Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11

- Mày thật sự không đi sao? - Từ Thanh đứng trước gương tung tăng với chiếc váy đen ngắn.

- Không. - tôi với bộ đồ ở nhà, chẳng buồn thay đồ.

- Thôi thì tùy mày. Tao đi đây. - nó kết thúc với màn son môi quyến rũ, bặm môi một lúc rồi hí hửng đi mất. Có vẻ hôm nay nó vui nhỉ?

Sau khi nó đi mất. Tôi một mình với bốn bức tường xung quanh, chìm trong đống hồi ức ngày nào...

- Đoán xem anh là ai? - tôi bịt lấy đôi mắt em từ phía sau.

- Thôi đi. Trò con nít xưa lắc. - em gỡ tay tôi ra trêu.

- Sinh nhật vui vẻ. - tôi dang rộng vòng tay ra.

- Ủa. Rồi quà em đâu? - em vờ xụ mặt nhìn tôi.

- Thì đây. Món quà vô giá là anh. Lấy không? - tôi tiếp tục dang rộng vòng tay, cười đắc ý.

- Trời ạ. Cũng tự tin gớm. - em đánh vào vai tôi phì cười.

- Không lấy à? Vậy thôi, để anh trao cho đứa khác. - tôi khép tay lại, vờ quay lưng định bước đi.

- Đứng lại cho em. - em cười ôm chầm lấy tôi.

- Sinh nhật vui vẻ. - tôi lấy ra trong túi một hủ sao giấy.

- Lại là một trăm ngôi sao như năm ngoái hả? - em hí hửng nhận lấy món quà.

- Phải. Giờ thì em ước đi. - tôi cười nhìn em. Tôi từng nói với em, một trăm ngôi sao giấy do chính tay người yêu xếp tặng cho, tượng trưng cho một điều ước. Và cứ mỗi năm như vậy, tôi sẽ luôn tặng em một điều ước, cho đến khi tổng cộng có đến một ngàn ngôi sao giấy, điều ước ấy sẽ thành hiện thực.

- Điều ước của em vẫn như năm ngoái. - em mỉm cười nhìn tôi. - Ước rằng, sinh nhật hằng năm đều có anh bên cạnh như thế này.

- Anh hứa, sinh nhật hằng năm, dù thế nào thì anh cũng sẽ bên cạnh em.

Chúng tôi nở nụ cười mãn nguyện, đôi khi, chỉ những điều giản đơn như thế cũng đủ để hạnh phúc đong đầy.

Trở về thực tại, tự lúc nào mắt tôi đã ướt nhòe đi. Lần nào cũng vậy, những dòng kí ức luôn mang đến cho tôi một nỗi đau không tên.

Vội lau đi giọt nước còn vương trên mi, tôi thay lấy bộ đồ. Nhìn đồng hồ chỉ mới bảy giờ, có lẽ... buổi tiệc cũng chỉ mới bắt đầu.

***

Chạy đến nhà em cũng mất gần cả giờ đồng hồ. Khi đến nơi, mọi người đã ăn no nê tự lúc nào.

Tôi ngập ngừng đứng trước căn biệt thự sang trọng đó, không khí bên trong có vẻ rất náo nhiệt.

- Cứ tưởng Mỹ sẽ không đến. - em không hề trách tôi, mà ngược lại, vẫn niềm nở mở cửa đón chào tôi.

- Mỹ không thể không đến được. Vì, Mỹ đã từng hứa, sẽ bên cạnh Mẫn mỗi năm sinh nhật. - tôi mỉm cười.

- Vậy sao? Tiếc là... Mẫn không nhớ được gì cả. - em thở hắt ra, nét mặt xụ xuống.

- Không sao không sao. Cứ vui vẻ đón sinh nhật là được. - vì là sinh nhật em, tôi thật sự không muốn em phải buồn hay suy nghĩ những chuyện không vui.

Trước khi bước vào nhà, tôi níu lấy tay em.

- Mỹ có quà cho Mẫn. - tôi lấy ra một hủ sao giấy mà tôi đã lặng lẽ xếp từ những tháng trước.

- Món quà này... - em nhíu mày suy nghĩ. - Trong thùng đồ cũ, Mẫn có thấy đến hai hủ sao giấy y như vậy.

- Là Mỹ từng tặng cho Mẫn. - tôi cười nhẹ. - Mẫn có biết một trăm ngôi sao giấy có ý nghĩa gì không? Và có biết vì sao năm nào Mỹ cũng tặng Mẫn món quà này?

- Là gì thế? - em nheo mắt tò mò.

- Một trăm ngôi sao giấy tượng trưng cho một điều ước. Cho đến khi Mẫn nhận được một ngàn ngôi sao giấy từ Mỹ thì điều ước đó sẽ thành hiện thực.

Vừa dứt lời, tôi thấy em đau đớn ôm lấy hai bên trán, khuôn mặt trong phút chốc lại trắng bệt ra. Bỗng dưng nhớ đến hôm ấy Tiểu Úc từng bảo, cứ mỗi khi bị thứ gì đó tác động đến kí ức cũ, em sẽ bị chứng đau đầu. Tôi hốt hoảng nhanh chóng bế em vào nhà. Với nét mặt nhăn nhúm khổ sở, em thều thào thốt lên: " Tiểu Vương. Tiểu Vương."

Tôi đoán rằng trong não bộ em đang có sự hiện diện những hình ảnh của quá khứ. Tiểu Vương là tên gọi thân mật em dành cho tôi. Và kể từ khi gặp lại em, em chưa bao giờ gọi tôi như vậy cả. Đây chính là lần đầu tiên.

Mọi người trong lớp lo lắng náo loạn cả lên. Cũng may Tiểu Úc đã vội vã trấn tĩnh họ.

- Mấy anh chị đừng lo. Chị ấy chỉ bị đau đầu xíu thôi. Uống thuốc là hết ngay. Mọi người ngồi đây đợi xíu nhé. Nếu ồn quá chị sẽ khó chịu. - Tiểu Úc ngăn không cho họ lên phòng.

Tôi bế em lên phòng, nhẹ nhàng đặt em xuống giường. Vội vã với lấy viên thuốc trên bàn, đút em uống thuốc xong xuôi, em dần nhắm mắt và chìm trong giấc ngủ.

Lúc này, Tiểu Úc và cả Từ Thanh cũng sốt ruột chạy lên.

- Đã cho chị uống thuốc chưa? - Tiểu Úc hỏi.

- Rồi. Vừa mới uống xong đã ngủ ngay. - tôi hướng tay về phía em.

- Thật tội nghiệp cho Lệ Mẫn. - Từ Thanh lắc nhẹ mái đầu thở dài.

- Cũng biết nữa à? Hôm bữa ai la hét trách móc chị tôi vậy? - Tiểu Úc lườm Từ Thanh, nhớ lại vụ chúng tôi theo dõi Lệ Mẫn về đến nhà. Cái hôm Từ Thanh không kiềm không chế mà nói ra hết những suy nghĩ trong lòng.

- Ờ thì... tôi... xin lỗi rồi mà. - nó ấp úng không dám nhìn thẳng vào mặt Tiểu Úc. Quái lạ, bình thường cái miệng tía lia là thế, cứ mỗi lần đứng trên Tiểu Úc là nó ngơ cả họng ra.

- Hai người có muốn cãi nhau thì xuống đi. Để Lệ Mẫn yên tịnh một chút. - tôi nhỏ giọng đuổi khéo họ.

***

Trong khi cả lớp vẫn ở dưới chờ đợi. Tôi thì trên phòng canh chừng em. Nhìn em, với vẻ mặt mệt mỏi đang say trong giấc ngủ. Tôi chỉ mong, người gánh cơn đau ấy là tôi. Tôi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt em.

- Lệ Mẫn. Cho dù em không nhớ được anh là ai. Cho dù sau này thế nào. Anh cũng sẽ bên cạnh em. - tôi thì thầm.

Tầm nửa tiếng sau đó, tôi thấy em khẽ chau mày, tay chân cựa quậy. Em uể oải mở mắt nhìn quanh.

- Em... à không. Mẫn tỉnh rồi. - tôi khẽ reo lên.

- Mỹ? - em khá ngạc nhiên khi thấy tôi bên cạnh. - Mỹ vẫn còn ở đây à. Cứ tưởng mọi người về hết rồi. - em gắng gượng ngồi dậy.

- Không phải chỉ mình Mỹ đâu. Cả lớp còn đang ở dưới chờ Mẫn.

- Thật sao? - em tròn mắt. - Đã trễ thế này rồi. - em khẽ đưa mắt nhìn đồng hồ, cũng đã gần chín giờ.

- Đã khỏe hơn chưa? - tôi vội đưa ly nước cho em.

- Đỡ nhiều rồi. Giờ mình xuống thôi. - em húp vội một ngụm nước rồi rời khỏi giường.

- À mà nè. Mẫn... thật sự là không nhớ gì sao? - tôi níu tay em lại.

- Nhớ gì là nhớ gì?

- Lúc nãy, Mẫn gọi Mỹ là Tiểu Vương... - tôi hồi hộp nhìn em như chờ đợi một hi vọng nào đó.

- Tiểu Vương? Là ai vậy? Mẫn thật sự không nhớ... - em tỏ vẻ khó xử.

- Thôi không sao. - tôi xua xua tay cho qua. Thật ra thì cũng có chút thất vọng. Hóa ra lời Tiểu Úc nói là thật, cứ mỗi lần tỉnh dậy là em sẽ lại trở về trạng thái ban đầu.

- Mà nè. Cho Mẫn xin lỗi chuyện hôm bữa. Còn đau lắm không? - em liếc nhìn cánh tay tôi, nơi vết răng bị bầm tím đi.

- Không sao. - tôi cười trừ.

- Thật ra... anh Phi là anh họ của Mẫn. Là anh ruột của Tiểu Úc. - em cúi đầu nói khẽ.

Tôi khá bất ngờ, nhưng vẫn lặng đi nghe em tiếp lời.

- Cũng tại Mẫn hết. Vì lúc đầu không muốn gieo hy vọng cho Mỹ. Nên Mẫn đã cố tình tỏ ra thân thiết với anh Phi, cứ ngỡ Mỹ sẽ bỏ cuộc, nào ngờ...

- Mẫn thật sự muốn Mỹ bỏ cuộc đến vậy? - tôi cảm nhận như vừa mới có nhát dao cứa vào tim. Nó đau đến tận xương tủy.

- Lúc đầu thì là vậy. Nhưng bây giờ... không có Mỹ bên cạnh, Mẫn cũng cảm thấy một phần khó chịu... - em bỗng xuống giọng.

- Nếu là vậy. - tôi bước gần em hơn. - Mỹ sẽ mỗi lúc đều bên cạnh Mẫn. - tôi đưa ánh mắt nhìn xoáy sâu vào đôi mắt em. Cái cảm giác hệt như thuở ấy, thứ cảm giác ấm áp và hạnh phúc đan xen nơi tim này. Đã lâu rồi, kể từ ngày ấy, tôi mới được cảm nhận thật rõ, nhịp tim của tôi và em, hòa quyện vào nhau như thế này.

Tôi áp mặt gần em hơn, đến khi hai khuôn mặt đã gần nhau như thể cảm nhận được hơi thở của nhau, môi tôi lần tìm môi em. Đôi môi của ngày xưa. Vẫn quyến rũ và ngọt ngào như thế. Lần này, em đã không né tránh tôi, không đẩy tôi ra, chỉ đứng lặng đi trong vòng tay tôi, và chúng tôi, mặt đối mặt, môi hôn môi, lưỡi quấn lưỡi, mọi thứ xung quanh như quay cuồng, tôi đã bắt được hạnh phúc nơi em.

Sinh nhật của em năm nay thật hoành tráng và ý nghĩa. Mọi người quyết chờ đợi đến khi em tỉnh dậy. Và cùng em cắt chiếc bánh sinh nhật của tuổi 18 trăng tròn. Nhìn môi em nở nụ cười mãn nguyện, cùng mọi người vui, cùng mọi người đùa, lòng tôi cũng chợt ấm hơn.

Người ta nói, nếu đã thật sự yêu một người, thì nụ cười của người ấy chính là hơi thở của mình. Quả thực là không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro