Chương 19: Sư môn đại bỉ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Là ngươi nên nhận thua!"

Vừa dứt lời giọng nói của nàng bao phủ toàn bộ Diễn Võ Trường, cùng lúc đó những hạt nước bỗng nhiên nghịch lưu bay lên không trung lôi đài!

Giọt nước hình thành biến thành lập thể, mãnh liệt đem toàn bộ lôi đài nhấn chìm, sư huynh trung niên tránh không kịp nên đã bị giọt lưu thủy của Lưu Ly vây lại. Cùng lúc đó Lưu Ly giống như nhập vai kẻ đại gian ác cười khặc khặc đứng lên —— tất cả cương châm trên người nàng đều biến mất!

Sư huynh trung niên một bên dùng thuật pháp bảo vệ chính mình một bên kêu to: "Ngươi trả kim cương châm cho ta!"

Đó là một bộ vũ khí tốt nhất của hắn trước mắt, còn là đồ cố sức mới mua được, hắn cảm thấy bộ vũ khí này cùng thuộc tính kim linh căn của hắn rất phù hợp, cho nên nói nó rất quý giá với hắn cũng không thừa.

Quan hệ giữa hắn cùng châm là vô cùng mật thiết, vậy mà châm kia lại bị Lưu Ly thu vào nhẫn trữ vật!

"Ta không đưa." Lưu Ly mỉm cười, "Có bản lĩnh ngươi tự mình tới bắt ta lấy lại a."

"Đừng cho là ta không dám." Sư huynh trung niên cười lạnh hắn thiết lập phòng hộ xung quanh dầy thêm một tầng, tiểu tâm cẩn thận xuyên qua nước.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Ly, thời khắc đều đề phòng đối phương phóng thích trương sấm chớp mưa bão phù, cái loại cấp bậc sấm chớp mưa bão phù này hắn cũng không dám ngạnh kháng nó, nhưng nước có thể thông sấm, nếu lúc này Lưu Ly phóng thích sấm chớp mưa bão phù ở trong nước, tự hắn có thể đem tầng khí quanh thân tăng lên, cùng lắm thì cũng dùng phù chú phá nước trốn ra......

Di, nàng hiện tại làm ra mấy cái này chẳng phải là vô dụng sao?

Lưu Ly hảo tâm mà giúp hắn giải thích nghi hoặc, từ Giới Tử trung móc ra một cái —— thùng.

Mở ra thùng gỗ, Lưu Ly giơ tay múc một bát, một mảnh đen đặc thoáng chốc dung nhập nước trong lôi đài.

"Đây là cái gì? Chẳng lẽ là...... Độc?!" Sư huynh trung niên ẩn ẩn ngửi được một cổ mùi hôi, suy bụng ta ra bụng người, hắn liên tưởng đến thủ đoạn âm hiểm nào đó.

"Sư huynh suy nghĩ nhiều a, ta tốt xấu cũng là đệ tử danh môn chính phái, không cần thủ đoạn âm hiểm ác độc như vậy." Lưu Ly thu thùng, mười ngón ở trong nước nhẹ nhàng khoáy, màu đen bắt đầu tràn ngập khắp vực nước, Lưu Ly cùng đối thủ đều bị một mảnh hắc ám bao vây.

"Chỉ là mực nước thôi."

Ở ngoài lôi đài, mọi người nhìn một mảnh đen tuyền, không khỏi nghị luận Lưu Ly sư muội rốt cuộc muốn làm cái gì.

Còn có các đệ tử Thủy linh căn, nhìn đến hành động Lưu Ly ngược lại lo lắng lên.

Khống chế nước đối với tu sĩ Thủy linh căn mà nói là kiến thức cơ bản, khi phải khống chế nước có chứa tạp chất trộn lẫn bên trong khó khăn hơn rất nhiều.

Hơn nữa cứ như vậy Lưu Ly cùng đối phương đều lâm vào trong bóng tối, tu sĩ dò đường biện pháp rất nhiều, không nhất định phải dùng mắt thường, nàng làm này đó có thể có ích lợi gì?

Lưu Ly nói: "Kỳ thật không có gì dùng, ta chỉ là không cam lòng liền như vậy thua thôi."

Sư huynh đã bình tĩnh lại, biết nàng bất quá là hấp hối giãy giụa thôi, không có kim cương châm hắn có thể dùng phương pháp khác công kích nàng.

Hắn thả ra thần thức, ở trong nước thăm dò. Thực mau nắm được phương hướng Lưu Ly đang đứng.

Nhất chiêu công tới, phía trước thuỷ vực truyền ra một tiếng trầm vang, mùi máu tươi ẩn ẩn truyền đến hắn lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Nếu sư muội kiên trì ta liền không khách khí!"

"Ngươi đừng quên...... Ta còn có...... Sấm chớp mưa bão phù......"

"Ta đương nhiên nhớ kỹ."

Trong bóng đêm cảm giác di chuyển cũng không tốt, trung niên sư huynh chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng, đối thủ di động tốc độ càng ngày càng chậm, đôi tay hắn khẽ nâng một lá bùa nháy mắt thiêu đốt, đại địa cuồn cuộn toát ra từng cây nham trụ biến thành một cái lồng sắt.

Đối thủ của hắn, hiện tại đã bị vây ở trong lồng.

Phía trước thủy vực màu đen bỗng nhiên bạo khởi một trận lôi quang, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại đối thủ, không tiếc dùng sấm chớp mưa bão phù đồng quy vu tận, đáng tiếc một trương hảo phù a, sư huynh không có khinh địch, ở quanh thân thiết tầng tầng phòng hộ.

Đúng lúc này hơi thở phía trước bỗng nhiên cực nhanh hướng bên kia triệt hồi, vừa rồi nàng không bị lồng sắt vây khốn? Trung niên sư huynh chạy nhanh đuổi theo, phá thủy như phá phong.

Nàng đã không còn thủ đoạn khác có thể phản kháng, lúc hắn chạy đến gần hơi hơi mỉm cười, nâng bàn tay lên, chuẩn bị cho nàng một kích cuối cùng......

Sau đó liền không có sau đó.

Quanh thân thủy vực màu đen tất cả bị thu lại, rơi xuống đầy đất, trung niên sư huynh trống rỗng đứng đó, sắc mặt hắn trắng bệch quay đầu nhìn lại, Lưu Ly một thân loang lổ vết máu đang đứng ở giữa lôi đài.

Lưu Ly một bên ho ra máu một bên giải thích: "Không phải sấm chớp mưa bão phù, là mê tung phù."

Mê tung phù, một loại thường dùng với trận pháp là phù chú quý hiếm nhưng rất ít ai dùng tới, loại phù chú này nếu muốn lừa Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ít nhất phẩm cấp cũng phải huyền cấp trở lên, nhưng muốn khống chế nó thì hao phí chân khí rất nhiều, chỉ có những tu sĩ có tu vi cao trong tay lại có nhiều tiền mới có thể dùng bởi vậy trên thị trường rất ít thấy.

Dùng mực nước ngăn cản tầm mắt tu sĩ, bức bách đối phương chỉ có thể lấy thần thức dò đường, sử dụng mê tung phù quấy nhiễu hướng phán đoán của đối phương, đồng thời cũng có thể chế tạo hơi thở giả, sư huynh trung niên tự mình chạy ra khỏi lôi đài dưới sự dẫn dắt cực kì mưu mô của Lưu Ly.

Lưu Ly giơ tay lau vết máu ở khóe miệng cười nói: "Lôi quang vừa rồi chỉ là tiểu pháp thuật của ta, nhìn dọa người nhưng kỳ thật một chút cũng không đau."

Một ván này, Lưu Ly bằng vào của cải thâm hậu mà thắng đối thủ.

Nghe được trọng tài tuyên bố kết quả luận võ xong, Lưu Ly rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem kim cương châm trả lại đối phương, đi khỏi kháng đài phía sau rồi ngất đi. Bốn phía âm thanh hò hét vang lên thế nào, nàng tất cả cũng không thể nghe thấy.

Chờ nàng tỉnh lại vết thương trên người đã khôi phục được vài phần. Nhưng khi ngồi dậy thỉnh thoảng vẫn cảm giác được đau đớn ở nơi bị kim đâm qua.

Lưu Ly xem xét nhẫn trữ vật một chút, bên trong thứ tốt không ít, sấm chớp mưa bão phù cấp cao nhất nàng cũng dùng hết rồi, những cái khác còn thừa một chút. Chỉ sợ chính mình phù chú chưa kịp dùng, đã bị đối thủ đánh hạ đài.

Hai lần luận võ, một lần so với một lần thắng càng ngày càng chật vật, Lưu Ly không biết tiếp theo nàng còn có thể căng sức mình qua ải hay không.

Giả như nàng có thể chịu đựng mà qua ải, miễn cưỡng chân nhân thu nàng làm đồ đệ thì sao?

Tâm Lưu Ly rơi vào cảm giác tự ti cực lớn.

 Nàng buồn bã nằm nhìn lên trần, một lần rồi lại một lần đếm đồ vật trong Giới Tử, nghĩ đến quá trình và kết quả luận võ lại nghĩ đến thủ đoạn phá giải đối thủ, tâm trạng của nàng liền xuống dốc trầm trọng.

......

Lưu Ly theo thói quen tính bò lên trên Ngô Đồng Sơn, nàng cũng không biết lần này lại đến đây là vì cái gì.

Nàng thắng không tính là vẻ vang mấy, đi xuyên qua đám người nàng ngẫu nhiên nghe được người khác nghị luận về mình, tựa hồ nàng hiện tại đem hình tượng tốt đẹp của Tuyết Lưu Ly trước kia phá hủy không ít....

Đi vào viện của Phong Hề Ngô, Lưu Ly dừng lại một chút nhưng nàng lại không có ý muốn gõ cửa.

Tính, vẫn là không nên quấy rầy nàng.

Ai ngờ vừa lúc nàng xoay người, của lại mở ra.

Phong Hề Ngô đứng ở cửa nhìn về phía nàng: "Như thế nào không tiến vào?"

Lưu Ly liếm liếm cánh môi xoa xoa cái mũi, khuôn mặt uể oải nhanh chóng điều chỉnh lại bộ dáng tươi cười, nàng quay đầu lại cười nói: "Ta đi tản bộ, không quấy rầy chân nhân."

Phong Hề Ngô bình tĩnh nhìn nàng một lát, nghiêng người mở rộng viện môn, tự mình đi trước dẫn đường: "Vào đi."

"...... vâng!"

Là ngươi kêu ta tiến vào, cũng không phải là ta mặt dày mày dạn bái ngươi đi!

Lưu Ly tâm tình phức tạp mà theo đi vào, đi theo Phong Hề Ngô ngồi vào đình hóng gió, trên bàn đá bày một cái ngọc hồ quen mắt.

Lúc trước khi còn ở nơi này của Phong Hề Ngô, nàng cũng thường hay giúp chân nhân tưới hoa, Lưu Ly sợ ngồi xấu hổ thuận tay xách tiểu ngọc hồ lên ngồi ở đình hóng gió bên cạnh tưới hoa.

Phong Hề Ngô bỗng nhiên mở miệng nói: "Hà tất phải liều mạng như vậy."

Lưu Ly tay thì làm miệng thì đáp: "Ta muốn thắng a."

"Thật là chấp nhất." Bốn chữ Phong Hề Ngô nói phảng phất như đang thở dài.

Mũi Lưu Ly mạc danh chua xót nói: "Ta mặc kệ, chân nhân chỉ có thể làm sư tôn của ta!"

Phong Hề Ngô: "......"

Lưu Ly ngượng ngùng quay đầu đi, tay nàng vẫn cầm ngọc hồ trông như vẫn đang nhìn mấy cây hoa, kỳ thật nước đã tưới mà nàng cũng không chú ý tới.

Lưu Ly nói: "Ta hiện tại chỉ có một mục tiêu như vậy, cái khác ta đều không nghĩ tới."

Thực sự thì nàng không muốn nghĩ, cũng không dám tự hỏi quá nhiều.

Nàng đi vào một thế giới xa lạ, mọi người mọi vật đều chưa bao giờ tiếp xúc qua, nói không sợ hãi không bàng hoàng là không có khả năng.

Nàng khẩn thiết cần tìm cho mình một cái sinh hoạt có ý nghĩa ở nơi này, nếu không nàng cũng không biết phải đối diện với sợ hãi và tưởng niệm quá khứ như thế nào, chúng sẽ dễ như trở bàn tay bức nàng điên lên.

Phong Hề Ngô chính là cọng rơm cứu mạng mà nàng ở trong khủng hoảng cố bắt lấy.

Không có cái mục tiêu cứu vớt Phong Hề Ngô, Lưu Ly thật không biết mình sẽ làm cái gì.

Lúc con người chân thành biểu lộ bày tỏ, là lúc dễ lay động lòng người nhất.

Phong Hề Ngô xác thật bị nàng đả động: "Không cần quá miễn cưỡng chính mình."

"......" Lưu Ly cắn cắn miệng nhất thời buồn bực, thầm nghĩ ngươi như thế nào lại luôn đả kích ta.

Ngay sau đó nàng nghe được Phong Hề Ngô nói: "Ta đáp ứng ngươi."

Hừ, nữ nhân này thật là lãnh khốc vô...... Ách? Đáp ứng??!!!

Lưu Ly đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta nói, ta đáp ứng ngươi." Phong Hề Ngô ôn tồn đáp nàng.

Lưu Ly: "!!!"

Dưa! Hạnh phúc tới quá đột nhiên, đem Lưu Ly oanh ngốc!

Một lát sau.

Lưu Ly run run thân mình, đem ngọc hồ trên tay phóng lên trên bàn, đứng lên ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha ha ha ha ha ta lại thăng giai!!! Sư tôn nga không chân nhân, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ đánh bại đối thủ trở thành quán quân sư môn đại bỉ, làm ngươi Phong Phong kiêu ngạo thu ta làm đồ đệ!!! Ta đi tu luyện đây!"

Lưu Ly cười lớn chạy như điên mà đi, bóng dáng điên điên khùng khùng giống một con tiểu hồ điệp bay loạn.

Phong Hề Ngô lắc đầu, nhìn bóng dáng Lưu Ly rời đi mà miệng nâng lên ý cười (cưng chiều :))). Nàng tùy tay vung lên, cứu cây linh dược suýt nữa bị Lưu Ly làm chết đuối kia.

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Lưu Ly: Cảm tạ kỳ tòa địa lôi, cảm tạ kirawolf dinh dưỡng dịch, ta lại có......!!! Không xong, đồ vật bị cơ trí soái khí đáng yêu tiêu sái tác giả đoạt đi rồi!! ( cố định khóc lớn ) may mắn, Phong chân nhân thả lỏng điều kiện...... Ta bái sư lộ nhất định sẽ thực thuận lợi đắc!

xxxxxx

Hì hì (#^.^#)

---------
Ngủ sớm đi nga, thức khuya là tui khum post chương mới đâuuu 😚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro