Chương 9 (Tiếp theo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 9 (Tiếp theo)

Sau khi nghe điện thoại, hắn ta bắt đầu kiếm cớ ra ngoài, vì lí do là "bận chút việc". Ấy vậy mà Lệ Mẫn cũng răm rắp tin theo.

Để không bị mất dấu, sau khi hắn mới vừa dắt xe ra là tôi cũng kéo tay Lệ Mẫn đứng dậy.

- Nè. Nè. Đi đâu vậy. - em vừa nói vừa hớt hải đi theo cái nắm tay của tôi.

- Hai người đi đâu vậy? - Tiểu Úc trong bếp chạy ra.

- Ủa hai người cũng ra ngoài sao? - gã Phi đó tay vừa đội nón lên đầu, vừa cười hỏi. Trông mặt hắn tôi chỉ muốn đấm cho phát thôi.

Tôi chẳng nói gì, sau khi hắn đi được một đoạn. Tôi đèo Lệ Mẫn phía sau, tuy vậy tôi vẫn giữ khoảng cách khá xa với xe hắn để tránh bị phát hiện.

- Nè. Mỹ đi theo anh Phi chi vậy? - em ngồi sau không ngừng thắc mắc.

Tôi chẳng nói gì, chỉ im lặng rồ ga chạy theo. Mặc kệ em phía sau đang hỏi không ngừng.

***

Chúng tôi dừng xe tại khách sạn gần đó, hắn chẳng mảy may để ý phía sau mà cứ đi thẳng một mạch. Tôi lại kéo tay Lệ Mẫn đi theo.

- Nè. Thật ra Mỹ đang làm gì? Theo anh Phi vào đây làm gì? - cô ra sức kéo tay tôi ra.

Đi đến hành lang dãy phòng, vì nghe tiếng Lệ Mẫn í ới phía sau, hắn đã phát hiện ra chúng tôi.

- Ủa. Hai người tới đây làm gì? - nét mặt hắn thoáng bất ngờ quay sang.

- Thế cậu tới đây làm gì? Không phải nói là bận chút việc sao? Bận việc vào khách sạn làm gì? - tôi gân cổ lên cãi, giọn hằn học không thể giấu được.

- Tôi... - hắn ta gãi đầu liếc xéo qua Lệ Mẫn.

- Vương Mỹ. Đó là chuyện của người ta. Mình về thôi. - em không những không thắc mắc, hỏi cho ra lẽ mà đã vội vàng kéo tay tôi đi.

- Nè nè. Mẫn không muốn biết cậu ta tới đây làm gì sao? - tôi giật tay lại, nắm lấy cổ tay em giữ chặt không cho em rời khỏi.

Cùng lúc đó, một người con gái bước ra, chất giọng lảnh lót vang lên.

- Ủa. Anh Phi. Tới rồi sao không vào? - cô ta ngạc nhiên nhìn cậu, rồi lại đưa mắt nhìn sang tôi và Lệ Mẫn.

- Ai đây? Bạn anh à? - cô hỏi tiếp.

Không kịp để hắn chối, tôi đã vội xen vào.

- Phải rồi. Là bạn ảnh đấy. Là bạn gái của ảnh đấy. - tôi dùng tay đẩy em tiến lên phía trước như để chứng minh sự có mặt của em.

- Cái gì? - cô ta tròn mắt nhìn em, rồi lại nhìn hắn như chờ một sự giải đáp.

- Không phải. Cô đừng hiểu lầm. Bạn tôi nó nói bậy. - em ríu rít xin lỗi cô ta rồi quay sang lườm tôi. - Đủ rồi đó, mình đi về thôi.

Quái lạ, bắt gặp người yêu mình ngoại tình như thế mà sao em vẫn dửng dưng như vậy. Chẳng lẽ bằng chứng, nhân chứng rành rành trước mắt mà em còn không tin sao? Tôi nóng gáy lên, lại tiếp tục giữ chặt tay em.

- Mẫn làm gì vậy? Có gì thì ba mặt một lời nói rõ đi. Sao phải tự hạ thấp mình như vậy. - tôi tức giận quát lên.

- Nè. Chuyện này là thật sao anh Phi? - cô ta bắt đầu lạnh mặt nhìn hắn.

- Không phải mà. - hắn khó xử gãi đầu liên tục. - Thật ra, Lệ Mẫn chỉ là em gái của anh.

Nói rồi, hắn lại quay sang tôi lặp lại một lần.

- Lệ Mẫn là em gái của anh thôi. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm.

- Chúng ta về thôi. Xin lỗi hai người. Mình về đi. Rồi Mẫn sẽ giải thích sau, được không? - em cứ thế mà giật lấy tay tôi nài nỉ.

Em gái? Em gái cái khỉ gì chứ. Chính mắt tôi thấy em ôm hắn. Chính miệng em thừa nhận hắn là bạn trai em. Tất cả đã quá rõ ràng, giờ chỉ cần phăng câu "em gái" là mong xong chuyện?

- Hơ. Không ngờ nhìn mặt sáng láng, thế mà thua cả con súc vật. - tôi nhếch môi chỉ vào mặt hắn.

Lúc này, em bỗng lớn tiếng nạt tôi:

- Đủ rồi đó Vương Mỹ. Cô có im ngay không? - giọng em đã hậm hực.

- Tôi không im! - thấy em với trúng thằng đểu cáng, tôi đã đủ đau rồi. Bây giờ, ngược lại em còn mắng tôi, thật sự tim tôi nhói hơn bao giờ hết. Và thái độ từ lúc nào cũng trở nên cộc cằn.

- Đồ súc vật! - tôi chỉ vào mặt hắn quát lớn. - Còn cô nữa. - tôi hướng tay sang phía cô gái ấy. - Nhốt bạn trai cô cho kĩ, đừng để nó xổng chuồng đi kiếm con khác, chỉ tổ làm hại người ta. - Còn Mẫn nữa. - tôi quay mặt về phía em. - Sự thật rành rành trước mắt, Mẫn còn tự lừa dối bản thân làm gì? Né tránh, né tránh có giải quyết vấn đề được hay không? Sao không ba mặt một lời nói cho rõ. - tôi càng nói càng hăng tiết, cơn giận đã khiến tôi mất cả lí trí, mặt mày nóng ran cả lên.

Và rồi...

Một cơn đau thể xác lẫn tâm hồn dẫy lên. Em đã cắn tôi. Em cắn thật mạnh, thật sâu vào cánh tay này. Cho đến khi tôi lặng đi vì bất ngờ, thật sự quá bất ngờ. Em vì người khác, mà nỡ làm đau tôi sao? Lệ Mẫn, người con gái ngày xưa đâu rồi? Em của ngày xưa đâu rồi? Bao nhiêu tình cảm tôi dành cho em, bao nhiêu kiên trì theo đuổi em, bao nhiêu hi vọng tôi nuôi dưỡng bấy lâu nay, em đáp trả tôi bằng cái cắn nát cõi lòng này sao?

Em buông tay tôi ra, đôi mắt đã ngấn lệ. Nhìn cánh tay tôi, có phải em mãn nguyện lắm không? Nó đang rỉ máu theo vết răng đấy. Lệ Mẫn, tôi sẽ nhớ thật kĩ "món quà" em đã tặng tôi ngày hôm nay.

- Cho dù như thế nào cũng không được sĩ vả người khác như vậy. - em nói trong tiếng nấc. Buồn cười, em khóc vì người ta đó à? Chỉ vì tôi bảo hắn là đồ súc vật?

Tôi bỗng cười nhạt, một nụ cười nửa miệng.

- Hơ. Phải rồi. Cho dù là bị hắn đạp lên tới đầu cũng không được sỉ vả như vậy? Đúng không? Vì đó là người cô yêu, đúng không? - giọng tôi cộc cằn hét lớn. Không gian lặng đi, chỉ còn nghe tiếng khóc sụt sịt từ em.

Tôi không còn đủ kiên nhẫn để đứng lại, vội vã quay lưng bước đi.

Trên chiếc xe máy, tôi phóng với tốc độ thật nhanh, nước mắt đã bắt đầu rơi lã chã trên khuôn mặt. Dừng lại bên ngọn đồi sau nhà, tôi hét lên thật lớn, tiếng hét thất thanh như thể rung động cả một bầu trời.

Gió, tôi mong nơi này sẽ có mưa to, một cơn bão lớn, để có thể cuốn đi bao nỗi đau trong tôi lúc bấy giờ. Đưa cánh tay lên trước mặt, chưa bao giờ, một vết thương ngoài da lại khiến tôi đau thấu tâm can như vậy.

Phải chăng tôi đã sai khi chen chân vào cuộc sống mới của em? Tôi có nên bước khỏi cuộc đời em, để em vui vẻ có một cuộc sống mới mà không phải muộn phiền vì quá khứ, không cần phải vất vả để hồi phục kí ức. Cứ để nó ngủ yên, và mãi mãi chẳng bao giờ tỉnh lại. Em đi đường em, và anh đi đường anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro