Chương 7 (Phần I)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đã xuống trên thành phố . Khánh Linh ngồi trong phòng mà không khỏi thích thú đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Qua ô cửa kính nhỏ, cô nhận thấy bức tranh thành thị hiện lên thật sặc sỡ bởi những ngọn đèn màu vương khắp nơi.

Cũng đã lâu rồi kể từ ngày ấy, cô đã mải mê vùi đầu vào những bộn bề, tất bật của cuộc sống, để bỏ dần cái thói quen lặng lẽ ngắm nhìn chốn thành thị về đêm, điều mà đã từng khiến cô rất hạnh phúc, nhưng cũng để lại trong cô một vết thương thật sâu.

Quá khứ lại tìm về, nhẹ nhàng và lặng lẽ hệt như từng cơn gió đêm. Nhưng hôm nay cô không khóc, khóe mắt cũng chẳng cay, chỉ mỉm cười đón nhận. Những gì đã qua, thì mãi mãi vẫn qua rồi. Cho dù không bằng lòng đi chăng nữa, thì quá khứ vẫn chẳng thể nào thay đổi được. Bất giác cô nhận ra, bản thân mình đã trưởng thành.

Và... tiếng chuông điện thoại ngân dài kéo cô trở về thực tại. Đôi mắt đôi phần ngạc nhiên khi trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ Trọng Duyên.

"Alo. Linh hả?" - vừa mới nhấc máy, giọng Trọng Duyên đã vang lên đầu máy bên kia.

"Vâng. Chị Duyên gọi em có chuyện gì?"

"Em rãnh không? Đi chơi với chị xíu."

Khánh Linh đưa mắt nhìn đồng hồ. Đã chín giờ hơn rồi, sao tự dưng lại rủ đi chơi vào lúc đêm muộn thế này?

Nhận thấy sự im lặng của đối phương, Trọng Duyên liền tiếp lời.

"Đi xíu rồi về ngay. Nha em?"

Nếu như đầu máy bên kia là một người khác, thì có lẽ Khánh Linh đã không dễ dàng bị lung lay đến vậy. Nhưng vì là Trọng Duyên, cùng giọng nói vương chút nài nỉ đầy thành khẩn ấy, bỗng chốc khiến cô đồng ý vô điều kiện. Đến khi cúp máy rồi, cô mới cắn nhẹ vành môi dưới biểu thị một sự lo lắng. Đó giờ bố mẹ cô thuộc dạng nghiêm khắc, lại là con một nên họ rất mực cưng chiều. Xin phép đi chơi vào lúc đêm muộn thế này thật đúng là cả một vấn đề lớn lao.

Không ngoài dự đoán...

- Không đi đâu hết. Biết đã hơn chín giờ rồi không? - bố cô dứt khoát tuôn lời.

Khánh Linh bất giác bị chất giọng dõng dạc ấy khiến cho giật nảy mình. Cô đưa mắt về phía mẹ như tìm lấy một sợi hi vọng mỏng manh.

- Mẹ... - cô nũng nịu lay lay tay mẹ nài nỉ.

- Thôi. Khỏi có xin xỏ. - bà dịu giọng nhưng vẫn không kém phần khắt khe.

Cô vẫn cứ thế biễu môi, hai bên má phụng phịu hệt như chú mèo con ngày nào. Cho đến khi
tiếng chuông cửa vang lên. Khánh Linh mới sải nhanh bước chân ra đón Duyên kéo theo ánh nhìn của bố mẹ.

***

- Con chào hai bác. - Trọng Duyên lễ phép bước vào nhà chào thưa trước khi rước con cưng của họ đi chơi.

Sự lễ phép của Duyên khiến họ rất có cảm tình ngay từ ấn tượng đầu.

- Con là Trọng Duyên. Tụi con học cùng trường. - Trọng Duyên cúi đầu như một sự kính trọng.

- Con có thể xin phép hai bác cho Linh đi với con chút không ạ? Con hứa sẽ đưa Linh về trước 11 giờ. - ánh mắt kiên định của Duyên khiến mẹ Linh có phần xiêu lòng. Dù gì thì phụ nữ so với đàn ông lúc nào cũng dễ bị lung lay hơn.

- Tại sao lại rủ đi chơi lúc muộn thế này? - bố Linh gấp lại tờ báo, nghiêm mặt nhìn Duyên.

Trọng Duyên liền vội cười xòa để lộ cặp mắt hí cuốn hút, hiền từ.

- À. Tại con mới vừa làm xong công chuyện. Có chút áp lực nên định đi khuây khỏa xíu trước khi ngon giấc. - ngập ngừng một lúc, Duyên tiếp lời. - Bọn con chỉ đi uống nước thôi ạ. Gần đây thôi. Con hứa sẽ đưa Linh về trước 11 giờ. - Duyên lặp lại lời hứa như một sự cam đoan.

Bố mẹ Linh nhìn nhau chần chừ một lúc. Nhìn Duyên cũng không hẳn là loại người chơi bời, lại rất hiểu chuyện và lễ phép. Nếu là con trai thì chắc họ sẽ phải suy nghĩ lại, nhưng dù gì Duyên cũng là một đứa con gái, họ nghĩ chắc cũng chẳng có vấn đề gì. Suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thì họ cũng gật đầu đồng ý. Nhưng vẫn không quên dặn đi dặn lại chuyện về nhà trước 11 giờ. Khánh Linh vui mừng thích thú ôm chầm lấy họ thay cho lời cám ơn.

***

Ngồi sau xe Trọng Duyên, cô nàng cảm nhận được mùi nước hoa quen thuộc phảng phất quanh mình. Tuy là giữa họ cũng đã có nhiều lần đi chơi với nhau, nhưng những lần ấy đều đi cùng với cả bọn trong nhóm. Đây chính là lần đầu tiên họ có cuộc hẹn riêng, mà lại là vào lúc trời đã tối thế này. Thật đem lại cho Linh một cảm giác lạ lạ nhưng ấm áp.

Khánh Linh bất giác mỉm cười vì một điều gì đó. Cũng giống như mỗi khi bên Duyên, cô đều cảm thấy lòng mình bình yên và ấm áp lạ. Những dòng suy nghĩ chạy dọc trong tâm trí, từ lúc nào cô đã ngồi sát rạt Duyên mà chính cô cũng chẳng hề hay biết. Một phần là vì yên xe trơn, nên ngồi phút chốc lại khiến cô chúi về phía trước đập vào lưng Duyên.

- À. Bé này. Em có thể nhích về phía sau xíu không? Em định ép chị tới lọt xe à? - Trọng Duyên cười méo xệch đề nghị. Thật cô nàng bị Linh ép sát đến mức tướng ngồi cũng trở nên thật khó coi.

Bị giọng nói của Duyên thức tỉnh, Khánh Linh ngượng ngùng quá thể, liền vội nhích ra phía sau, giữ khoảng cách với Duyên một khoảng xa. Đôi gò má bỗng dưng lại ửng hồng và nóng ran lên. Thật xấu hổ và mất mặt quá đi mất.

- Hôm nay chị buồn. Định rủ em đi lòng vòng, tán gẫu cho khuây khoả. Em thích đi đâu? - Duyên cất lời, khiến cho Linh cũng vơi bớt đi phần nào ngượng ngịu.

Đối với Linh mà nói thì đi đâu cũng được cả. Chỉ cần nơi ấy có thể khiến Duyên vui.

- Vì chị buồn nên em sẽ chiều theo ý chị. - giọng Linh nói khẽ.

- Vậy ta đi mua chút đồ ăn nhậu hen?

Cứ mỗi lần hai người họ đi với nhau là y như rằng chỉ có ăn uống là vô biên. Nhưng Linh đâu ngờ "ăn nhậu" của Duyên hôm nay lại đúng với nghĩa bóng chứ. Cô ngây thơ cứ tưởng sẽ mua ít đồ ăn vặt, thêm tí nước ngọt là thành "ăn nhậu". Nhưng nào ngờ, Duyên mua cả những lon bia nặng mùi. Linh đã cố ngăn nhưng sự dứt khoát nơi Duyên đã khiến cô nàng lắc đầu chào thua.

***

- Chị ở nhà một mình à? - Linh thắc mắc khi nhìn quanh căn nhà chẳng có ai ngoài hai người.

- Ừ. Hôm qua ba mẹ chị đi công tác rồi. Tháng sau mới về. - Duyên pha vội ly sữa nóng cho Linh vì biết con bé không uống bia được.

- Hôm nay chị buồn gì vậy? Buồn đến mức phải uống bia à? - Khánh Linh buồn rầu nhìn Duyên, điều gì đã khiến cô phải mượn đến bia để giải sầu cơ chứ?

Câu hỏi của Linh khiến Duyên bất giác khựng lại.

*Cách đây một tiếng...

Cũng tại nơi này, khi đang ôm trên mình cây Guitar, gãy lên những nốt nhạc buồn, hòa vào những bản nhạc sâu lắng mà dường như rất hợp với tâm trạng Duyên. Mỗi một ca từ vang lên đều khiến Duyên nhớ về hình bóng người con gái ấy.

Và tiếng điện thoại vang lên cắt ngang mọi thứ. Đó chính là Á Quyên, người mà Trọng Duyên đang nhớ đến.

"Alo. Duyên nghe!"

"Tối thế này gọi bạn có phiền bạn không?" - Á Quyên ngập ngừng buông lời.

Với người khác thì có thể, nhưng với Á Quyên thì không bao giờ Duyên có thể bận được.

"Không. Có chuyện gì vậy?"

"À... Tôi muốn nói với bạn là... Hôm nay Huyền lại tỏ tình tôi nữa..."

Á Quyên chưa nói hết câu, Trọng Duyên đã vội vã ngăn lại.

"Thì liên quan gì đến tôi chứ?"

Thật tình thì chẳng liên quan gì đến Duyên, nhưng chả hiểu sao điều cô muốn nghe lúc này là được Duyên ngăn cản mình đến với Huyền. Chứ không phải là buông lời chúc phúc cho cô. Duyên đâu biết rằng, người tồn tại trong trái tim cô không phải là Huyền mà chính là Duyên. Nhưng lời tỏ tình từ Duyên, từ người mà cô mong chờ thì lại không thấy. Thay vào đó lại là lời tỏ tình từ một người cô không hề yêu thương.

"Ừ... thì... Bạn thân với tôi nhất. Hiểu tôi nhất. Nên tôi muốn nhờ bạn tư vấn..." - giọng Quyên trùn xuống, dường như là đau đến nghẹn lòng vì sự vô tâm của Duyên.

"Tôi cũng chả biết. Mà tôi nghĩ hai người hợp nhau đấy. Nên cho nhau một cơ hội."

"Uh..." - ngập ngừng một lúc lâu, Quyên mới tiếp lời. "Nếu bạn đã nói vậy thì... mình sẽ thử. Cám ơn lời khuyên từ bạn." - Quyên nói vội rồi dập máy như sợ bên kia nhận ra giọng nói nghẹn ngào như sắp nấc lên này.

Quyên trách Duyên, hận Duyên, ghét Duyên, rõ ràng là Duyên yêu cô, quan tâm cô như thế, chỉ cần một lời nói "yêu" thôi, cô nhất định sẽ vứt bỏ tất cả để đến bên Duyên. Cớ sao lại cứ thích che giấu, lại còn đẩy đưa nhường mình cho người khác, thật ra Duyên đang nghĩ gì? Phải chăng, tất cả chỉ là một sự ngộ nhận?

Nước mắt Quyên nhỏ giọt trên gối. Và Trọng Duyên nơi xa kia cũng đang bị cơn đau dày vò. Trong một khắc không thể chịu đựng nổi cảm xúc, một nỗi cô đơn giăng kín dày đặc hòa vào màn đêm. Cô tự tìm cho mình một lối thoát. Đưa mình ra khỏi những sầu lo, thôi nghĩ ngợi, thôi phiền muộn. Ngay lúc đó, cô chợt nghĩ đến Khánh Linh, người con gái duy nhất có thể đem đến cho cô nụ cười ngay lúc này. Bởi qua đôi mắt của Duyên, Linh là một người con gái nhí nhảnh, đáng yêu, giàu tình thương. Lại còn sở hữu cái nét hay ngượng và đôi lúc ngu ngơ khiến Duyên nhiều lần không khỏi lắc đầu phì cười.*

- Nếu chuyện buồn đấy không tiện nói ra thì thôi vậy. - Linh cười nhẹ gỡ rối cho Duyên kéo Duyên trở về thực tại.

- Cũng không có gì. - Duyên lắc đầu xua tan đi những gì không vui.

Nhìn điệu bộ của Duyên khiến Linh cũng đôi phần buồn bã. Khi đã yêu thương một ai đó, bạn sẽ nhận ra nỗi buồn của họ cũng chính là nỗi buồn của bản thân.

- Chị. Em nhảy cho chị xem nhé. Xem xong thì đừng buồn nữa nhé. - Khánh Linh hí hửng rời khỏi chỗ, ngúng nguẩy khiến Duyên bật cười thành tiếng. Con bé lắm chiêu này thật đáng yêu hết mức.

- Biết nhảy không đấy? - Trọng Duyên vờ nheo mắt nghi ngờ.

Khánh Linh đáp lại bằng cái nháy mắt tinh nghịch. Đôi môi nhỏ nhắn cất lên bài ca "Heo Xinh" của Minh Hằng, đồng thời cũng diễn lại điệu múa con heo vô cùng đáng yêu ấy.

Khánh Linh cực kỳ nhập tâm để diễn cho tròn vai chú heo con ấy. Nào là đưa tay nhấc mũi lên kêu ọt ẹt, nào là xoay mông ngúng nguẩy, nào là chu môi phồng má để làm bộ mặt xấu nhất có thể. Trọng Duyên không thể ngưng bật cười khanh khách vì Khánh Linh nhập vai quá mức.

- Thôi. Thôi. Đủ rồi. Để chị thở đã. - Duyên đưa tay ngăn lại, tiếp tục ôm bụng cười đến đỏ ran mặt.

Khánh Linh hôm nay đã vì một người mà hy sinh cả hình tượng bản thân chỉ để khiến ai đó nở nụ cười.

- Đấy. Cười lên nhìn khác liền đấy. - Linh tít mắt trở về chỗ ngồi.

- Chị đừng uống nhiều quá đó. - Linh lo lắng khi thấy Duyên vừa cười vừa hớp lấy vài ngụm bia.

Một lon, hai lon rồi ba lon. Nét mặt của Duyên dần biến sắc, Linh đã cố ngăn lại nhưng Duyên vẫn nằng nặc đòi uống thêm. Hóa ra, những gì Linh làm từ nãy giờ vẫn không đủ khiến Duyên quên đi hình bóng Á Quyên. Linh buồn rầu nhưng cũng không hề trách mắng, hờn giận, lại còn lặng lẽ thu dọn lấy tàn cuộc.

Lúc này thì Trọng Duyên đã nằm dài trên ghế sofa, khuôn mặt đỏ ửng và hơi bia nồng nặc tuy khiến Linh có phần khó chịu, nhưng cô đã không màng tất cả, nhẹ nhàng chăm sóc cho người con gái trước mặt đang say đến không biết trời đất xung quanh. Linh nhẹ nhàng dùng khăn ướt lau lên khuôn mặt có phần mệt mỏi và vầng trán nhăn lại ấy.

Bất giác, cô bị tay Duyên kéo mạnh, đôi tay líu qíu giật mình, chao đảo ngả vào người Duyên.

- Tôi yêu bạn. Á Quyên. Tôi thật sự rất yêu bạn. - trong cơn say, Trọng Duyên vẫn không khỏi gọi tên người con gái mình yêu thương.

- Đừng đi nhé. - cô nàng tiếp tục cất lên chất giọng khàn khàn, vòng tay ôm chặt lấy Khánh Linh.

Bỗng dưng ngay giây phút này, Linh thấy trong lòng mình đau nhói đến kì lạ. Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, gỡ đi bàn tay gầy gò ấy, thì Duyên lại tiếp tục giữ cô chặt hơn trong lòng mình. Người say thì hành động cũng say theo, thật tình thì Duyên chẳng biết mình đang làm gì lúc này. Chỉ là trong cơn say, thì lại nhớ da diết hình bóng của một người con gái khiến cô nàng tuôn ra những lời nói cũng như hành động không tự chủ này.

Trọng Duyên ghì chặt cô hơn rồi, qua đôi mắt mờ nhòa, bên mở bên nhắm, Duyên lần tìm đến bờ môi của Khánh Linh mà trong vô thức lại cứ ngỡ là Á Quyên. Linh tròn xoe mắt nhìn người con gái trước mặt, một chút rung động, một chút xao xuyến, một chút hồi hộp chạy dọc trong tim này. Đôi môi Trọng Duyên chốc lại mãnh liệt, chốc lại nhẹ nhàng thật cuốn hút đối phương. Cũng như Khánh Linh, dẫu biết là điều lí trí nên làm ngay lúc này là phải gạt bỏ nụ hôn ấy, nhưng chẳng hiểu sao chính Linh cũng bị cuốn theo sự cháy bỏng của nó.

Con tim trật nhịp lấn át tất cả, đôi mắt Linh dần nhắm lại, lưỡi quấn lưỡi, môi kề môi với người con gái đang say khướt trước mặt. Nhưng hình như, trong một khắc, nước mắt Linh rơi. Có lẽ là vì Linh cảm thấy mình hiện tại, chẳng khác nào là một người thay thế, thay thế cho hình bóng của Á Quyên trong tim Duyên.

Từng giọt lệ rơi nhẹ trên đôi gò má trắng trẻo ấy, cô giận Duyên lắm, tại sao trong giây phút ôm lấy cô, mà lại có thể gọi tên người con gái khác. Nụ hôn cuồng nhiệt diễn ra rất lâu, hòa với những giọt nước mắt mặn chát.

Trong khi ấy, bố mẹ Khánh Linh thì đang sốt ruột ở nhà, vì con gái quên mang điện thoại, cũng đã hơn 11 giờ vẫn chưa thấy về, vội lấy điện thoại Linh kiếm số của Duyên thì chỉ có tiếng "Thuê Bao" ngân dài, thật không may điện thoại của cô nàng đã cạn pin đến mức tắt luôn cả nguồn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro