Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8

Một tối tưởng chừng như bao ngày khác, nhưng trong lòng tôi lại nôn nao không thể tả. Xe cộ vẫn đông đúc như thế, thành phố vẫn ánh lên từng ngọn đèn màu rực rỡ, cũng giống như tôi lúc này, tâm trạng vui vẻ, ngân nga vài câu ca yêu đời...

Phi nhanh chiếc xe đến trước cổng trường, tôi thấy Lệ Mẫn đã đứng đó. Hôm nay em diện chiếc váy ngang gối màu trắng tinh khôi, phối thêm chiếc áo đen đính chút hoa nơi cổ áo. Những ngày đến trường thì em búi tóc cao gọn gàng, hôm nay em thì xõa dài mái tóc đen mượt lướt theo làn gió. Tôi chẳng lạ gì với diện mạo của em lúc bấy giờ, em vẫn quyến rũ và xinh đẹp như thế. Hệt như những tháng năm của quá khứ.

- Mẫn có đem áo mưa không? - tôi tấp xe vào nơi em đang đứng.

Em khá ngạc nhiên khi tôi vừa mới đến đã hỏi một câu không liên quan là mấy.

- Chưa đi mà trù mưa rồi à?

- Không. Theo như dự đoán, thì hôm nay chắc trời mưa gió lớn lắm.

- Sao? Mẫn thấy thời tiết hôm nay ổn mà?

- Không đâu. Khi không Mẫn rủ Mỹ đi chơi. Không bão chắc cũng lụt nước. - tôi cười.

Em chợt hiểu ra cái ý sâu xa của tôi, liền tặng tôi một cái liếc xéo.

Đợi mãi chẳng thấy em bước lên xe, cũng chẳng có dấu hiệu gì là chuẩn bị khởi hành.

- Ủa. Chưa đi à? - tôi thắc mắc.

- Đợi Anh Thư với Thiết Liên nữa. - em đưa mắt chờ đợi hướng ra ngoài phố.

Khí trời thì đang bình thường thật đấy, nhưng tâm tôi bỗng dưng trùn xuống, một cảm giác hụt hẫng đến khó tả, cứ như là có cơn mưa đen ngỏm ồ ạt đổ vào lòng. Hóa ra em rủ tôi đi chơi, không phải buổi đi chơi riêng của hai đứa, mà còn sự góp mặt đông vui của những bạn khác. Bỗng tôi cười nhạt, nụ cười méo xệt không mấy vui, cũng phải thôi, tôi có còn là gì của em đâu, mà lại mong được cùng em hẹn hò như ngày xưa nữa. Ngày xưa, quá khứ, tất cả đã hết rồi. Hết thật rồi!

Đợi được một lúc, Anh Thư đèo Thiết Liên đến.

- Hai bạn đến lâu chưa? - Thiết Liên vừa đến đã nhẹ nhàng lên tiếng.

- Đứng đợi mỏi cả chân, dài cả cổ, nhũn cả nảo rồi đây nè. - tôi làm mặt khổ sở.

- Xin lỗi... nha. Tại đường kẹt xe... - Thiết Liên nhìn tôi áy náy. Cô nàng này, thật sự dễ tin người và hiền lành đến thế sao chứ.

Tôi chưa kịp đính chính lại thì giọng Anh Thư cất lên, nếu như Thiết Liên giọng dịu dàng bao nhiêu thì Anh Thư giọng đanh đá bấy nhiêu.

- Xin lỗi cái gì. Nhìn mặt là biết xạo rồi. - Anh Thư liếc xéo tôi.

- Đúng rồi. Bọn tôi mới tới thôi. - Lệ Mẫn cũng cười lên tiếng.

- Nè. Nè. Dù gì cô cũng tới trễ hơn tôi nha. Biết điều thì xin lỗi. Còn gân cổ móc méo tôi nữa hả cô kia. - tôi dùng tay bẹo vào má Anh Thư, trong lớp tôi và Anh Thư cứ như kẻ thù không đội trời chung vậy. Tôi làm gì, nói gì, cô nàng cũng tìm sạn để bắt lỗi cho bằng được.

Anh Thư hất tay tôi ra, răng bặm vào vàng môi dưới làm vẻ mặt hung dữ. Cô đánh vào tay tôi. Như thường lệ, cứ hễ như cả hai trò chuyện với nhau được một lúc là sẽ lại động tay động chân cấu xé nhau.

Lệ Mẫn thấy vậy liền cười can ngăn.

- Thôi hai người đủ rồi. Đi được chưa. Trễ rồi đấy. - em lắc đầu chào thua.

***

Tại sân trượt Patin, vì là ngày thường nên khá vắng khách. Cả sân trượt rộng rãi mà chỉ lác đác vài ba người. Tôi thì cũng lâu rồi mới chơi lại, tuy không phải là chuyên nghiệp gì nhưng cũng được gọi là biết đi Patin. Trong bốn đứa thì chỉ có mỗi tôi là có khả năng di chuyển và giữ được thăng bằng. Lệ Mẫn, Anh Thư và cả Thiết Liên đều đang chập chững vịn lấy thành tường và đi từng bước thật chậm.

Nhìn lướt qua thì Lệ Mẫn và Thiết Liên có vẻ bình tĩnh hơn, còn Anh Thư thì trời ạ, nhìn cô nàng đanh đá chanh chua thế mà nhát gan số một. Chỉ biết vịn mãi thành tường mà chẳng chịu di chuyển. Khuôn mặt cứ ngỡ như sắp mếu đến nơi.

Được dịp, tôi trượt đến bên cạnh cô, trêu chọc.

- Có cần tôi dạy cho không? Chậc chậc, nhìn bạn tội nghiệp quá. - tôi cười lắc đầu trêu.

Cô khuôn mặt giận dỗi, đưa tay đánh lấy tôi, và vô tình chiếc giày trượt lăn bánh khiến cô hốt hoảng không thể giữ thăng bằng.

- Ế ế. Coi chừng té đó nha. - tôi lại đứng đó cười to. Nhìn bộ dạng cô quýnh quáng cả lên mà tôi buồn cười chết mất.

- Vương Mỹ. Á. Cứu! - cô loạng choạng với chiếc giày trượt.

Cùng lúc đó, ở bên kia, Lệ Mẫn cũng "Á" lên một tiếng rõ to và té trong phút chốc. Nhưng vì Thiết Liên đứng cạnh em, đã vội đỡ em dậy. Định chạy sang xem em có sao không thì bị Anh Thư níu tay lại. Khuôn mặt cô khổ sở nhăn nhúm lại. Và lại một tiếng rầm đau thương, tôi vì bị cô níu chặt quá đã cùng đo đất với cô.

- Bạn té thì té mình bạn thôi. Lôi tôi vô chi vậy! - tôi đau đớn nạt Anh Thư.

- Tôi thích! - cô hất mặt lên cãi. Nhưng hình như cú ngã lúc nãy đã khiến chân cô bị trật, cô đau tái xanh cả mặt.

- Nè. Bị sao vậy? - tôi lo lắng nhìn cô, tay cô đang ôm lấy đôi chân.

- Đau... quá. - cô thều thào cất giọng, mặt mày nhăn nhúm rõ khổ.

Tôi vội vã tháo giày trượt ra, bên kia Lệ Mẫn và Thiết Liên thấy vậy cũng tháo giày chạy chân đất về phía chúng tôi. Tôi lấy tay Anh Thư quàng vào vai tôi, và từ từ dìu cô ra ghế ngồi.

- Còn đau không? - tôi nhẹ nhàng xoa bóp chân Anh Thư. Nét mặt cô đã ổn hơn nhiều so với lúc nãy.

- Bớt rồi. - cô gật nhẹ mái đầu.

Lo bên này chưa xong, tôi lại nghe tiếng Thiết Liên bên cạnh hỏi han Lệ Mẫn.

- Mẫn. Mẫn bị sao vậy? Không khỏe à? - Thiết Liên lo lắng nhìn nét mặt Lệ Mẫn đang dần xuống sắc. Đôi tay không ngừng xoa lấy xoa để hai bên trán. Có vẻ như em đang bị chứng nhức đầu trầm trọng.

- Hay là mình về đi. Lệ Mẫn không khỏe rồi. - Anh Thư cũng lo lắng nhìn em.

Buổi đi chơi chưa được bao nhiêu thì người này bị thương, người kia không khỏe. Nhìn nét mặt xuống sắc rõ rệt của Lệ Mẫn lúc này, tôi thấy đau lòng hơn bao giờ hết. Vội vã đưa em về nhà.

***

Thiết Liên và Anh Thư xin phép về trước, còn tôi dìu em từng bước vào nhà.

- Chị tôi lại bị nhức đầu à? - Tiểu Úc sốt sắng vừa mở vừa hỏi.

Tôi dìu em lên chiếc ghế sofa.

- Tôi đi nấu chút cháo. Cô lên phòng chị tôi, lấy giùm tôi hủ thuốc trên bàn, màu trắng. Cô đi lên tầng một nhìn vào phía bên phải, cánh cửa màu nâu là phòng chị tôi. - Tiểu Úc cặn kẽ chỉ tôi.

Tôi mở nhẹ cánh cửa phòng không khóa. Đưa mắt tìm nhanh chiếc bàn nhỏ. Đúng là trên bàn có hủ thuốc màu trắng. Và bên cạnh đó là một quyển nhật kí. Chuyện sẽ chẳng là gì, và tôi cũng chẳng tò mò đến mức đi xem trộm nhật kí của người khác, nếu như trang nhật kí vô tình bị mở ra ấy, được dán lên tấm hình của tôi.

Tôi hoàn toàn bất ngờ, nhưng vì Tiểu Úc đang hối thúc phía dưới, tôi nhanh tay lật từng trang nhật kí, chụp lại toàn bộ nội dung trên đấy. Tôi gấp nó lại, đặt lại đúng nơi ban nãy, với tay lấy hủ thuốc và nhanh chóng xuống lầu.

***

- Lệ Mẫn lúc nào cũng bị nhức đầu như vậy sao? - tôi xót xa nhìn em đang nằm dài trên chiếc ghế, vẻ mặt mệt mỏi trắng bệt ra.

- Phải. Là do chứng mất trí gây ra cả. Nếu như có sự việc gì đó tác động quá mạnh đến hồi ức của chị. Thì chị sẽ bị đau đầu ngay. Tuy vậy, mỗi lần tỉnh dậy sau khi uống thuốc, chị sẽ lại chẳng nhớ được gì cả.

Tiểu Úc nhẹ nhàng đút thuốc cho em, một lúc sau đó, đôi mày em đã thôi nhíu lại, cơ mặt thả lỏng, và dần rồi em đi vào trong giấc ngủ. Để không phiền em yên giấc, tôi xin phép Tiểu Úc ra về, không quên dặn con bé, nếu Lệ Mẫn có gì không ổn, nhất định phải gọi ngay cho tôi.

***

Về đến nhà, tôi lật đật mở chiếc điện thoại, vào ngay album ảnh tìm kiếm những tấm hình đã chụp được lúc nãy.

Ngày... tháng... năm...

Cuối cùng thì cũng dọn dẹp xong xuôi. Trong đống sách vở cũ kĩ của mình, lại tìm ra hình ảnh của cô gái này.

Cô gái này tên Vương Mỹ, thật ra cô có phải là bạn mình không, đã từng quan trọng với mình như thế nào? Khi mà mọi thứ liên quan đến cô hầu như mình đều cất giữ rất cẩn thận.

Thật là đau đớn khi mà ngay cả bạn thân mình cũng chẳng nhận ra. Hẳn là cô ấy, sẽ đau buồn lắm khi biết được tin, mình chẳng còn nhớ gì về cô cả.

Ngày... tháng... năm...

Trái đất này thật tròn, ông trời lại vô tình đẩy đưa tôi gặp lại Vương Mỹ. Tại sao chứ? Tại sao lại để mình gặp lại cô ấy lúc này. Mình thật sự không thể nhớ cô ấy là ai.

Mình biết cô cũng đang đau lắm, nhưng xin lỗi, mình chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc ngừng gieo hy vọng cho cô. Vì bác sĩ từng bảo, mình có thể sẽ mãi chẳng nhớ được quá khứ đã qua...

Ngày... tháng... năm...

Vương Mỹ, thật sự rất tốt với mình. Nhưng cái cách chở che của cô ấy, thật không giống một người bạn thân. Nó có gì đó rất đặc biệt, rất khó diễn tả.

Liệu mình có sai không khi đã lớn tiếng với cô ấy? Tự dưng muốn nói tiếng xin lỗi mà sao thật khó thốt thành lời...

Ngày... tháng... năm...

Hôm nay mình lại đau đầu, bác sĩ bảo, triệu chứng đau đầu chỉ phát sinh khi có một cảnh nào đó trong quá khứ được lặp lại và tác động đến não bộ của mình.

Trên con đường về nhà với cái đầu đau như búa bổ, mình lại vô tình nhớ lại hình ảnh của Vương Mỹ, trong cơn mưa, và cái ôm chặt khi nãy. Nhưng bỗng dưng khi tỉnh dậy, cho dù đã rất cố gắng để nhớ lại, nhưng mình hoàn toàn không thể tìm thấy hình ảnh gì của quá khứ trong tâm trí này.

Có lẽ Vương Mỹ cũng từng làm với mình như thế trong quá khứ chăng? Nhưng khi ôm lấy cô ấy, lòng mình cũng ấm áp lạ...

Ngày... tháng... năm...

Thật kì lạ, tại sao cùng là con gái với nhau, khi bên nhau lại có cảm giác lạ lẫm đến như vậy.

Lúc cô ấy áp sát mặt mình, khi cả hai cùng cảm nhận được hơi thở của nhau, tim mình tự dưng lại đập nhanh đến không kịp định hình. Có phải, quá khứ của mình, đã từng quen một người con gái? Và người ấy chính là Vương Mỹ?

Đau quá, nhói quá, phải làm sao? Thật là bế tắc, khi kí ức nơi mình đã phai đi không còn dấu vết. Ngay cả người yêu mình cũng chẳng nhận ra. Ngay cả người đã từng bên mình bao năm cũng chẳng nhận ra. Phải làm sao đây? Tại sao ông trời lại đối xử với mình như vậy chứ...

Đọc đến đây, nước mắt tôi dần nhòe đi, từng giọt nước nhỏ nhẹ vào màn hình điện thoại. Hóa ra, ngay từ đầu, em đã biết tôi, nhưng vì không thể nhớ được kí ức nào về tôi, sợ tôi đau, sợ tôi buồn, em đã dùng cách lạnh nhạt với tôi. Em muốn tôi xem như đã lầm người và rồi dần bỏ cuộc. Nhưng em à, em có biết, trong thâm tâm này, tôi vẫn luôn kiên trì, tuy rằng hi vọng luôn mỏng manh, nhưng tôi tin một ngày nào đó, em sẽ nhận ra, trong tim tôi và em, từ lâu đã có hình bóng của nhau, và chúng ta sinh ra là thuộc về nhau...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro