Chương 12 (Phần Tiếp Theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12 (Phần Tiếp Theo)

Giải được vài ba đề, mọi người dần mệt mỏi, ai cũng vươn vai ngả lưng ra chiếc ghế nghỉ ngơi.

- Hay là bọn mình chơi một trò chơi đi. Rồi học tiếp. - Từ Thanh hí hửng đề nghị.

- Trò gì? - cả bọn cùng đồng thanh.

- Oẳn tù tì cởi nút áo. - Từ Thanh nhướng mày cười gian.

Ngay lập tức, Tiểu Úc từ phía bên kia ghế quăng chiếc gối vào mặt nó.

- Biến thái. - Tiểu Úc nhìn nó hừ lên một tiếng.

- Ở đây toàn con gái với nhau. Ngại gì chứ. - nó trề môi quyết bảo vệ sáng kiến của mình.

- Thôi. Hay là chơi trò oẳn tù tì. Ai thắng yêu cầu người thua làm một việc. - Anh Thư lái sang trò khác.

Có vẻ trò này cũng được hưởng ứng nhiệt liệt nên cả bọn cùng gật đầu.

Mọi người ai nấy đều vui vẻ, trò chơi êm đềm trôi qua nhiều lượt, tiếng cười rộn rã vang lên khắp căn nhà, cho đến khi, đến lượt Thiết Liên thắng, và người thua là tôi.

Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói, nếu Thiết Liên không đưa ra một yêu cầu gây sốc như thế này.

- Mỹ phải mi vào má Anh Thư. - cô nàng cười tít mắt ra điều kiện.

Lúc này cả tôi và Anh Thư đều sốc nhìn nhau. Gì chứ bắt tôi hôn kẻ thù không đội trời chung đó sao? Thật sự là một khó khăn mà.

- Nhanh đi. Đừng nói thua rồi không phục nha? - Thiết Liên hối thúc.

Tôi liếc nhẹ sang phía em, thấy em vẫn vô tư ngồi ăn xoài, đôi mắt tỏ vẻ không quan tâm.

Chần chừ một lúc, bị Từ Thanh, Tiểu Úc và Thiết Liên cứ hò reo hối thúc, làm tôi phải nhắm mắt nhắm mũi mi nhanh vào má Anh Thư.

Trong khi ai cũng vỗ tay hò reo thì chỉ có tôi và Anh Thư tỏ vẻ gượng gạo. Cuộc vui nhanh chóng kết thúc khi Anh Thư xin phép ra về. Vì vậy Thiết Liên cũng phải về theo. Sau khi tiễn hai người. Lúc này, chỉ còn lại tôi, em, Từ Thanh và Tiểu Úc.

- Tự dưng Thiết Liên lại đưa ra cái yêu cầu kì quái vậy. - Từ Thanh chống cằm ra vẻ suy nghĩ.

- Thì chắc biết Anh Thư với Vương Mỹ thù nhau nên chắc định trêu hai người thôi. -Tiểu Úc đưa miếng mận lên miệng, phán như thám tử.

- Đúng là con nít. Suy nghĩ đơn giản. - Từ Thanh trề môi nhìn Tiểu Úc.

- Nè. Con nít con nôi gì. Tôi nhỏ hơn cô có một tuổi thôi đó nha. - Tiểu Úc gân cổ cãi lại.

Và hai người lại đấu võ mồm với nhau trong khi em im lặng từ nãy giờ.

- Nè. - tôi khều nhẹ tay em. - Chuyện lúc nãy, đừng nói giận nha? Trò chơi thôi mà. - tôi vội giải thích.

- Ủa. Nhìn mặt Mẫn giống loại người giận bậy giận bạ lắm sao? - em ngước mắt lên nhìn tôi.

- Ờ thì không phải. Mà thấy im nên tưởng...

- Trò chơi thì không sao. Mà ra ngoài dám hôn ai kiểu đó thì cô liệu hồn. - em nhéo nhẹ lỗ tai tôi như một sự đe dọa.

Buổi học kết thúc với những mỏi mệt, những căng thẳng chuẩn bị cho kì thi. Trong tôi vẫn còn luôn thắc mắc, vì sao Thiết Liên lại đưa ra cái yêu cầu kì quái đó. Hoặc cũng do tôi suy nghĩ nhiều quá, phải đơn giản hóa mọi việc như Tiểu Úc, thì cuộc sống sẽ bớt phiền muộn.

Nắng ngoài trời đã tan dần theo bóng chiều, từng làn gió nhẹ lùa qua ô cửa thật khiến con người ta thấy sảng khoái. Tiểu Úc và Từ Thanh từ lúc nào đã lăn ra ngủ trên chiếc ghế.

Nhìn bọn họ, miệng thì cứ đấu khẩu nhau, nhưng tôi nghĩ trong lòng họ luôn có một thứ tình cảm đặc biệt dành cho đối phương. Hẳn là sau này cũng sẽ là một cặp đẹp đôi như trong tiểu thuyết.

Lúc này, tôi mới khẽ lén nhìn sang em, em vẫn chăm chú giải tiếp một vài đề toán còn lại. Em thật sự xinh từ mọi góc nhìn, mái tóc được vén lên đầy thục nữ và duyên dáng. Hàng mi dài và cong tự nhiên chính là điều cuốn hút tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên.

- Mặt dính gì sao mà nhìn ghê vậy? - em nheo mắt hướng về phía tôi.

- Ừ... ờ - hồn tôi bất giác bị kéo trở về thực tại. - Dính muối trên mỏ kìa. - tôi đưa tay chạm nhẹ vào môi em.

- Nè. Định giở chiêu cũ à? Mơ nha. - em tát nhẹ vào má tôi.

Tôi cười vì bị em bắt bài. Nhưng rồi khẽ tiến gần em hơn. Đặt nhanh lên môi em một nụ hôn trong chớp nhoáng khiến em không kịp trở mình.

- Nè... - em đánh vào vai tôi. - Tiểu Úc với Từ Thanh đang ở đây mà. - em khẽ nhíu mày ra vẻ khó chịu. Tính em trước giờ vẫn thế, không thích thể hiện tình cảm trước đám đông, cho dù là một cái nắm tay thân mật.

- Nhưng tụi nó ngủ rồi mà. - tôi vờ xụ mặt xuống, làm bộ mặt cún con biết lỗi.

- Nhìn cái mặt chỉ muốn đấm cho phát chứ không thấy tội nghiệp gì cả. - em cười tát nhẹ vào má tôi.

Hai chúng tôi cùng cười, nỗi niềm hạnh phúc lan tỏa và chảy dài nơi con tim này. Một chút bình yên và một chút nhẹ nhàng...

Vẫn mong, một ngày nào đó, em sẽ nhớ lại hồi ức của hai chúng ta. Khi ấy, mới chính là một hạnh phúc trọn vẹn...

"Nắng sẽ thay mùa xuân phủ quanh đây, xuyên mây ta đến bên nhau...

Những đêm thâu cùng nhau đếm yêu thương, vẫn còn vẹn nguyên vấn vương.

Chẳng bao nhiêu ngày ta sẽ tung bay, cùng bên nhau với chiếc ô xưa.

Thoáng dưới mưa ngày em nói yêu anh, nào ngờ ta thuộc về nhau, anh yêu em..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro