Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14

Thời gian qua nhanh, thoáng cái đã nửa năm trời kể từ ngày tôi và em không còn liên lạc. Thế nhưng, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ quên được em. Bởi lẽ, cứ như là một thói quen, cứ tối đến là tôi cầm chiếc điện thoại trên tay, và gọi vào số của em, cho dù biết chắc chỉ có tiếng tút ngắn rồi tắt nhanh.

Tôi biết, hy vọng sẽ không còn, nhưng vẫn không thể buông được em, cho dù thời gian có khiến mọi thứ thay đổi, thì nơi đây, thứ tình cảm tôi dành cho em, vẫn hệt như lúc ban đầu.

Vô tình hôm nay, tôi đi ngang nhà em, căn nhà quen thuộc với tôi suốt một năm qua, nhưng rồi, tôi lại thấy cánh cửa bị khóa lại, đằng sau đó là một khoảng không đen nhỏm không một bóng đèn. Tôi sẽ không bất ngờ, nếu như trên cánh cửa dán lên một tấm giấy "Bán nhà".

Tôi không thể ngăn được sự tò mò, liền gọi cho em, nhưng quên rằng em đã chặn số tôi. Tự dưng trong đầu lại nhớ đến đêm giao thừa năm nào, cái ngày định mệnh đã khiến tôi lạc mất em.

Tôi vội vã nhấn lấy số Tiểu Úc.

"Alo?" - tiếng Tiểu Úc vang lên đầu máy bên kia.

"Tiểu Úc. Sao hai người lại bán nhà vậy? Chị em đâu?"

"Cô gọi cũng đúng lúc lắm. Tôi cũng đang định gọi cô đây. Cô tới bệnh viện "xyz" ngay nhé, tầng 3 phòng 25." - nói rồi tiếng cúp máy cắt ngang khiến tôi chưa kịp hỏi thêm gì.

Tôi vội vã lao đến bệnh viện. Đứng trong thang máy, tâm trạng không khỏi hồi hộp, đan xen một sự sợ hãi tột độ. Tìm căn phòng số 25 trên dãy hàng lang ngoài ngoằng.

Căn phòng bệnh hiện ra, tôi thấy Lệ Mẫn đang nằm đấy với bộ quần áo dành cho bệnh nhân, em và Tiểu Úc đang trò chuyện gì đó nghe không rõ. Tôi không thể kiềm chế được cảm xúc, như đứa điên dại lao ngay vào phòng khiến Tiểu Úc và em đều giật thót vì âm thanh bật cửa.

- Nè. Cô không thể nhẹ nhàng hơn hay sao? Biết đây là bệnh viện không? - Tiểu Úc chau mày cau có.

- Lệ Mẫn. Lệ Mẫn. Em bị sao vậy? - tôi tiến về phía em hốt hoảng khi nhận thấy đôi môi em trắng bệt. - Chị cô bị gì vậy? - tôi quay sang hỏi Tiểu Úc.

- Xin hỏi. Cô là ai vậy? - Lệ Mẫn bỗng lên tiếng, nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ xa lạ.

- Vương Mỹ đây. Vương Mỹ đây. Người yêu cũ của em đây. - tôi bắt đầu sợ hãi cái cảm giác đó. Một nỗi ám ảnh quá lớn khi nhìn thấy người mình yêu, nhẫn tâm xem mình là người lạ.

- Xin lỗi. Nhưng mà tôi thật sự không quen ai tên Vương Mỹ... - em lại ngập ngừng, câu nói của một năm trước, cái lần tôi tìm ra em sau bao tháng trời, cũng là câu nói khiến tim tôi đau nhất, đau đến nghẹn lòng.

Người ta bảo, cứ có đắng cay thì sẽ có hạnh phúc. Thế nhưng, hạnh phúc nơi này đâu? Vị ngọt nơi này đang ở đâu?

Tôi như muốn thét lên, đầu gối đã run rẩy chuẩn bị ngã quỵ, tôi lại một lần nữa khóc cho số phận em.

- Tiểu Úc. Chị em bị gì vậy? BỊ GÌ VẬY? - tôi mất hết bình tĩnh nắm lấy bờ vai Tiểu Úc, cứ mong mọi việc không như những gì tôi thấy.

- Chị tôi... phát hiện khối u trong não từ mấy tháng trước. - Tiểu Úc cúi gầm mặt lên tiếng. - Nhưng mà, may là phát hiện kịp thời nên dần chữa trị, rồi hôm nay ca phẫu thuật cũng rất thành công. Chỉ tiếc là...

Tiểu Úc ngập ngừng mà tôi như thể đoán được những gì phía sau.

- Chỉ tiếc là lại một lần nữa, chị tôi mất đi tất cả hồi ức...

Tôi quay cuồng trong câu nói ấy, đầu tôi đau, tim tôi nhói, và cho đến cuối cùng, tôi khóc thét lên.

- Không thể nào! - tôi run rẩy trong tiếng nấc. - Anh là Tiểu Vương của em. Em nhớ không? Còn em là Tiểu Lệ. - tôi nhìn sang phía em.

Rồi chợt đâu đó vang lên tiếng cười khúc khích của Tiểu Úc bên cạnh, quay sang nhìn, tôi thấy cô nàng đang cười đến rung cả bờ vai. Mặt tôi ngơ đi.

- Chị ơi. Không ngờ. Người ta biểu hiện dữ dội quá. - Tiểu Úc lúc này mới cười vang thành tiếng.

Tôi nhìn sang em, em cũng cười tươi từ lúc nào.

- Hai đứa mình đi làm diễn viên được rồi đó em ha. - em nháy mắt nhìn Tiểu Úc ra vẻ tự hào.

Còn tôi thì chỉ biết ngơ đi vì bị lừa một cú thật ngoạn mục.

- Nè. Hai người... - tôi giận không nói nên lời, vì lẽ ra không nên đem những chuyện bệnh tật ra đùa như thế này. Khiến tôi đau đến thót tim.

- Thôi mà. Tiểu Vương. Giờ thì em nhớ ra anh rồi. Đùa tí thôi. Đừng giận nha. - em đưa tay níu lấy tay tôi.

- Thôi cho hai người nói chuyện. Tôi ra ngoài mua cơm đây. - Tiểu Úc hiểu ý liền đứng dậy đi ra, nhường lại cho chúng tôi một khoảng không riêng.

***

- Tại sao em bị bệnh như vậy mà cũng không nói anh nghe? - giọng tôi lắng xuống, nhìn môi em không còn hồng hào mà tôi thấy thật đau lòng.

- Nói anh nghe làm gì? Lúc ấy, bác sĩ bảo ca phẫu thuật, tỉ lệ thành công chỉ 50% thôi. Nếu như cho anh biết tin, một ngày nào đó khi thức dậy, em đã mãi mãi rời xa anh, thì anh sẽ như thế nào chứ?

- Có phải đó là lý do em đã cố tình nhường anh cho Anh Thư. Rồi bày đủ thứ chuyện để xua đuổi anh? Em muốn anh cắt đứt liên lạc với em, chỉ vì sợ anh đau khổ sao?

- Phải đó. Anh nhìn anh kìa. Em chỉ mới mất trí thôi, anh đã như đứa điên xém làm loạn cả bệnh viện luôn à. - em dùng tay khẽ lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi tôi.

Tôi bật cười.

- Phẫu thuật thành công. Cuối cùng thì em cũng đã nhớ lại tất cả hồi ức trong suốt 18 năm qua. - em thở phào ra. - Tự dưng thấy nhẹ nhõm lắm.

Ngưng một lúc, em tiếp lời.

- Em còn nhớ cả lần đầu tiên anh và em gặp nhau. Năm lớp chín ấy, lúc ấy còn trẻ trâu phết. - em cười phì ra.

Hai chúng tôi cùng nghiệm lại mảng hồi ức ngày ấy...

Tại sân đá banh của trường...

- Cố lên! Cố lên! - tiếng reo hò của lớp tôi cổ vũ cho đội bóng nữ đang đá hăng say dưới cái khí trời nắng gắt.

Lẽ ra mọi thứ sẽ êm đềm, nếu như tôi không quá tự tin vào khả năng sút bóng của mình. Thật ra tôi sút bóng cực kì dở, nhưng vì lũ bạn thiếu người nên vơi đại tham gia cho có thôi. Tôi đưa chân, hăng tiết sút thật mạnh, khung thành chễm nhệm ngay đó, nhưng bóng lại bay lệch đi một góc khá xa.

Và, quả bóng vô tư đáp vào đầu của một cô gái đang cắm cúi dán mắt vào quyển sách, đó chính là em. Tôi vội vã chạy đến nhặt bóng, không quên ríu rít xin lỗi.

- Bạn ơi. Xin lỗi nha. Mình không cố ý. Bạn đọc sách có thể ra ngoài kia ngồi không? - tôi hướng tay về phía băng ghế sau hàng cây. - Bạn ngồi đây dễ đá trúng bạn lắm.

Em chẳng mảy may tiếp thu lời tôi, mà chỉ hậm hực quẳng mạnh trái bóng xuống sân, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.

Và sau đó, vì áy náy, giờ ra về đã đứng đợi em trước cổng, trên tay cầm sẵn chai Sting coi như chuộc tội.

- Chai Sting này sức vào đầu có hết đau không mà tặng? - em tuôn lời lạnh lùng đáp thẳng vào mặt tôi.

- Ờ thì... Uống cũng bổ mà. - tôi thấy em nói cũng có lí, liền câm nín, nói bừa nói bãi.

- Thôi được rồi. Nể tình là hàng xóm của nhau, tôi nhận đó. - nhận lấy chai nước em nhanh chân bước đi. Vì em học 9A3, tôi thì 9A4 nên được gọi là hàng xóm.

Tôi nhìn em bước đi mà thấy ở em toát lên một vẻ gì đó kiêu kì nhưng lại đáng yêu lạ.

- Có người nào đọc sách mà ra sân đá banh không trời. Có mỗi em. - trở về thực tại, tôi cười ghẹo lấy em.

- Tại bạn em ép em ra mà. - em trề môi.

Chúng tôi vui vẻ chìm trong đống hồi ức ngày ấy. Kể biết bao nhiêu cũng không đủ, đối với chúng tôi, kỉ niệm là bao la, là vô tận, và sẽ còn những khoảnh khắc như thế này cho đến những năm tháng về sau.

- Môi em nhợt nhạt quá rồi này. Có cần anh tô sắc cho không? - tôi nhướng mày cười gian nhìn em.

- Thôi đi. Dê xồm. - em đánh vào vai tôi.

- Lâu rồi không được dê, phải dê cho thỏa chứ. - tôi lại cười gian và áp sát khuôn mặt em, hôn nhanh lên môi em một nụ hôn.

- Anh này! - em đẩy vội tôi ra. - Ở bệnh viện cũng không tha cho người ta nữa. - em tát nhẹ vào má tôi, không quên đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, sợ rằng có người bước vào.

Chúng tôi cười, tay quấn lấy tay, kể cho nhau nghe biết bao chuyện đã xảy ra trong những ngày tháng xa cách. Rồi lại quay về những kỉ niệm đẹp, cho dù đã cũ nhưng chưa bao giờ nhạt phai. Và thứ tình cảm tôi dành cho em, ngày một lớn, ngày một nhiều, đến một lúc nào đó, nó sẽ đong đầy như những ngôi sao giấy tôi đã xếp tặng em.

Ngoài trời, nắng ửng hồng, có tiếng chim khẽ cất lên, tôi nghe như một bản nhạc chúc mừng cho hạnh phúc của tôi và em...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro