Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9

- Hôm nay tốt lành gì mà mời chị ra đây uống cafe thế cô bé? - tôi nhâm nhi tách cà phê, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

- Nè. Tôi chỉ nhỏ hơn cô một tuổi thôi. Đừng có làm ra vẻ ta đây. - Tiểu Úc hừ nhạt nhìn tôi.

- Thôi thôi được rồi. Cô muốn nói gì nói nhanh. Tôi không có thời gian đâu. - tôi xua xua tay hối thúc.

- Tôi hỏi cô. Cái hôm chị tôi đi với cô về, bỗng dưng bị đau đầu đấy. Hôm đó cô đã làm gì chị tôi vậy?

Suy nghĩ một lúc lâu, thì ra là cái hôm đi trượt Patin với Thiết Liên và Anh Thư. Nhưng hôm đó tôi nhớ rõ ràng là chẳng làm gì cả.

- Tôi có làm gì đâu nào? Lệ Mẫn bị gì sao?

Tiểu Úc nhìn lấy tôi một lúc, rồi lên tiếng.

- Hôm qua, chị tôi sau cơn đau có bảo với tôi. Chị nói lúc chị đau, trong tâm trí chị lại hiện rõ hình ảnh của cô. Lúc cô quàng vai lấy một người con gái nào đó, lúc cô xoa chân, chăm sóc cho ai đó. Tôi nghĩ chắc chị tôi ghen, nên mới tác động dẫn đến đau đầu. - giọng Tiểu Úc trùn xuống, em thở hắt ra.

Phải chăng đó là một phần của triệu chứng nhớ lại quá khứ. Liệu tôi nên vui hay nên buồn đây? Mỗi khi em có dấu hiệu hồi phục thì đầu lại đau như vậy, nhớ lại khuôn mặt trắng bệt của em khi ấy, tôi thật sự rất đau lòng. Tôi luôn mong, người bị tai nạn là tôi, người phải chịu cơn đau dày vò ấy cũng là tôi, còn hơn là ngồi nhìn em đau đớn mà tôi lại không thể giúp được gì.

- Coi như tôi xin cô. Cô đừng làm gì quá lố trước mặt chị tôi có được không. Cô không biết, mỗi khi đau như vậy, chị ấy lại bị quá khứ ám ảnh, đáng sợ lắm. - Tiểu Úc thành khẩn van xin.

- Nè nè. Làm gì nói như tôi đang đóng vai kẻ xấu thế. Tôi không biết tình hình của Lệ Mẫn lại tồi tệ như vậy. Vả lại, tôi không nghĩ là hành động nhỏ đó lại gây cho Lệ Mẫn cơn đau đó. Nói chung là tôi xin lỗi, từ nay sẽ cẩn thận hơn.

- Tốt đó. Tôi thấy cô cũng không hẳn là người xấu. Nhưng mà hỏi chứ, lúc trước hai người yêu nhau lắm à? - Tiểu Úc bắt đầu tò mò chuyện của tôi và em.

- Nhiều chuyện quá vậy. - tôi hừ nhẹ rồi tiếp lời. - Mà em có thể kể cho tôi nghe chuyện của Lệ Mẫn được không? Lệ Mẫn sang Úc khi nào? Bị tai nạn ra sao mà lại dẫn đến mất trí như vậy?

- Em em cái con khỉ. Lớn hơn tôi có một tuổi. - Tiểu Úc liếc xéo tôi.

- Thôi mệt quá. Vậy thì xưng tôi - cô, được chưa? Xưng lịch sự không muốn. - tôi lầm bầm trong họng.

- Mà nói tôi nghe đi. Thật hư sự việc là như thế nào? - tôi hối thúc, thật sự rất muốn biết rõ đêm giao thừa hôm ấy, mọi chuyện xảy ra như thế nào.

- Nghe bố mẹ chị kể lại, hôm đó là giao thừa. Mọi người đã rôm rả chuẩn bị đón Tết. Chưa kể trước đó một ngày, gia đình chị hên thế nào lại trúng được tờ độc đắc. Chắc do ông trời thương nên đã trao đến may mắn này cho chị.

Lúc này, tôi mới sốc thật sự, nhưng lại cảm thấy vô cùng mừng cho gia đình em, một sự đổi đời đến ngoạn mục. Cứ ngỡ, những chuyện này chỉ có trong những bộ phim kinh điển thôi, nào ngờ, nó lại là sự thật hiện hữu ngay trước mắt.

- Nhưng, trông cái hên lại không tránh khỏi những mất mát to lớn. Hôm đó, chị đi đổi tiền, không may lại bị một tên trong xóm theo dõi và phát hiện được. Hắn đã chặn đường đòi cướp tờ vé số ấy. Sự việc được một dì trong gần nhà chứng kiến và kể lại. Nhưng vì không biết dùng cách gì để cứu chị, dì đã chạy đi kêu gọi mọi người đến cứu. Nhưng lúc định chạy đi nghe một tiếng đùng rất lớn phát ra, dì quay lại, thấy một chiếc thùng to lăn từ trên xuống đè lên người chị, và chị đã bất tỉnh. Lúc này, dì hốt hoảng hét lên, tên cướp nghe tiếng la liền chạy đi. Mọi người báo tin cho gia đình, tuy tấm vé số vẫn còn đó, nhưng chị đã phải đối lấy bằng thứ quý giá nhất của một đời người, đó là hồi ức. - Tiểu Úc vừa nói vừa nghẹn đi.

Tôi trong phút chốc như người mất hồn, tôi cắn răng ngăn không cho nước mắt rơi. Nhưng quá muộn rồi, mọi thứ như vỡ òa trong phút chốc. Mắt tôi nhòe đi, bờ môi tôi run lên, tại sao lại để em phải chịu nhiều khổ ải như thế này. Đột nhiên tôi muốn hét lên thật lớn. Lòng này đang dãy lên một cơn đau không thể tả.

- Rồi sau đó như thế nào? - tôi hít một hơi thật sâu, cố giữ bình tĩnh để nghe hết câu chuyện.

- Sau khi đưa chị vào bệnh viện, tuy đã qua cơn nguy kịch nhưng chị lại không thể nhớ gì nữa. Ngay cả bố mẹ chị cũng không nhận ra. Bố mẹ chị đã rất cố gắng, làm hết mọi cách mà chị vẫn không thể hồi phục. Cho đến bây giờ, tuy miệng vẫn gọi là bố là mẹ, nhưng tâm chị lại rất đau vì chẳng thể nhớ được gì, kí ức về bố mẹ chị vẫn còn rất mờ nhạt.

Ngưng một lúc, Tiểu Úc lại tiếp lời.

- Sau đó, gia đình chị đã đặt vé máy bay khẩn cấp để sang Úc chữa trị. Vì ba mẹ tôi bên đấy là chuyên viên tâm lí. Có thể dùng thuật thôi miên để chữa bệnh cho chị. Nhưng sau gần một năm, chị cũng chỉ mới nhớ mang máng những chuyện thời bé, nhưng kí ức vẫn còn rất mờ nhạt và không dai dẳng. Ba mẹ tôi đề nghị chị nên về Việt Nam, vì toàn phần hồi ức của chị đều ở Việt Nam nên có lẽ bệnh tình sẽ khả quan hơn. Bố mẹ chị sau gần một năm sang Úc sinh sống, được đầu tư vốn làm ăn, giờ cũng mở được một công ty riêng và làm ăn rất phát đạt. Cuộc đời gia đình chị thật sự đã không còn phải làm lụng vất vả, nhưng chị đã phải đổi lấy một phần kí ức của mình. Bố mẹ chị định cùng chị về Việt Nam, nhưng vì sợ về đây phải bỏ lỡ công việc, nên chị đã đề nghị về một mình. Vì không an tâm, tôi quyết định về đây chăm sóc cho chị.

Sau khi được Tiểu Úc giải đáp những uẩn khuất trong lòng. Tuy lòng đã nhẹ đi một phần, nhưng lại cứ bị ám ảnh hình ảnh Lệ Mẫn bị thương. Sao ông trời lại bất công với em như vậy. Từ nhỏ sinh ra đã không được hưởng thụ, đến khi được lộc vào, lại phải cướp đi phần quý giá của một con người.

Kết thúc cuộc trò chuyện, tôi đề nghị được sang thăm em. Tiểu Úc từ lúc nào cũng không còn mặt nặng mặt nhẹ với tôi nữa. Con bé dường như cởi mở hơn, đôi khi cũng phì cười bởi những câu nói đùa của tôi.

***

- Ủa. Anh Phi, đến hồi nào thế? - Tiểu Úc cười tươi chào cậu con trai trước mặt. Người mở cửa cho chúng tôi lần này là cậu ấy, lại là cậu ấy, người đã đưa rước Lệ Mẫn những ngày đi học.

- Chào Úc em. Chào... - cậu liếc nhìn sang tôi, ậm ừ vì không biết tên tôi.

- Vương Mỹ đấy. Bạn em. - Lệ Mẫn cười giới thiệu.

Nhìn họ ai cũng cười tươi như cái nắng ngoài trời, chỉ có mình tôi là mặt mày méo xệt, nụ cười cũng gượng gạo đến khó coi. Tôi thì không có quyền khiến em ghen, còn em thì lại vô tư xát muối vào trái tim tôi.

Họ mời tôi vào nhà, nhìn cậu Phi ấy trông có vẻ rất tự nhiên khi ở nơi này. Nào là rót nước cho tôi, gọt lấy trái cây và mời tôi nhâm nhi. Mọi thứ đều là cậu làm mà không cần ai chỉ dẫn. Bếp núc ra sao, thức ăn thức uống để nơi nào cậu đều biết tất. Chắc là cậu sang nhà em miết đấy nhỉ?

Cứ nghĩ đến chuyện người gần gũi, thân mật với nhau trong căn nhà này thì tôi lại phát điên lên được.

- Tự nhiên như người ở nhà đi em. Làm gì ngại ngùng thế. - cậu cười đẩy dĩa trái cây về phía tôi.

Tôi gật gật đầu. Thật ra chẳng phải ngại ngùng gì. Chỉ là thấy hai người thân mật chướng mắt quá thôi.

Nhận thấy toàn thân nóng như lửa đốt, có vẻ tâm trạng không ổn, cần chút nước dịu lại. Tôi liền xin phép vào nhà vệ sinh.

Mở lấy vòi nước, tôi tạt xối xả vào mặt, ngâm cả mặt vào bồn nước đầy phía trước, như để ngăn đi những hình ảnh thân mật của hai người họ. Nó cứ nhảy múa trong đầu miết không thể dứt. Và lòng tôi cứ thế mà đau không thể tả.

Không cần biết bạn mạnh mẽ bao nhiêu, trên thế gian này chắc chắn tồn tại một người làm bạn trở nên yếu đuối. Đúng thực là vậy, cho dù như thế nào, thì khi đứng trước em, tôi vẫn là một đứa sẵn sàng gục ngã và quỵ lụy em vô điều kiện.

Trước khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi nghe giọng cậu Phi ngoài hành lang dãy phòng. Tuy không biết bên đầu máy kia là ai, nhưng qua cuộc nói chuyện, tôi đoán được chắc chắn đó là "con cá" thứ hai của cậu.

"Anh yêu em mà. Tại bận chút việc nên đến trễ."

"Em đừng như vậy mà."

"Không không. Làm gì dám đi với gái chứ."

"Rồi rồi. Anh đến ngay. Em đừng giận nữa nhé."

Trước khi dập máy, cậu còn kết thúc một câu "Yêu Em". Vừa mới tịnh tâm được một lúc thì lòng tôi lại dẫy lên một cơn sóng lớn. Nhưng nếu bây giờ chạy ra nói với Lệ Mẫn, rằng em đang bị hắn ta lừa dối, thì chắc chắn lời nói của tôi không có giá trị, và hắn sẽ chối bay chối biến để ngụy biện.

Mười lần nghe thấy tất nhiên sẽ không bằng một lần trông thấy. Trong cơn giận dữ, tôi quyết định tự vạch ra cho mình một kế hoạch hoàn hảo, đó là "theo dõi". Tất nhiên sẽ không chỉ mình tôi đi theo, mà còn phải để em một lần tận mắt chứng kiến kẻ phản bội đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro