.

Bốn phía bắt đầu nhỏ giọng nghị luận:

"Cái gì! Lưu Ly sư tỷ đi Ngô Đồng Sơn phao hồ tắm á?"

"Cái gì! Phong Chân Nhân thật hào phóng."

"Cái gì! Lưu Ly sư tỷ đem Ngô Đồng Sơn thành ngôi nhà thứ hai của nàng a!"

"...."

Lấy trình độ tai thính mắt tinh của tu sĩ, dù Lương Thiên Điềm quát rất nhỏ cũng sẽ lọt vào tai bọn họ, huống chi từ đầu mọi người đã chú ý hai vị mỹ nữ đứng trên đình, cho nên đầu sỏ gây tội vẫn là Lưu Ly.

Nghe nghị luận bốn phía ồn ào lên, tất cả đều dùng một ánh mắt kinh ngac đánh giá mình. Lưu Ly nhanh tay lẹ mắt vội kéo Lương Thiên Điềm chạy thật nhanh trốn ra Diễn Võ Trường.

"Lương sư huynh tái kiến, chúng ta đi trước một bước!"

Lương Thiên Quang ấp úng phất tay:"Sư muội tái kiến, đi thông thả..."

...

Trở lại Đào Hoa Sơn, Lưu Ly thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng cũng không ngờ tới mình chỉ nói đùa một câu mà đã một truyền ba, ba truyền năm trở thành đầu đề bàn tán khắp nơi, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng!

"Ta chính tai nghe thấy, Tuyết Lưu Ly chính miệng nói như vậy."

"..."

Cuối cùng, chờ lời đồn đãi ở Thiên Võ Tông dạo một vòng lớn rồi lần nữa trở lại bên tai Lưu Ly la thời điểm lời đã biến thành - Ngô Đồng Sơn Phong chân nhân thu Tuyết Lưu Ly làm đồ đệ!

"Lưu Ly sư tỷ thiên phú cao như vậy, Phong chân nhân lại là Nguyên Anh cao thủ trẻ tuổi nhất Thiên Võ Tông. Hai người ở bên nhau, thật xứng đôi a! Di, ta có phải hay không lời nói có chỗ không thích hợp?"

"Nhưng Lưu Ly sư muội là Thủy linh căn, tại sao lại không bái Vinh Sơn trưởng lão vi sư?"

"Chuyện như thế nào ai mà biết được, nàng cũng không bái chưởng môn đại nhân làm vi sư, vị kia không phải là cha nàng hay sao."

"Mặc kệ, tóm lại là đi chúc mừng Tuyết sư muội đi!"

"Ân!"

Lưu Ly nghe xong tê tâm phế liệt:"Ta không có! Ta không phải! Đừng có nói bừa!!!"

Lưu Ly lắc lắc bả vai Lương Thiên Điềm điên cuồng hò hét:"Điềm Điềm tiểu sư muội của ta, ta rõ ràng không có nói như vậy ô ô ngươi mau mau đi làm chứng cho ta!!!"

Lương Thiên Điềm bất đắc dĩ tùy ý nàng lay lay bả vai, thuận tiễn duỗi tay cầm lên khối bánh hoa tươi Lưu Ly mang cho nàng đưa vào miệng, ngô, ân, ăn thật ngon, thật không biết sư tỷ từ đâu làm ra mấy cái bánh hoa nhỏ nhỏ xinh đẹp lại hàm chứa linh khí như vậy, ăn một ngụm thanh thần tỉnh não, ăn hai cái tai thính mắt tinh. Thứ tốt, ăn nhiều một chút!

Lương Thiên Điềm ăn xong khối bánh cuối cùng, liếm liếm ngón tay ăn nốt vụn bánh, nói:"Dù sao sư tỷ cũng nghĩ bái Phong chân nhân làm vi sư, hiểu lầm liền hiểu lầm đi."

"Không được!" Lưu Ly cắn cắn đuôi tóc mình, thái độ kiên quyết "Vạn nhất Phong chân nhân tưởng ta cố ý đem lời đồn truyền đi, muốn mượn cơ hội này bức nàng thu ta đồ đệ thì làm sao bây giờ? Ta thực sự trong sạch a!"

"Hẳn không đến mức đó đi?" Lương Thiên Điềm cảm thấy Lưu Ly suy nghĩ nhiều.

Lưu Ly bày ra bộ mặt thê thảm nói:"Ngươi suy nghĩ quá đơn giản rồi."

Không truy tinh tiểu hài tử sẽ không hiểu, loại hành vi này kêu là xé bánh, truyền ra nhất định sẽ kéo thấp ấn tượng của ngươi xuống!

"Không được, ta không thể tùy ý để lời đồn truyền đến tai chân nhân." Lưu Ly đẩy cửa muốn đi ra ngoài, "Ta muốn làm sáng tỏ sự thật!"

"Sư tỷ định làm sáng tỏ sự thật như thế nào?"

Lương Thiên Điềm như cái đuôi nhỏ, không cần suy nghĩ cứ đi theo Lưu Ly đi ra ngoài.

Lưu Ly dừng một chút:"Ân, ta còn chưa nghĩ ra."

Xác thật nàng không thể cứ ra cửa thấy một tên đệ tử sẽ cầm cái loa hét lên nói với hắn đó không phải sự thật đi.

Nhưng mà, ngay vào lúc này cái tên hồi lâu không gặp mặt mang theo tươi cười đi tới sân Lưu Ly bước vào.

"Tuyết sư muội! Nghe nói ngươi bị Phong chân nhân thu làm đồ đệ, chúc mừng, chúc mừng!"

Người tới không phải ai khác, chính là cái người Lưu Ly e sợ tránh còn không kịp - Long Cảnh Hành!

Lưu Ly: ".... Ta không có aaaaaaa!"

Nhìn bộ dáng Long Cảnh Hành phong trần mệt mỏi, đủ biết hắn vừa trở lại Thiên Võ Tông, lần này vừa trở về liền nghe lời đồn này, có thể nghĩ tới lời đồn truyền bá tới loại nông nỗi nào rồi, nếu rơi vào tai Phong chân nhân không phải ta tiêu rồi sao!

Thật là làm người hỏng mất, một cái bước thật nhanh, ngự kiếm phi hành, đón gió thổi qua rào rạt đáp xuống Diễn Võ Trường.

Ta hẳn nên khiến cho lời đồn này ở nơi nó sinh ra mà tử vong đi!

Trong mắt Lưu Ly xuất hiện một tia hàn quang, hùng hổ đi nhanh về phía chỗ quản lí Diễn Võ Trường.

Chấp sự Diễn Võ Trường từ xa xa nhìn thấy Tuyết Lưu Ly một thân hung thần ác sát đi lại đây, không khỏi hoảng sợ: "Ngươi, ngươi có chuyện gì?"

Khóe miệng Lưu Ly nhếch lên một góc 22.5 độ, lộ ra một nụ cười xảo trá: "Mượn khuếch đại thanh khí dùng một chút"

Nữ nhi chưởng môn, không nói tới giao hảo tốt hay không cũng không thể đắc tội được. Chấp sự ngoan ngoãn cầm khuếch đại thanh khí đem ra.

Cái gọi là khuếch đại thanh khí chính là cái loa to cỡ trên đó khắc phù văn toa, Lưu Ly cầm loa, tay khác thảy ba lượng tới nóc nhà quản sự.

"Khụ khụ."

Lưu Ly thanh thanh yết hầu, thanh âm hồn hậu nháy mắt quán triệt toàn bộ Diễn Võ Trường, mọi người ở đây đồng loạt quay đầu hướng về phía nàng nhìn xem.

Lưu Ly hô to: "Phong Hề Ngô không có thu ta làm đồ đệ của nàng!!!"

Đầu tiên trong nháy mắt không khí yên tĩnh đến cực điểm, tĩnh đến có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ngay sau đó là thanh âm bùng nổ mãnh liệt tràn ra:

"Tuyết Lưu Ly đây là làm sao vậy?"

"Là yến lễ bái sư cũng chưa làm nên Lưu Ly sư muội không nghĩ đến trước tiên lộ ra tin tức sao?"

"Là Tuyết sư tỷ thẹn thùng đi."

"Nói không sai, ân, ân.."

"Tuyết sư muội thật biệt nữu a!"

Lưu Ly: "....."

Thật là muốn điên rồi!

__________________

Tác giả có lời muốn nói:

Cái này thư danh là Tuyết Lưu Ly xúi giục ta khởi, cùng ta bản nhân mộc đến quan hệ! Nàng kỳ thật muốn kêu 《 anh minh thần võ ta cứu lại nam chủ xinh đẹp như hoa bạch nguyệt quang sau là như thế nào trở thành nhân sinh người thắng 》, là ta! Là ta cho nàng đổi thành đứng đắn văn danh! Muốn ghét bỏ liền ghét bỏ Lưu Ly đi!

Mặt khác, đều vũ, ta, vô, dưa!

罒ω罒

( xem các ngươi bình luận chỉ có ghét bỏ mộc có duy trì, ta đã hiểu, ta đây liền sửa trở về

╭(╯^╰)╮ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro