Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7

Những ngày sau đó, tôi và Mẫn nói chuyện nhiều hơn, em cũng chia sẻ với tôi rằng, bố mẹ còn đang ở bên Úc, người em đang chung sống hiện tại là đứa em họ, thật ra em cũng chẳng nhớ gì nhiều về Tiểu Úc cả, nhưng vì con bé rất đáng yêu, rất dễ mến, đã nguyện một lòng một tâm chăm sóc cho em, nên em cũng dần thích nghi được với cuộc sống mới này.

***

Một buổi tối của ngày cuối tuần, dòng người lúc nào cũng đông đúc và náo nhiệt hơn. Thành phố cũng đã lên đèn. Lớp trưởng Anh Thư hôm nay tự dưng lại tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho Thiết Liên - người bạn cùng tổ ngồi trên tôi một bàn.

Thiết Liên rất hiền, lại ít nói và dễ ngại. Cô nàng sở hữu làn da trắng sáng trông rất cuốn hút người khác. Vì biết được ngày sinh của Liên qua mạng xã hội Facebook, Anh Thư tốt bụng đã bàn bạc với lớp buổi tiệc bất ngờ này, sinh nhật tuổi mười tám, nhất định phải là là một sinh nhật hoành tráng và tuyệt vời nhất.

Mọi thứ dường như đã chuẩn bị đâu vào đấy, cứ đến giờ là triển thôi. Khi mọi người đã đến địa điểm tập trung, chỉ còn chờ chiếc bánh sinh nhật rồi sẽ bảo người qua rước Thiết Liên. Nhưng kế hoạch có vẻ không mấy khả quan khi Lệ Mẫn, người phụ trách vai trò đặt bánh đến giờ vẫn chưa có mặt. Gọi điện thì máy đã khóa. Cả bọn sốt ruột chẳng biết phải làm sao.

Bọn họ thì sốt ruột lo sợ Lệ Mẫn đến trễ, còn tôi thì lo lắng bồn chồn không yên. Bao nhiêu suy nghĩ viễn vong không muốn mà cứ ùa đến. Tôi sợ em gặp phải chuyện gì không hay. Liền xin phép bọn họ đi tìm một lát.

Tôi lao nhanh chiếc xe trong dòng người đông đúc. Lúc này, thật sự chẳng thể nghĩ được gì ngoài chạy nhanh đến nhà em. Nhấn chuông liên hồi cũng chẳng ai trả lời, căn nhà bên trong lại tối om chẳng một bóng đèn. Cái cảm giác sợ hãi một năm về trước lại ùa về, tôi bắt đầu nóng cả ruột gan, đôi tay gần như đã run run không còn chút sức lực.

Tôi lại lao xe phi nhanh đến các tiệm bánh gần đó.

"Lệ Mẫn. Em đang ở đâu?" - tôi gần như là đã mất bình tĩnh, trong cơn hoảng loạn, tôi vô tình để xe lăn bánh xuống một cái ổ gà khá sâu, lại có dầu mỡ trơn trượt, trong phút chốc, tôi té ngay lòng đường. Đôi chân trầy xước những vết to, máu đã rỉ ra, tay thì bị trật, cử động mạnh là đau điếng người. Với sự giúp đỡ của mọi người xung quanh, tôi gượng đứng dậy. Nhưng những vết thương thể xác này thì nhầm nhò gì. Nghĩ đến Lệ Mẫn, là tôi lại có thể bất chấp tất cả, tiếp tục trên đường kiếm tìm em.

Có hạt mưa tí tách khẽ rơi, mỗi lúc một lớn dần, và một cái ào đổ xuống trong giây phút, tôi ướt sũng cả thân người. Mưa thấm lên những vết thương tôi đau thấu tâm can.

Trong cơn mưa trắng xóa mờ ảo, tôi vô tình nhìn thấy bóng dáng của Lệ Mẫn khi đi qua một tiệm bánh nhỏ gần đấy. Lệ Mẫn đứng đấy, với chiếc bánh trên tay, gương mặt có vẻ nhăn nhó khó chịu. Tôi vội quay đầu xe tấp vào nơi em đang đứng.

- Vương Mỹ? - em trợn tròn mắt nhìn tôi khi thấy tôi với bộ dạng thảm thương này.

- Mẫn đi đâu nãy giờ. Gọi điện không bắt máy. Mọi người đang đợi nữa.

- Hôm nay ngày gì xui quá. Điện thoại Mẫn hết pin. Bắt taxi mãi mà không được. Đứng đây nãy giờ, định đi xe ôm thì trời mưa to.

Tôi dựng xe ở đấy, chạy lên tiệm tạp hóa nhỏ bên cạnh mua một chiếc áo mưa.

- Mẫn mặc áo mưa vào. Mỹ chở đi cho. - tôi đỡ lấy chiếc bánh kem từ tay em, chìa cho em chiếc áo mưa vừa mua.

Em không màng đến cơn mưa mà chỉ hốt hoảng nhìn lấy tay chân tôi, nơi đang rỉ máu và đỏ bầm lên vì thương.

- Mỹ. Bị sao vậy?

- Nãy không cẩn thận bị té. Trầy nhẹ thôi mà. Giờ nhanh lên. Mấy bạn đang đợi. - tôi hối thúc em bận áo vào.

- Không được. Mỹ đang bị thương. Chuyện gì cũng phải lo cho sức khỏe trước chứ. Giờ về nhà Mẫn trước đi. Mẫn băng bó cho rồi đi đâu đi.

Lúc đầu, tôi nằng nặc từ chối, nhưng càng từ chối thì em càng khó chịu ra mặt. Lại còn lườm tôi thật sắc. Sau đó thì, tôi cũng phải thuận theo ý em, cùng em về nhà trong cơn mưa rét buốt, sát thương đau điếng cả da thịt.

***

Em cho tôi mượn đỡ bộ đồ để thay đi. Không quên gọi điện cho Anh Thư, bảo rằng bọn họ cứ nhập tiệc trước, khi đến tăng hai đi karaoke thì chúng tôi sẽ đem bánh đến. Anh Thư ậm ừ cũng lo lắng cho tôi khi nghe tôi bị té xe trầy xước toàn thân.

Ngồi trên chiếc ghế sofa sang trọng, tôi được em nhẹ nhàng lăn thuốc đỏ lên những chỗ bị thương. Em không nhớ ra tôi là ai, nhưng lại quan tâm, chăm sóc tôi như thế, điều đó thât khiến tâm này vui và hạnh phúc lạ.

- Tiểu Úc đâu rồi Mẫn? - tôi hỏi khi chợt nhớ lại con bé chí chóe ấy hôm nay lại không có nhà.

- Nó đi chơi với bạn rồi. Mỹ làm gì quan tâm Tiểu Úc thế. - em hỏi nhưng tay vẫn xoa nhẹ lên chỗ bầm nơi tôi.

- Thì... hỏi thôi mà. À mà, mép môi của Mẫn dính gì kìa? - tôi chỉ nhẹ vào vành môi của em.

Em vội dùng tay lau đi, thật chất là không có gì cả. Đây là cách tôi chiếm đoạt nụ hôn đầu tiên của em ba năm về trước. Còn nhớ, lúc ấy mặt em ngơ ra trông rất buồn cười. Tôi cố tình gợi lại những gì trong quá khứ, mong rằng một ngày, em sẽ dần nhớ ra, đó chính là những kỉ niệm, những hoài ức quý giá nhất trong cuộc đời của chúng mình.

- Để Mỹ lau giùm cho. - tôi cười nhẹ đưa tay lên môi em. Dùng ánh mắt triều mến nhìn xoáy vào mắt em.

Trong giây phút, em khựng lại, em nhìn tôi thoáng ngạc nhiên. Tôi dần áp sát khuôn mặt em, đôi môi lần tìm lấy môi em, đây chính là cảnh tượng ngày ấy, chính là thứ cảm giác của quá khứ mà tôi đã cất giữ bấy lâu nay. Nhưng tiếc là, lần này chỉ còn mình tôi cảm nhận được nó.

Tôi chưa kịp chạm vào môi em, em đã né đi và đứng dậy.

- Bôi thuốc xong rồi. Giờ Mỹ nghỉ ngơi đi. Tí nữa tám giờ mình đem bánh lên cho Thiết Liên. - em né tránh ánh mắt tôi, tay vội vã thu dọn đồ đạc.

***

Trước khi bước lên xe, em khẽ ngượng ngùng lí nhí nói với tôi.

- Vương Mỹ này. Lần sau, đừng... làm vậy nữa. Mẫn cảm thấy...

Em chưa nói hết câu tôi liền lấy ngón tay đặt lên môi như ra hiệu cho sự im lặng. Tôi biết em đang khó xử, và trong lòng tôi cũng thật không dễ chịu chút nào. Trái tim này mỗi khi bên em, đều trật nhịp và lấn át cả lí trí. Chính tôi cũng không thể kiềm chế được thứ tình cảm mà tôi đã trao cho em bấy lâu nay, chỉ biết nó đang ngày một lớn dần và vượt khỏi tầm kiểm soát.

***

Tôi đèo em phía sau, từng vòng quay lăn chậm rãi trên đường lớn, và dừng lại tại quán Karaoke đông khách. Lúc này, tôi thấy lũ bạn cùng lớp cũng đã đứng chờ bên ngoài, không khí có vẻ rất náo nhiệt.

- Thiết Liên. Sinh nhật vui vẻ nha. Thật xin lỗi. Lúc nãy gặp chút chuyện nên không thể dự tăng một với bạn được. - em cười trừ cầu mong sự tha lỗi, tay dâng bánh đến cho Liên.

- Thiết Liên. Sinh nhật vui vẻ. - tôi cười tươi nhìn Liên, lấy trong túi quần ra một chiếc hộp nhỏ đã thấm chút nước vì cơn mưa lúc nãy. Trông món quà đáng thương quá.

- Xin lỗi nha. Lúc nãy trời mưa...

- Không sao. Vất vả cho bạn rồi. Vết thương đỡ đau hơn chưa? - Thiết Liên cất lời chen ngang lời tôi. Cô nàng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.

Tôi lắc đầu cười ra vẻ không sao. Chúng tôi ồ ạt tiến lên phòng. Vì quá đông, nên lớp chia thuê hẳn hai phòng cạnh nhau. Một phòng cho nam và một phòng cho nữ. Tha hồ mà chiến với những bản nhạc.

- Mày đó. Có cần phải vì Lệ Mẫn mà dốc hết sức như vậy không? Nhìn này. Bị thương như vậy rồi đấy. Hài lòng chưa? - Từ Thanh ngồi cạnh tôi nãy giờ không khỏi trách móc.

- Thôi mày nói nhiều quá. Lo hát đi kìa. - tôi xua xua tay ý bảo nó im lặng, liền đưa mắt liếc khẽ qua phía em.

Vô tình, ánh mắt tôi và em lại chạm nhau một lần nữa. Nhưng không như những lần khác, em không còn tặng tôi một nụ cười nhẹ, mà thay vào đó là sự né tránh đến nghẹn lòng. Chúng tôi vô tình nhìn nhau, và em nhanh mắt quay sang hướng khác giả vờ như không để ý. Tôi thở dài, tôi lại một lần nữa khiến em khó xử rồi...

Tôi buồn bã trôi theo dòng nhạc, những bản nhạc buồn, người ta thường nói, khi tâm trạng không vui, nếu như lắng tai nghe lại một bản nhạc nào đó, sẽ khiến ta cảm thấy bản nhạc ấy như đang dành riêng cho mình vậy. Bao nhiêu tâm tư, nỗi lòng đều được lời bài hát miêu tả thay, một cảm giác xót xa đến nghẹn ngào...

Chợt bài hát "Mất Trí Nhớ" của Chi Dân được bật lên, và người cất lên giọng ca ấy chính là Lệ Mẫn. Tiếng hát em vẫn thế, vẫn nhẹ nhàng và êm tai, đem lại cảm giác ấm lòng cho người nghe. Nhưng lần này, giọng ca em tuy vẫn lắng đọng như vậy, nhưng thứ cảm giác ấm áp ấy đã bị thế chỗ bởi một nỗi đau vô hình.

"Ngày em khóc đêm nguyện cầu.
Nhìn ngày tháng nỗi buồn trong em.
Không thể nào nhớ những gì.
Em ước rằng em sẽ nhớ được anh.

Cảm giác đó trong lòng em.
Và trí nhớ trái tim của em.
Chẳng thể nào nhớ được gì.
Em ước rằng em sẽ nhớ được anh..."

Đối với mọi người xung quanh, có lẽ đây chỉ là bài hát rất bình thường. Nhưng đối với tôi ngay lúc này, tôi cảm thấy như chính em đang hát bài hát ấy, để dành riêng cho tôi vậy.

Nhưng không thể nào, trong suốt những ngày qua, tôi chỉ nói rằng em là người tôi cần tìm. Chứ không hề bảo rằng, em chính là người yêu cũ của tôi thuở trước. Thế nên, việc em hát một bài hát tình cảm để dành tặng cho tôi như thế này, thật sự là không thể nào.

Tôi tự trấn an mình, kiềm chế lòng này để thôi không ngộ nhận. Hít một hơi thật sâu, tôi cũng hòa mình vào giai điệu nhẹ nhàng của bài hát ấy.

"Có lẽ, tất cả chỉ là do tôi quá nhạy cảm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro