Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10

Những ngày sau đó, tôi hoàn toàn bất lực, đi học, nghĩ đến viễn cảnh phải chạm mặt với em, tôi lại không muốn. Vết cắn nơi tay vẫn còn đó, và nó sẽ mãi mãi in hằn cho đến suốt cuộc đời còn lại.

***

- Con kia. Mày ra đây tao biểu. - Từ Thanh đạp mạnh cửa bước vào.

- Gì? - tôi uể oải, không có ý định là bước ra khỏi giường.

- Mày dậy ngay không. Nghỉ học mấy bữa liền không phép rồi. Muốn bị đuổi học à? - nó giật mạnh tấm chăn ra.

- Mệt quá. Đuổi thì đuổi. Có sao đâu. - tôi nhăn nhó mặt mày, ôm lấy chiếc gối và tiếp tục nhắm mắt.

- Mày nghĩ chỉ vì một người con gái, mà bỏ cả tương lai đáng lắm không? - nó lại bắt đầu giở giọng nghiêm túc.

Tôi im lặng...

- Sắp thi Đại Học đến nơi rồi. Mày lặn lội học cả mười hai năm học, bố mẹ tao thì chăm chút tiền học cho mày. Còn bố mẹ mày trên trời linh thiêng lúc nào cũng dõi theo mày. Mày nỡ làm họ thất vọng sao? Sắp đến phút cuối mà mày lại bỏ cuộc sao?

Tôi lại im lặng...

Cái con nhỏ chết tiệt này, lúc nó đùa đùa giỡn giỡn thì còn có thể khõ đầu bảo nó ngốc. Mà hễ nó lên tiếng nói lí nói lẽ thì tôi lại phải chịu thua.

Nó nói không hề sai. Nếu như, sắp với đến thành công mà lại từ bỏ, thì người đó mới là loại người đáng trách nhất.

- Bây giờ tao xuống nhà đợi mày. Tao tin mày sẽ không làm tao thất vọng đâu. - nó nói rồi đóng cửa ra khỏi phòng.

***

- Chạy nhanh lên. Đồ rùa bò. Muốn trễ à? - nó hối thúc tôi khi đã yên vị trên chiếc xe. Mấy ngày qua cứ trốn trong nhà miết, âm thanh cuộc sống bên ngoài cứ ngỡ như thật xa lạ.

- Muốn nhanh thì nhanh. - tôi rồ hết tốc lực khiến nó "Á" lên một tiếng thất thanh rồi ôm chặt lấy tôi.

- CON KIA! CHẠY CHẬM LẠI! TAO KHÔNG GIỠN ĐÂUUUU! - nó vừa la vừa ôm lấy tôi.

- Chết nhát. - tôi cười sảng khoái giảm tốc độ lại. Trong phút chốc đã đến trường.

***

Vì là thứ bảy nên có tiết sinh hoạt ngoài giờ. Thường thì học sinh thích nhất là tiết này vì được nhảy múa, ca hát, huyên thuyên cùng bạn bè. Nói chung là được một tiết thoải mái nghỉ ngơi sau những giờ học căng thẳng. Nhưng hôm nay, thì ngược lại...

- Vương Mỹ. Cô chính thức phê bình em trước lớp, vì đã nghỉ học năm buổi không phép. Cả lớp tuần này bị trừ điểm thi đua và tụt xuống hạng cuối của khối.

Tôi đứng tại chỗ nghe cô Hoàng giáo thuyết một tràng dài. Có đứa thì tỏ vẻ không quan tâm, cũng có đứa thì cứ đưa ánh mắt hướng về phía tôi, thật sự rất khó chịu, trong đó có Lệ Mẫn. Em chốc chốc lại quay xuống nhìn tôi, nhưng tôi đã lơ đi và bỏ mặc ánh mắt ấy.

Nhưng là con người, có mắc sai lầm thì phải biết sửa và nói tiếng xin lỗi. Từ nhỏ, mẹ đã dạy tôi, dặn đi dặn lại tôi chân lí này. Mẹ bảo: "Đôi khi, chỉ cần một tiếng xin lỗi cũng đủ làm dịu lòng của một người đang giận."

Đợi đến khi cô kết thúc lời nói, tôi dõng dạc nói to: "Cả lớp. Mỹ xin lỗi. Vì đã để cả lớp mất điểm thi đua lần này. Để bù lại, Mỹ sẽ đảm nhận trực nhật cả tuần sau. Mong mọi người tha lỗi cho."

Vừa mới dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên ấm cả tim tôi. Hướng mắt về cô Hoàng, cô cũng gật nhẹ mái đầu mỉm cười nhìn tôi.

***

Sắp đến kì thi quan trọng, chúng tôi ai cũng chạy nước rút với bài vở. Giờ ra chơi, trong khi lũ bạn đang xì xào thứ gì đó không rõ, thì tôi phải cặm cụi lo lại đống bài vở đã mất cả tuần qua.

Thiết Liên bỗng chạy đến bàn tôi.

- Từ Thanh, Vương Mỹ, hai người sẽ đi chứ? - câu hỏi không đầu không đuôi khiến tôi và Từ Thanh ngơ mắt nhìn nhau.

- Đi đâu? - tôi hỏi.

- Thì đi sinh nhật Lệ Mẫn. Ủa, Lệ Mẫn chưa đưa thiệp mời cho hai bạn sao? Bạn ấy nói là vì là sinh nhật tuổi 18 nên mời cả lớp đến dự luôn mà. - Thiết Liên giơ tấm thiệp nhỏ lên phía chúng tôi.

À thì ra là sinh nhật em, sinh nhật em thì tôi không quên. Nhưng chắc năm nay, sẽ chẳng còn được cùng em đón sinh nhật.

- Thật ra thì... Mẫn không đưa thiệp cho tụi tôi. - Từ Thanh cười trừ.

Thiết Liên cũng ấp úng khó xử. Không biết nói gì, Liên trở về chỗ ngồi và chẳng đề cập đến chuyện sinh nhật Lệ Mẫn nữa.

***

- Từ Thanh, Vương Mỹ. - em gọi khi chúng tôi chuẩn bị bước vào bãi gửi.

Nghe tiếng em, tôi chỉ muốn bước nhanh hơn, vì tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối diện với em, cơn đau nơi tôi vẫn chưa dứt. Nhưng vì Từ Thanh níu tôi lại. Tôi mới gượng đứng lại trong giây lát.

- Gì vậy Mẫn? - Từ Thanh cười nhẹ nhìn em.

- Thứ sáu tuần sau sinh nhật Mẫn. Hai người nhớ đến dự. - em mỉm cười đưa thiệp về phía hai chúng tôi.

- Được thôi. Nhất định sẽ đến. - Từ Thanh quơ quơ tấm thiệp trên tay cười tươi.

Nó dứt lời rồi thì lại nhìn về phía tôi như chờ đợi tôi nói một câu gì đó. Nó khều khều tay tôi nói nhỏ: "Đi hay không nói người ta tiếng kìa mày."

Chần chừ một lúc, tôi hừ nhạt: "Thứ sáu, bận rồi. Không đi được."

Nói xong, tôi quay lưng đi nhanh không kịp để em trả lời câu gì. Tự dưng tôi vẫn còn thấy giận em lắm. Giận người con gái vì người khác mà cắn sâu vào tay tôi, để lại nơi tôi một vết đau in hằn không thể dứt. Nó sẽ mãi là vết thẹo theo tôi đến suốt đời.

- Ê. Cái con này. - nó đánh vào vai tôi rồi lại quay sang Lệ Mẫn ríu rít xin lỗi vì thái độ của tôi.

- Vương Mỹ. Dù sao cũng mong hôm đó Mỹ có mặt. - em nói với theo bóng dáng tôi.

Bước chân tôi di chuyển nhanh hơn, mặc cho Từ Thanh phía sau í ới chạy theo: "Đợi tao. Đợi tao.!"

Tôi lại một lần nữa đưa cánh tay lên trước mặt, nhìn kìa, vết răng cắn của em giờ đã chuyển sang bầm và đau. Đau thể xác tôi có thể chịu được, nhưng đau trong lòng thì thật khó chữa trị.

Tôi thở dài với một mớ cảm xúc hỗn độn...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro