Chương 18: Sư môn đại bỉ 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách để phân chia thắng bại trong luận võ có ba phương thức: Đối thủ chủ động nhận thua, đối thủ bị quăng ngã khỏi lôi đài, đối thủ hôn mê bất tỉnh.

Nếu hai người đều cùng xuất hiện tình huống kể trên thì coi là thế hoà, cùng nhau tiến vào trận luận võ tiếp theo.

Lúc này Diễn Võ Trường một mảnh âm thanh rên rỉ, tảng lớn đệ tử bò ngã xuống đất.

Tuyết Mai Nhưỡng ở tịch thượng luôn miệng tươi cười haha: "Ai nha, Lưu Ly đứa nhỏ này, thật là không cẩn thận."

Gia gia của Diệp Trăn Trăn là Diệp Thương Hải hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.

Lưu Ly đứng ở trên lôi đài, sau một lúc lâu hết run, nghe được trọng tài tuyên bố mình thắng, nàng cao hứng đi về phía Diệp Trăn Trăn còn đang hôn mê.

Đi một bước chân nàng run run lên một bước, cảm giác điện giật tê dại cả người chưa hoàn toàn biến mất, thân thể Lưu Ly cứng đờ cơ hồ tay cùng chân cứng ngắt lê lết đến bên người Diệp Trăn Trăn.

Nàng uy cho Diệp Trăn Trăn một viên đan dược, đem người giao cho nhóm tiểu tuỳ tùng của Diệp gia.

Làm xong hết thảy, Lưu Ly lui ra đem lôi đài nhường cho trận luận võ giả tiếp theo.

......

Một ngày tỷ thí kết thúc, Lưu Ly ngồi xếp bằng ở một góc Diễn Võ Trường, vận công chữa trị tổn thương của thân thể, thấy các đoàn tông môn trưởng lão từ trên tịch thượng đi xuống, nàng cũng tung ta tung tăng đi theo Phong Hề Ngô.

Phong Hề Ngô đi cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy, Lưu Ly cũng không nhụt chí sử dụng cả tay chân hự hự bò lên núi Ngô Đồng Sơn.

"Phong chân nhân!"

Xung quanh Ngô Đồng Sơn toàn là cây ngô đồng được các đệ tử chăm chút quanh năm, lúc này cũng là lúc bắt đầu vào mùa hoa ngô đồng nở, đoá hoa màu tím nhạt mang theo hương thơm ngào ngạt rơi xuống đầy đất, Lưu Ly theo đường núi gắng gượng bò đến trước sân phòng Phong Hề Ngô, trên người dính đầy mùi hương của phấn hoa ngô đồng.

Nàng không chút khách khí gõ cửa viện môn của Phong Hề Ngô, cơ hồ nếu ai đi ngang không biết sự tình rõ ràng còn tưởng nàng đang đi đòi nợ.

Gõ nửa ngày cũng không có ai đáp lại.

Lưu Ly trợn tròn mắt, chẳng lẽ nàng không hài lòng với biểu hiện của ta trên lôi đài?

Hồi tưởng về lúc nảy, Lưu Ly xác định biểu hiện của mình thập phần cơ trí, dũng cảm, bình tĩnh, quyết đoán! Phong Hề Ngô vì cái gì đối ta không hài lòng, chuyện này không có khả năng! Không có lý do chính đáng!

"Phong chân nhân, chân nhân, ngươi ra đây được không, ngươi mở mở cửa a a a ——"

Loảng xoảng loảng xoảng loảng xoảng, Lưu Ly điên cuồng gõ mạnh vào cửa gỗ, Phong Hề Ngô nhất định ngủ rồi nhưng không ngờ ta lại tới nên không kịp mở cửa cho ta!

Liền lúc Lưu Ly kiên trì đập cửa đến đỏ cả tay thì một thanh âm nghi hoặc từ sau lưng truyền đến:

"Ngươi đang làm cái gì?"

Lưu Ly sửng sốt xoay người một cái, những lo lắng bất an trên mặt đã chuyển thành vui vẻ.

"Chân nhân ——"

Nàng giang hai cánh tay nhiệt tình dào dạt bổ nhào về phía Phong Hề Ngô, chưa kịp ôm lấy người để trụ vững thì cơ bắp cứng đờ đột nhiên từng cái một run rẩy, Lưu Ly thẳng thân mình cúi mặt ngã xuống đất.

"......"

Lần này nàng ngã không thành bởi vì Phong Hề Ngô đã kịp nâng tay nhẹ nhàng tiếp được nàng.

"Sao ngươi không quay về tu dưỡng, chạy tới đây làm gì?"

Ở trong bóng đêm ảm đạm, ánh trăng xuyên qua cây ngô đồng đang xum suê, những bông hoa cành lá đã héo khô vụng về rơi xuống mảnh đất này, rơi xuống lướt quá đôi má trắng sáng như ánh trăng của Phong Hề Ngô. Trăng và hoa vì nàng mà nhường lại một tầng mông lung cùng y phục hoa mỹ mỏng nhẹ, hai tròng mắt thâm thúy xuyên qua màn đêm đen đặc lẳng lặng nhìn Lưu Ly.

Lưu Ly nhất thời nhìn đến ngây người, nàng đờ người trong chốc lát, nằm ngửa trong cánh tay Phong Hề Ngô nói: "Ta thắng, ta nghĩ sẽ đến cùng chân nhân ăn mừng."

"Ta thấy được." Phong Hề Ngô ôn hòa nói.

"......" Lưu Ly ấp úng nói, "Ngươi những trận trước cũng chưa tới xem."

"Khi đó có việc."

Lưu Ly cả người chấn động, bỗng nhiên cảm thấy đoạn đối thoại này có chỗ không đúng lắm, quan niệm giai cấp ở Tu chân giới đặt biệt nghiêm ngặt, nàng sao lại có thể cùng Phong Hề Ngô nói chuyện, sao lại có thể dùng ngữ khí oán giận đối mặt với Nguyên Anh chân nhân đâu?

Giây tiếp theo Lưu Ly đã tìm được đáp án: Đều do Phong Hề Ngô quá ôn nhu.

Lưu Ly bắt đầu yên tâm thoải mái làm nũng: "Chân nhân cảm thấy hôm nay biểu hiện của ta như thế nào?"

Phong Hề Ngô: "......"

Lời này nàng đáp không được.

Lưu Ly nửa nằm ở không trung, thích ý trở mình, cơ bắp đau nhức thả lỏng ra, nàng thở phào một hơi, thoải mái đến cơ hồ muốn ngủ đi.

Quần áo nàng vẫn còn xộc xệch, trên mặt vẫn còn lưu lại dấu vết công kích của Diệp Trăn Trăn.

Phong Hề Ngô nhẹ nhàng vẫy tay, Lưu Ly liền đứng lên.

"Ngươi dùng binh hành hiểm chiêu, nếu có một điểm sai lầm nào sẽ bị thương rất nặng." Phong Hề Ngô hồi tưởng lại một chút, tận lực tránh một ít chỗ khó mà nhận xét, nói: "Kinh nghiệm không đủ, ngươi nếu vẫn bất kể hậu quả, sớm hay muộn cũng sẽ thiệt thòi bản thân."

Lưu Ly giảo hoạt cười: "Chân nhân nói quá đúng, đệ tử tuyệt đối ý thức được bản thân không đủ kinh nghiệm, hôm nay ta đến kỳ thật là muốn cầu chân nhân giúp đệ tử nâng cao kinh nghiệm đối chiến một chút."

Phong Hề Ngô cũng không ngại nàng đắn đo ấp úng, gió thổi làm một đóa hoa ngô đồng màu tím rơi xuống trên đầu Lưu Ly, nàng mỉm cười đem hoa ngô đồng lấy ra, nói với Lưu Ly:

"Ngươi nên dưỡng thân thể tốt lên trước."

Tiếp theo Phong Hề Ngô lại biến mất.

Lưu Ly phồng miệng lên gắt gao nhìn chằm chằm phiến cửa gổ đang đóng kia, nàng bò lên lan can nhìn ngóng vào phía trong, một gian phòng sáng lên ánh đèn màu cam —— minh tưởng thất.

Nội tâm cân nhắc một chút, Lưu Ly lặng lẽ rời đi.

Nàng hôm nay càng muốn hảo hảo ngủ một giấc hơn.

......

Kế tiếp mỗi một hồi thi đấu, Lưu Ly đều chăm chỉ vây xem, đặc biệt là luận võ giả mang thuộc tính Thủy linh căn đệ tử.

Sư môn đại bỉ tiến hành đến bây giờ, đã không còn phải sử dụng nhiều lôi đài cùng một giờ thi đấu. Trình tự luận võ hiện tại cũng đã thay đổi, trên lôi đài trận đấu càng thêm xuất sắc vì thế tập trung một lần chỉ mở ra một lôi đài để các đệ tử luận võ cùng những đệ tử khác hảo hảo thưởng thức quan sát học thêm kinh nghiệm.

Bởi vì ngày ra trận của nàng cũng sắp đến, Lưu Ly cơ hồ mỗi ngày đều ở dưới lôi đài quan sát chiêu thức của đối phương, hơn nữa nàng còn nghiêm túc quan sát cách đối chiến lúc cần lui và sử dụng chiêu thức thích hợp, Lưu Ly càng thêm tin tưởng chính mình.

Thẳng đến khi tới phiên nàng lên đài.

Không biết là có phải nàng đã sử dụng hết may mắn rồi hay không, nên mới xui xẻo gặp phải đối thủ là một cái sư huynh trung niên Trúc Cơ bát giai, tu vi so với nàng càng cao, kinh nghiệm phong phú hơn nàng đã vậy da mặt cũng không nhường một tấc.

Lưu Ly một đường bị đánh từ lúc bắt đầu tỉ thí, thẳng đến miệng phun máu tươi, biểu tình của nàng rất hoảng hốt, hoài nghi nhân sinh.

Sư huynh trung niên kỳ thật đã hai trăm tuổi, hắn cùng những đệ tử trẻ tuổi bất đồng, tuy rằng thích sắc đẹp nhưng lợi ích trước mắt, sắc đẹp với hắn như mây bay, quan trọng vẫn là lợi ích.

Bởi vậy hắn đối với Tuyết Lưu Ly không chút lưu tình nào.

Lưu Ly một bên nôn ra một búng máu, một bên đứng giữa không trung, thở hổn hển nhìn về phía đối thủ.

Sư huynh trung niên lộ ra tươi cười nắm chắc thắng lợi, khuyên nhủ: "Sư muội, lại đánh tiếp nữa ngươi sẽ chịu không nổi, ngươi nhận thua đi."

Lưu Ly lắc đầu: "Ta sẽ không nhận thua, ta nhất định phải thắng."

Sư huynh trung niên giương tay lên, một mảnh cương châm xoay thành vòng tròn, vây quanh Lưu Ly, phảng phất muốn đem nàng trát thành một con nhím.

Tuyết Lưu Ly dù sao cũng là nữ nhi của chưởng môn, hắn tuy rằng sẽ không thương hương tiếc ngọc, nhưng cũng không muốn đắc tội nàng vì thế lại nói: "Sư muội, ngươi tội gì phải cố sức như vậy."

Lưu Ly nhấp môi, yên lặng nhìn về hướng chỗ ngồi phía trên.

Hôm nay Phong Hề Ngô cũng tới.

Tam trương phù nàng đã dùng hết hai trương, dưới cảnh giới nghiền áp của bát giai Trúc Cơ, Lưu Ly cảm thấy áp lực vô cùng trầm trọng.

"Sư huynh." Lưu Ly thành khẩn nhìn về phía sư huynh trung niên, nói, "Ta còn một đòn sát thủ không vô dụng đâu."

"Nga, là sấm chớp mưa bão phù a." Nói đến cái này hắn có chút chua.

Có những người sinh ra đã mang mệnh hảo vừa chào đời đã chú định cả đời trôi chảy, để chiếm được cái loại sấm chớp mưa bão phù có cấp bậc, chính hắn cố dùng hết toàn lực mới được một trương phù chú địa cấp trung phẩm.

Nhưng đáng tiếc, thực lực bản thân vô dụng, dùng nhiều thủ đoạn phụ trợ cũng không làm nên chuyện gì.

Sư huynh trung niên cười nói: "Sư muội sấm chớp mưa bão phù kia của muội xác thật làm ta cũng có chút buồn rầu, bất quá cũng sẽ vô dụng thôi."

"......"

Lưu Ly trầm mặc một lát, nàng sẽ không lựa chọn ngồi chờ chết. Nàng vung tay lên, một đạo dòng nước cuồng quyển hướng đối thủ công tới.

Bốn phía cương châm đang vây quanh đồng thời cũng nhắm về phía Lưu Ly!

Lưu Ly tức khắc lộ ra thần sắc kinh hãi, nàng giống ruồi nhặng không đầu kinh hoảng thất thố bay loạn, nàng thiết đặt bên người tầng tầng thủy tường nhưng không thể ngăn trở cương châm tấn công.

Cương châm bốn phương tám hướng vây quanh nàng ngăn cản đường chạy, cuối cùng, những cái trường châm thô dọa người vẫn chính xác trát lên người Lưu Ly.

Đâm đến nàng biến thành con nhím, Lưu Ly rên một tiếng điểm điểm vết máu loang lổ thấm vào quần áo, hòa tan cùng sợi tơ lụa, cùng lúc đó pháp thuật của nàng phát ra đều tán loạn lên, biến thành bọt nước không khống chế rơi xuống đầy trên đài.

Các đệ tử bốn phía phát ra từng trận thảo phạt, "Cái chiêu thức biến thái gì a, nhìn thôi cũng đau chết người", "Cái lão sư huynh này có hiểu thương hương tiếc ngọc hay không a!"

Lưu Ly té ngã ở phía trên lôi đài, hai đầu gối quỳ xuống đất, phát ra "Đông" một tiếng vang lớn.

Nàng chậm rãi cong lưng, đôi tay đỡ chống xuống đất thân thể run nhè nhẹ.

Sư huynh trung niên kiêng kị nàng còn dư lại một trương sấm chớp mưa bão phù, không dám đến gần xa xa đứng nói: "Sư muội, ngươi đừng cố kháng ngạnh, nhận thua đi."

Lưu Ly nâng lên khuôn mặt trắng bệch, bỗng lộ ra một mạt cười quỷ dị: "Sư huynh, là ngươi nên nhận thua."

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ta tới, ta lại đi rồi......

Lưu Ly bị đánh......

--------------------------------

Merry Christmas cả nhà! <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro