Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6

- Tụi bây làm bài hết chưa?

- Chết rồi. Tao chưa làm. Cho tao chép với.

Tiếng xì xào trong lớp vang lên mỗi lúc một to, hôm nay lớp đặc biệt đến sớm. Chỉ vì tiết đầu tiên là tiết Lý, môn Lý đã khó nhai, lớp tôi lại xui xẻo gặp trúng giáo viên khó nuốt.

Tiếng trống trường báo hiệu giờ học vang lên, cả lớp mặt méo xệt cứ ngỡ như tiếng trống định mệnh. Cô uy nghiêm bước vào lớp như mọi ngày, giọng cô lúc nào cũng dõng dạc và khiến con người ta thót tim.

- Ai chưa làm bài tập. Tự động đứng lên trước đi. - tiếng cô vang lên át cả căn phòng. Không khí bắt đầu ngột ngạt hẳn lên. Cũng may chúng tôi lúc nãy đã vội vàng mượn nhau chép cả rồi. Có vẻ như lớp tôi chẳng sót tên nào gan lì dám đối mặt với cổ.

Thế nhưng, bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên, trong đó có cả tôi đang đổ dồn về phía Lệ Mẫn. Người con gái hiên ngang đứng dậy. Bình thường thì là học sinh gương mẫu của lớp, làm gì cũng là người hoàn thành tốt và hoàn hảo nhất, thế mà hôm nay...

- Một đứa. Còn ai nữa? - cô bắt đầu đếm.

Và như bằng một lực đẩy vô hình nào đó, tôi lại một lần nữa thuận theo con tim hướng về Lệ Mẫn. Tôi đột nhiên đứng dậy. Lúc này, Từ Thanh bên cạnh réo lên trong âm thầm:

- Ê. Ê. Mày làm rồi mà. - nó vỗ vỗ tay tôi hốt hoảng.

- Hai đứa. Còn ai nữa? - cô tiếp tục đếm.

Và sau một lúc, chẳng còn ai đứng dậy, cô mới dõng dạc, chất giọng nghiêm nghị như có thể làm rung động tâm người.

- Lệ Mẫn. Vương Mỹ. Hai đứa ra ngoài đi. Còn phải đợi tôi nhắc nữa sao?

Hình phạt của cô không "lớn", chỉ là mỗi đứa nhảy cóc hai vòng từ đầu dãy hành lang đến cuối dãy. Sau đó là, đứng ngoài cửa lớp cho đến khi tiếng trống báo hiệu tiết học kết thúc. Tóm lại thì, một khi đã không làm bài của cô, cô sẽ cho người đó được một tiết học "nhẹ nhàng" và "thanh thản".

Mặc kệ bao ánh mắt, từ lớp chúng tôi đến cả những lớp khác, đều hướng ra ngoài, nhìn hai bóng người con gái đang chễm nhệm ngồi chòm hỏm nhảy cóc một cách khổ sở.

- Mẫn nhớ Mỹ đã làm xong rồi mà? Sao phải làm vậy? - em vừa nói vừa thở hồng hộc.

- Thế, bây giờ có một người bên cạnh Mẫn, cùng Mẫn chịu phạt. Với việc Mẫn phải chịu phạt một mình, trong khi ai cũng nhìn chằm chằm vào Mẫn. Thì Mẫn chọn cái nào?

Em chần chừ, suy nghĩ một lúc rồi nhỏ tiếng thốt lên: "Cám ơn nha."

- Thật ra nhảy cóc là một cách tập thể dục rất tốt đó.

- Tốt đâu chẳng thấy. Chỉ thấy mệt muốn đứt hơi. - em mệt nhoài không còn chút sức lực.

- Không đâu. Nhảy cóc như vậy tốt cho cái ấy lắm. Ráng lên.

- Cái ấy là cái gì? - em khựng lại, nhìn tôi thắc mắc.

- Là cái.... "vếu" đó mà. - tôi cười òa lên.

- Mỹ này!!!! - em cũng phì cười đánh vào vai tôi.

- Thật đó. Cái ấy sẽ phát triển bự ra, sau này sữa cũng nhiều hơn. - tôi vừa nói ghẹo.

- Thôi thôi. Thôi ngay đi. Bậy bạ quá. - em cười bịt lấy lỗ tai, dùng hết sức mình nhảy nhanh hơn.

Tiết học Lý hôm nay, bỗng trở thành tiết học thể dục miễn phí cho đôi chân của tôi và em. Không thấy mệt nhọc, bù lại, chỉ cần được bên em, dù trong hoàn cảnh nào, đối với tôi cũng đã là một hạnh phúc lớn lao.

***

Giờ ra về hôm nay, tôi quyết định cùng với Từ Thanh chạy chầm chậm theo sau chiếc tay ga sang trọng phía trước, đó là em và cậu bạn trai hôm ấy.

Thật ra chỉ muốn một lần gặp lại cha mẹ em, chắc chắn họ sẽ còn nhớ tôi, và nói rõ cho tôi biết tình hình hôm em đã gặp tai nạn.

Chiếc xe lăn bánh theo sau một chiếc xe khác, bỗng dưng trong lòng thấy hồi hộp và lo sợ lạ. Nếu như em phát hiện tôi theo dõi em, chắc em sẽ giận tôi đến ngút trời mất thôi.

Không lâu sau đó, chiếc tay ga phía trước dừng lại tại một căn biệt thự, chúng tôi vội lái xe tấp vào tán cây gần đó. Con phố vắng tanh nhưng hầu hết đều là biệt thự và nhà cao cửa rộng. Tôi suýt nữa thì không thể ngậm được mồm, khi nhìn thấy em bước xuống xe và bước chân vào một trong những căn biệt thự lộng lẫy gần đấy.

- Mày ạ. Sang Úc rồi về lại Việt Nam sẽ có được căn biệt thự như thế này sao? - Từ Thanh cũng giống tôi, sốc đến nỗi ngơ cả mặt ra.

- Mày còn giỡn được nữa. - tôi khõ nhẹ vào đầu nó. - Bộ mày không thắc mắc sao tự dưng Lệ Mẫn lại có nhà cao cửa rộng vậy sao?

- Có chứ. Nhưng thắc mắc rồi ai giải đáp cho tao đây? - nó lườm tôi, khõ lại vào đầu tôi một cú.

Tôi cũng sực tỉnh, nó nói cũng có lí. Cho dù đứng đây thắc mắc cũng chẳng ai giải đáp giúp mình. Định bụng quay đầu xe, thà về nhà nghỉ ngơi rồi từ từ hẵng suy nghĩ, còn hơn là đứng đây hóng cái nắng gay gắt của buổi trưa.

Chợt đằng phát lên tiếng mắng nhiết của một người con gái, khiến cả hai điếng hồn quay người lại:

- Hai người là ai? Đứng trước nhà người ta rình rập cái quái gì đấy? - giọng cô thuộc dạng thanh cao nghe thật điếng tai.

- À không. Bọn tôi thấy... nhà đẹp quá. Ngắm chơi. - Từ Thanh vốn không phải là một người nói dối giỏi, ấy vậy mà nó cứ thích giành lời với tôi.

Tôi liếc xéo nó ý bảo kêu nó im mồm. Nó càng nói chỉ có nước càng lộ thôi.

- Ủa. Bạn là chủ nhà này à? - tôi chỉ tay vào căn biệt thự, chính mắt tôi và Từ Thanh lúc nãy nhìn thấy Lệ Mẫn bước vào.

- Thì sao?

- Không. Bạn ở một mình à? - tôi bắt đầu dùng chiêu hỏi đây hỏi đó để đánh lạc hướng nhỏ.

- Tôi ở với chị tôi nữa. Ủa mà bạn là ai? Hỏi nhiều quá chi vậy? - chết rồi, nhỏ đang bắt đầu thức tỉnh.

Và một giây sau đó...

- Trộm. Trộm! Cứu tôi với. Trộm! - nhỏ la lên bằng cả công lực.

Tôi và Từ Thanh tròn mắt nhìn, tay chân líu qíu dắt xe định chạy trốn. Nếu còn đứng đấy nữa thì hàng xóm người ta túa ra sẽ đánh cho bọn tôi một trận nhừ tử mất thôi.

Nhưng người xung quanh thì chẳng thấy đâu, chỉ thấy bóng dáng một người rất quen thuộc, một người đủ hạ gục tôi trong chớp nhoáng chỉ bằng cái lườm sắc sảo.

- Chị hai. Hai con nhỏ này đứng rình rập nhà mình. Không biết định làm gì nữa. Nhìn mặt gian lắm. - nhỏ đưa tay hướng về phía chúng tôi. Một tay ôm lấy Lệ Mẫn. Tôi khá bất ngờ, Lệ Mẫn là con một, sao lại có thể có đứa em gái chích chòe như thế này?

- Bạn chị đó. Em đi vào trước đi. Chị nói chuyện một chút. - giọng Lệ Mẫn pha chút bực dọc. Thôi rồi, kì này cơn giông tố lại kéo đến.

Sau khi đợi con bé khi nãy khuất bóng. Tôi lắp bắp cười méo cả miệng.

- Con.. con bé đó là em Mẫn hả? Dễ... dễ... thương ghê.

- Nè. Mày làm gì sợ người ta dữ vậy cái con này. - Từ Thanh lấy tay quật vào đầu tôi trách móc.

- Hai người làm gì cứ theo dõi tôi thế? Tôi đã bảo tôi không phải người hai người cần tìm mà.

Tôi chưa kịp nói gì thì Từ Thanh bỗng chen ngang.

- Tôi khẳng định, cô chính là người Vương Mỹ cần tìm!

Giọng nói của nó nghiêm nghị và sắc sảo đến mức tôi và Lệ Mẫn đều chết trân nhìn nó.

- Nè. Nè. Tôi nói cô nghe. Cô đừng có trách bạn tôi miết. Nó tội nghiệp lắm cô biết không? Nó đã tìm cô suốt một năm trời. Đến khi gặp lại, đùng một cái cô trở thành một con người hoàn toàn khác. Thử nghĩ coi nếu là cô, cô đau lòng như thế nào? Đã vậy, cô còn suốt ngày mặt nặng mặt nhẹ với nó, nó theo dõi cô thì sao chứ? Bộ cô làm gì có lỗi hay sao mà phải giấu giếm.

Từ Thanh lần đầu tiên bộc lộ hết những suy nghĩ, nó dõng dạc đến mức tôi có thể nghe từng chữ từng chữ một rất rõ. Nhưng đến khi thấy nó không còn kiềm chế được lời nói thốt ra, tôi liền lấy tay bụm miệng nó lại.

- Đừng nói nữa con kia. - tôi nạt nhẹ nó.

- Không sao. Cứ để Thanh tiếp tục đi. - Mẫn bất ngờ lên tiếng.

Chần chừ một lúc, tôi cũng buông miệng nó ra.

- Thanh tiếp tục đi. Mẫn đang nghe đây. - em nhìn nó cười nhẹ.

Trong giây phút chờ đợi từ mọi người, một giây, hai giây rồi ba giây, nó thở mạnh ra một cái. Nói lớn:

- Hết rồi!

Tôi và cả em suýt nữa là té ngửa. Cùng lúc đó, giọng nói chí chóe không thua gì Từ Thanh cũng cất lên oang oang. Chính xác hơn là con bé lúc nãy.

- Thế bộ mấy cô tưởng chị tôi sống yên ổn lắm sao? - nhỏ vừa mới bước ra đã gân cổ lên cãi.

- Tiểu Úc, ở đây không có chuyện của em. Em vào trong trước đi. - Lệ Mẫn thoáng bất ngờ, ra sức đẩy con bé vào nhà.

Bỏ mặc lời nói của chị mình, con bé tên Tiểu Úc ấy, oang oang nhìn chúng tôi tuôn một tràng.

- Tôi nói cho hai người biết. Chị tôi không thể nhớ được gì đã khổ tâm lắm rồi biết không? Có biết những ngày qua chị đã phải sống như thế nào không, hai người chỉ biết trách móc người khác. Có biết đặt mình vào hoàn cảnh người khác không vậy? - Tiểu Úc đưa ngón tay đẩy nhẹ vai Từ Thanh.

Trong phút chốc, tôi và Lệ Mẫn trở thành người ngoài cuộc. Chỉ biết nhìn nhau cười trừ, đứng lặng đi nhìn Từ Thanh và Tiểu Úc đang gân cổ cãi với nhau với bao lí lẽ.

- Mẫn xin lỗi.

- Mỹ xin lỗi.

Thật bất ngờ là cả hai chúng tôi không hẹn mà cùng nhìn lấy nhau, cùng nhau thốt lên lời xin lỗi gần như là cùng một lúc.

Có vẻ như, trong thâm tâm tôi và em, đều biết cái sai của đối phương, là không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ thấu đáo hơn.

"Lệ Mẫn. Cho dù bây giờ em không thể nhớ được gì. Nhưng anh sẽ quyết không bỏ cuộc, cùng em đi suốt quãng đời còn lại, và làm cho kí ức trong em có anh thêm một lần nữa." - tôi lén nhìn em, trong cái nắng ấm áp, hai ánh mắt lại vô tình chạm nhau, em mỉm cười nhìn tôi, nụ cười như thể sưởi ấm cả con tim này...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro