Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

- Mày rùa quá đấy. - tôi với chiếc xe trước cửa, cao giọng hối thúc Từ Thanh.

- Từ từ. Làm gì ghê vậy. - nó vừa nói vừa hấp tấp mang vội đôi giày.

Hôm nay chúng tôi có buổi học nhóm riêng để chuẩn bị cho kì thi Đại Học. Chiếc xe lăn bánh, chậm rãi đi qua con đường quen thuộc. Nắng hôm nay tuy có phần gắt gao và dường như có thể làm rát cả da thịt, nhưng tôi vẫn thấy nó ấm áp lạ.

***

- Hai người tới trễ quá đó. Thiết Liên với Anh Thư đến nãy giờ rồi. - Lệ Mẫn bước ra mở cửa với chiếc áo thun đơn giản và quần sooc ngắn.

- Đi chơi thì tới sớm lắm mà? Sao học thì cố tình tới trễ vậy? Người ta sắp giải xong một đề rồi. - Anh Thư móc tôi ngay khi tôi vừa đặt chân bước vào.

- À. Tại giỏi quá sợ mấy người theo không kịp, nên cố tình tới trễ cho mấy người thời gian giải trước đó. - tôi vờ hất mặt tự tin.

Tôi mới vừa an tọa trên ghế thì Anh Thư đáp nguyên quyển vở vào đầu tôi. Và cuộc chiến giữa tôi và cô nàng lớp trưởng lại bắt đầu.

- Thôi. Hai người lo làm bài đi. Giỡn hoài. - Thiết Liên giật lấy quyển tập trên tay Anh Thư để ngăn cuộc hỗn chiến.

Nhìn đi nhìn lại, lúc này tôi mới phát hiện ra Lệ Mẫn đã đi đâu mất rồi. Liền nhanh chân tót vào bếp xem thử, hóa ra em đang gọt trái cây cho chúng tôi.

- Mỹ là Mỹ thích ăn mỗi dưa hấu thôi nha. Không có dưa hấu là không ăn. - tôi trêu khi thấy trên bàn chỉ toàn ổi, xoài, mận.

- Vậy thì khỏi ăn. - không thể tin là em lại phũ phàng với tôi như vậy.

- Đưa đây anh gọt giúp em. - tôi kéo dĩa trái cây về phía mình, nhẹ nhàng lấy dao ra khỏi tay em.

- Ai em Mỹ. Đi ra đi. Vào đây làm gì. Ra giỡn với Anh Thư kìa. - em dùng khuỷu tay đẩy tôi ra.

- À. Thì ra có người đang ghen. - tôi cười đắc ý. Cũng lâu rồi mới được nhìn thấy em ghen tuông. Thuở ấy, mỗi khi ghen, trông em rất buồn cười và trẻ con. Khác với vẻ chững chạc thường ngày.

- Ai ghen? - tay em vẫn thoăn thoắt gọt trái cây.

- Vậy thôi anh ra chơi với Anh Thư tiếp đây. Em từ từ gọt nha. - tôi vờ quay lưng đi.

- Ờ.

Không cam lòng em phũ phàng với tôi như vậy. Tôi liền tiếp lời: "Không níu kéo thiệt hả?"

- Không.

- Thôi mà. Níu kéo đi mà. - tôi vờ bật lên tiếng khóc nấc nở như con nít.

- Đồ điên. - em lúc này bỗng phì cười nhìn điệu bộ của tôi.

Thấy em cười, tôi liền chạy lại vòng tay ôm lấy em. Đặt con dao trên tay xuống bàn, em cũng quay mặt đối mặt với tôi. Vòng tay ôm lấy cổ tôi.

- Mẫn nói cho Mỹ biết nha. Đừng có chọc điên Mẫn đó. Không là Mỹ sẽ hối hận. - em nháy mắt tinh nghịch, rồi dùng tay nhéo nhẹ mũi tôi trách móc.

- Biết rồi. - tôi cười nhìn em. Mỗi khi nhìn lấy bờ môi ấy, tôi lại không thể kiềm lòng, nhanh chóng áp lấy khuôn mặt, nhưng em đã né đi.

- Còn đang giận đó nha. - em đẩy nhẹ tôi ra.

Tôi lại tiếp tục níu em lại, dùng ánh mắt triều mến nhìn xoáy sâu vào mắt em. Cứ mỗi lần tôi sử dụng tuyệt chiêu này, thì tôi đều thành công chạm được vào môi em.

Tôi và em, đứng lặng đi nhìn nhau rất lâu, hai khuôn mặt tiến gần nhau hơn, mắt dần nhắm lại...

Tuy là bây giờ đối với em, tôi chỉ như là một người tình mới, và những hồi ức từ ba năm trước, em vẫn chưa thể nhớ được gì. Bên em, tôi không ngừng nhắc lại những kỉ niệm cũ, rằng chúng ta đã hạnh phúc như thế nào, yêu nhau như thế nào, và đã từng quan trọng với nhau như thế nào. Chỉ mong một ngày, em sẽ nhớ lại mảng hồi ức, tuy đã xưa nhưng vẫn chưa phai nhạt...

Đến khi hai bờ môi gần như là chạm lấy nhau. Thì...

- E hèm! - tiếng vờ ho của Từ Thanh. Nhìn ra, tôi thấy Từ Thanh và Thiết Liên đang đứng ngoài cửa bếp.

Em hốt hoảng đẩy tôi ra trong phút chốc, đôi má em ửng đỏ ngại ngùng.

- Mẫn... Mẫn gọt trái cây xong rồi. Để Mẫn đem ra cho. - em ấp úng cúi gầm mặt xuống né đi cái nhìn của Từ Thanh và Thiết Liên.

- Thôi hay là vầy. Để Thanh đem ra cho hen. Hai người cứ... tiếp tục hen. - nó nháy nháy mắt với tôi.

- Thôi nha. - Mẫn liếc xéo nó, rồi vội vàng bưng dĩa trái cây ra ngoài phòng khách, nơi Anh Thư đang đợi, và Tiểu Úc cũng có mặt từ lúc nào.

- Hai người gọt trái cây xong ngủ ở trong đó luôn à? - Tiểu Úc hỏi.

- Ờ. Đúng rồi đó. Gọt gì mà lâu quá trời quá đất hà. - Từ Thanh lên tiếng ghẹo, cố tình nhấn mạnh từng câu từ.

- Mày còn nói nữa tao cho mày ăn cùi chỏ. - tôi nạt nhẹ nó, đưa cùi chỏ lên dọa.

Nó xua xua tay cho qua. Và mọi người bắt đầu chạy đua giải đề, nào là toán, nào là anh văn, biết bao đề cương khó nuốt và dày đặc.

- Thiết Liên. Sao không làm bài đi. Làm gì cứ ngồi thừ ra đó vậy? - Anh Thư đẩy nhẹ tay Liên, lúc này cả bọn mới cùng để ý nhìn lên.

- À không. - Thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía mình, Liên liền cười trừ rồi vội dán mắt vào cuốn vở trên bàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro