Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13

Ròng rã suốt mười hai năm, chúng tôi dùng sự nỗ lực trong thời gian qua, đặt hết tất cả vào kì thi quan trọng nhất của đời người.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, những ngày thi vất vả cuối cùng cũng kết thúc, kết thúc luôn cả một thời áo trắng cắp sách đến trường, với những kỉ niệm, những dòng lưu bút nghiêng ngả trên trang giấy trắng. Tôi và Từ Thanh đậu vào cùng một trường, Lệ Mẫn đậu vào một trường khác cũng không xa mấy. Anh Thư và Thiết Liên thì chung ngành chung trường chung ước mơ.

Lớp chúng tôi tổ chức họp lớp lần cuối, cùng nhau ăn mừng, đàn đúm để ghi dấu lại một thời học sinh đã qua.

***

Tại nhà của Lệ Mẫn, trên tầng thượng...

- 1 2 3 dô! - cả bọn hò reo rung động cả một bầu trời.

Có đứa nước ngọt, có đứa bia, có đứa nước suối, bất kể là gì, thì chỉ cần một tiếng "Dô" cũng kéo gần khoảng cách. Trên môi ai nấy đều nở nụ cười, với những ước nguyện, với một tương lai đang đợi phía trước, ai ai cũng hài lòng với điểm số của kì thi qua.

Chợt Thiết Liên ra hiệu bảo tôi ra ngoài một chút. Thoáng ngạc nhiên nhưng tôi cũng đứng dậy đi theo.

***

- Anh Thư hai tuần nữa là sang Canada du học. - Thiết Liên vào thẳng vấn đề chính ngay khi vừa mới bước ra khỏi tầng thượng.

- Thật sao? Sao không ai nói cho Mỹ nghe, để Mỹ chúc mừng.

- Dĩ nhiên là người ta không muốn nói cho Mỹ nghe rồi. Là tại Mỹ nên Thư mới đi đấy.

- Sao? Sao tại Mỹ? - tôi ngơ mặt ra, thật sự là không hiểu Thiết Liên đang đề cập đến chuyện gì.

- Anh Thư để ý tới Mỹ như vậy, Mỹ không nhận ra sao?

Tôi lại một lần nghệch mặt ra. Cả năm qua thì tôi với Anh Thư chỉ toàn cãi cọ và đấu khẩu với nhau, chẳng có gì gọi là yêu thương hay để ý ở đây cả. Tôi chắc chắn là như vậy bởi biểu hiện của Anh Thư thật sự rất không ưa tôi.

- Liên đang nói gì vậy? Có thể nói rõ hơn không?

- Từ mấy tháng trước, Thư thích Mỹ đó. Nhưng vì còn đang học. Thư không muốn nói ra. Cho đến cuối năm, định thổ lộ thì lại biết tin Mỹ đã yêu Mẫn. Sau đó, Thư một mực giấu luôn tình cảm của mình, đem cái tình đơn phương đó qua Canada du học. Cái hôm đi học nhóm, là Liên cố tình yêu cầu Mỹ mi Thư, là vì muốn cho Thư một lần duy nhất được cảm nhận hơi ấm từ Mỹ. Thư kêu Liên không được nói Mỹ nghe chuyện này. Nhưng có những chuyện, nói ra sẽ tốt hơn là giấu trong lòng. Cho dù biết bây giờ Mỹ sẽ không thể đáp lại tình cảm của Thư, nhưng mong Mỹ khi trước mặt Thư, đừng làm gì quá thân mật với Mẫn là được. Hãy để cho Thư những ngày cuối ở Việt Nam sẽ vui vẻ, hơn là chôn giấu những nỗi ghen tuông trong lòng. Được không?

Có những chuyện, không nghĩ đến thì nó lại xảy ra khiến con người ta một phần bất ngờ. Sau cuộc nói chuyện với Thiết Liên, trong lòng tôi luôn mong sau khi sang Canada, Anh Thư sẽ có một cuộc sống mới, hạnh phúc hơn, muôn màu hơn.

***

Cứ ngỡ chuyện tình của tôi và em vẫn cứ thể tiếp diễn trong êm đềm. Nhưng không, những ngày sau đó, em lạnh nhạt với tôi. Những cuộc gọi, những tin nhắn ít dần. Những cuộc hẹn chỉ đếm trên đầu ngón tay mặc dù cả hai đều đang trong khoảng thời gian rãnh rỗi nhất, chỉ chờ đến ngày để nhập học. Em lúc nào cũng mượn cớ bận này bận kia, mặc dù tôi biết lí do này thật sự rất vô lí.

Tôi tìm đến nhà em, là em, với nét mặt không mấy hoan nghênh bước ra mở cửa.

- Chuyện gì nữa đây? Sao phiền phức quá vậy? - em chào đón tôi bằng nét mặt nhăn nhúm bực bội.

"Phiền phức?" Tôi thật sự phiền phức? Đây là lần đầu tiên em dùng hai chữ phiền phức ném vào mặt tôi, từ lúc nào, quan tâm, yêu thương em lại trở nên phiền phức thế này? Tôi thật sự quá bất ngờ. Mới tuần trước thôi, em còn vui vẻ với tôi thế mà...?

- Em bị sao vậy? Anh làm gì có lỗi khiến em giận à? - tôi không cam tâm, quyết hỏi cho ra lẽ.

- Không sao. Chỉ là em thấy chán anh quá. Suốt ngày gọi, nhắn, rồi lại kiếm đến tận nhà. Em đã nói là em bận rồi mà. Anh không thấy mệt em cũng thấy mệt. - em nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

- Em đang nói gì vậy? Em chán anh? Em bận gì? Không thể cho anh biết được sao? - cho dù bây giờ lòng tôi đang rạo rực vì đau đớn, nhưng vẫn cố kiềm nén, nuốt trôi tất cả để có một cuộc nói chuyện rõ ràng với em.

- Đừng để em nhắc lại mà. Thật sự là em chán anh thật rồi. Anh có thể bớt... làm phiền em không?

- Em... - tôi thật sự không tin vào những gì tôi đang nghe thấy. Em đang chia tay khéo tôi đó sao?

- Anh không tin em lại là loại người mau chán đến vậy. Anh làm sai chuyện gì? Anh có thể sửa mà. - tôi bắt đầu sốt ruột nắm lấy bờ vai em.

- Anh không làm sai gì cả. Được chưa? Chỉ là em có người mới rồi. Không muốn day dưa với anh nữa. Chỉ khổ cho cả hai thôi. Khổ cho người yêu của em nữa.

Tôi bỗng cười nhạt, một nụ cười nghẹn đắng, tôi cười để phủ nhận đi những gì tôi vừa nghe thấy.

- Thôi em đừng đùa nữa mà. - tôi cười xòa, nhưng đôi mắt đã thấm lệ. - Người yêu em là anh đây mà.

- Anh đã từng là người yêu của em. Nhưng giờ anh chỉ là người yêu cũ. Em xin lỗi. - em nói rồi quay lưng bước vào nhà, cánh cửa đóng lại vang lên một tiếng rầm thảm thiết. Tôi gục xuống trên thềm, đầu nhức nhói hơn bao giờ hết. Từ lúc nào, tôi lại khóc.

Những ngày sau đó, tôi vẫn không thể chấp nhận sự thật đang diễn ra, không bỏ cuộc, tôi hằng ngày vẫn đến nhà kiếm em, gọi em, nhắn tin em, nhưng kết quả nhận được là em đã chặn số tôi, và né mặt tôi. Mỗi lần tôi đến, Tiểu Úc đều bảo em vắng nhà.

Tôi đã không bỏ cuộc, cho đến một ngày...

Tiếng điện thoại vang lên, là cuộc gọi đến từ em, sau một tuần hơn vất vả kiếm tìm em, bây giờ em lại là người chủ động. Tôi vui mừng bắt máy.

"Alo. Em hả? Em đang ở đâu? Anh đến gặp em được không?" - vừa nhấc điện thoại, tôi dã tuôn ra biết bao lời muốn nói.

"Anh đến quán Cafe gần trường tí nhé. Em đợi. Nhanh nhé." - em nói rồi cúp máy.

Tôi mừng rỡ lao xe thật nhanh đến quán Cafe quen thuộc ấy, nơi mà mỗi lần trống tiết, cả bọn chúng tôi đều ra đây để xõa, để nghỉ ngơi.

Tôi vừa bước vào đã thấy em ngồi đó, kế bên khung cửa nhỏ. Tôi không chần chừ mà tiến đến, bởi điều tôi cần bây giờ là một sự thật rõ ràng.

- Anh ngồi đi. - em mời tôi ngồi, giọng điệu cứ như một người xa lạ.

Không kịp để tôi thắc mắc , em tiếp lời.

- Thật ra hôm Thiết Liên nói chuyện với anh về chuyện Anh Thư du học, em đã nghe hết rồi. Em cảm thấy hai người hợp nhau lắm. Vả lại, bây giờ em với anh cũng đã chia tay. Hai người chúng ta nên có cuộc sống mới chứ nhỉ. Anh nên cho Anh Thư một cơ hội. Anh Thư nói, nếu anh chấp nhận tình cảm ấy, Anh Thư sẽ không đi du học nữa. - em lại cười. Nụ cười của em thường ngày tôi vẫn thấy thật thánh thiện, vậy mà hôm nay tôi lại thấy nụ cười ấy thật tàn ác, em nhẫn tâm xát muối lên vết thương chưa lành này sao?

Tôi thật sự ngơ người, toàn thân như cứng đơ đi vì sốc. Tôi đợi em, chờ em cả năm trời, bên em, quan tâm em, không bỏ cuộc mà cùng em hồi phục lại thứ kí ức ngày xưa, em trả ơn tôi bằng cách, đẩy tôi sang một người khác sao?

- Nếu em giận chuyện này. Thì anh nói rõ luôn là anh không có tình cảm với Anh Thư. Em đừng như vậy có được không? - tôi đau đớn, chỉ biết bỏ cả lòng tự tôn để níu lấy em. Vì tôi thật sự cần em hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

- Không phải. Anh không có lỗi. Thật ra là tại em mau chán thôi. - em đưa ánh mắt áy náy nhìn tôi. - Xin lỗi, nhưng thật sự là em có người yêu rồi.

Vừa mới dứt lời, em bỗng nhìn ra phía cửa cười tươi vẫy tay chào một ai đó. Tôi quay lại, thì thấy một người con gái tóc tém, không thuộc dạng Tomboy nhưng lại rất cá tính. Cô gái đó cười tít mắt tiến về phía bàn chúng tôi. Em không chần chừ mà khoác lấy tay người đó thân mật, trông hai người rất hạnh phúc. Phải, hai người thì đang rất hạnh phúc, còn tôi, chỉ muốn ngã gục vì bất lực.

- Đây là Diệp Ngọc, người....

- Thôi im đi. - không kịp để em nói hết câu, tôi vội ngăn lại. Lúc này, tôi thật sự cảm thấy bản thân quá yếu đuối để đối mặt với sự thật trước mắt. Cho dù bây giờ, tôi có nói ngàn lần không tin đi nữa thì nó vẫn không thể thay đổi, rằng em đã có một người khác.

Sợ không kiềm chế nổi cơn đau đang dày vò, tôi xin phép hai người ra về. Tôi về nhà, không quên mua thêm vài lon bia để giải tỏa. Một mình ngồi trước cửa, tôi uống, uống và uống. Tôi tự chuốc say mình, để quên đi những gì vừa thấy, những điều vừa nghe. Cho đến khi, tôi lịm đi vì mệt mỏi...

***

Sáng khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong phòng ngủ. Đầu vẫn còn nhức nhói, nhưng gắng gượng ngồi dậy, cố nhớ lại tình hình hôm qua. Rồi bỗng tôi giật mình, điếng hồn khi một đứa con gái tóc tai bù xù bận áo trắng bước ra từ nhà vệ sinh.

Tôi "Á" lên một tiếng thất thanh rồi té lăn xuống cả giường. Không lẽ, người đã đưa mình vào nhà hôm qua là con ma này sao? Lộm cộm bò dậy định tẩu thoát, thì giọng nói quen thuộc của một người cất lên.

- Ủa. Mỹ mơ thấy ác mộng hả? - là giọng của Anh Thư.

Tôi liền mở to mắt ngồi dậy, lúc này tôi mới nhận ra chiếc đầm trắng đó là đồ ngủ, và mái tóc rũ rượi là do vừa gội đầu chưa kịp sấy khô. Tôi thở phào lấy lại bình tĩnh.

- Nè. Hôm qua là... Thư đưa tôi vào nhà à? - từ lúc nào tôi và Anh Thư bỗng có một khoảng cách vô hình. Không được tự nhiên đùa giỡn như lúc trước.

- Phải. Hôm qua Mỹ uống say quá đó.

- Ờ... Hôm qua Thư ngủ ở đây à? - tôi tò mò khi thấy Thư đang bận đầm ngủ.

- Đúng rồi. Người say thì phải có người chăm sóc chứ.

Sau khi ăn miếng cháo do Thư một lòng nấu cho. Tôi lại lên giường nghỉ ngơi vì đầu còn đau lắm. Anh Thư bảo đã hủy bỏ chuyến du học sang Canada, vì có chuyện riêng chưa thể đi được. Nhưng còn chuyện riêng gì thì chỉ có trời mới biết.

Hai tháng sau đó, tôi và em đã thật sự cắt đứt liên lạc. Thời gian tôi dành cho Anh Thư mỗi lúc một nhiều, mặc dù tình cảm trong tôi vẫn chưa thể nào thay đổi, trong lòng vẫn chỉ còn mãi hình bóng của em.

Tôi cũng từng nói với Thư, rằng cho dù bây giờ Thư có quan tâm tôi cách mấy, thì tình cảm trong tôi vẫn không thể thay đổi được. Không phải là muốn làm Thư đau, chỉ là vì muốn dứt một lần, thôi dây dưa để tốt cho cả hai. Nhưng lần nào cũng như lần nào, Anh Thư đều bảo rằng: "Không sao. Cứ để Thư chăm sóc cho Mỹ, là đủ rồi."

Tôi thở dài, đôi khi cuộc đời thật không như người ta mong muốn. Có những chuyện, không hi vọng thì lại xảy ra, và hi vọng thật nhiều, thì lại càng thất vọng bấy nhiêu, căn bản, đó là đời!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro