Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 5

Một ngày Chủ Nhật mưa tầm tã, thật đúng với tâm trạng tôi lúc này. Nhìn ra ngoài phố vắng, chỉ thấy mưa trắng xóa một màu. Kể từ ngày em lớn tiếng với tôi, tôi cũng chẳng còn dám bén mảng đến nói chuyện với em. Cứ xem như là cho cả hai một khoảng lặng riêng, để suy nghĩ, để tịnh tâm.

Gió lớn khẽ rung cả những tán cây nặng trĩu, mưa ồ ạt đổ về khiến dòng người ai ai cũng trú nhanh vào mái hiên. Ấy vậy mà tôi chỉ muốn được ngâm mình trong mưa, để mưa cuốn đi nỗi đau đang day dứt mãi trong lòng.

Tôi, một mình tản bộ chậm rãi, đi đến công viên gần nhà với bộ dạng ướt sũng. Hẳn là người ta nhìn vào sẽ bảo tôi điên mất thôi. Nhưng thật ra, điên một chút cũng tốt mà. Để tôi bớt phải âu lo, bớt phải phiền muộn.

Ngồi lên chiếc băng ghế, công viên lúc này vắng tanh chẳng ai cả, chỉ còn mỗi đứa điên dại này thôi.

Tôi "A" lên một tiếng thất thanh, đột nhiên tôi muốn hét, muốn hét lên thật lớn, cái cảm giác phải giấu kín tâm tư trong lòng thật khó chịu và nghẹn đắng. Kí ức ngày mưa lại ùa về...

- Anh! Trời mưa lớn quá. Hay là mình tắm mưa đi? - em hí hửng đưa mắt nhìn ra cửa sổ.

- Chắc trên thế gian này, chỉ có mỗi em thốt ra được câu đó. - tôi lắc đầu chào thua.

- Em nói thật mà. Tắm mưa sảng khoái lắm. Nhất là khi được cùng người mình yêu ngâm mình trong mưa. Hạnh phúc lắm. Em thích mưa.

- Thế... người em yêu là ai? - tôi vờ nheo mắt hỏi.

- Là người... sẽ cùng em tắm mưa ngay bây giờ. - em cười tươi nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.

Trong giây lát, tôi và em đã đứng dưới cơn mưa, cùng nhau lội nước, cùng nhau đùa nghịch. Tôi còn nghe tiếng bác hàng xóm nói vọng ra: "Hai đứa này, lớn rồi cứ như con nít đấy.", và chúng tôi đáp trả bằng nụ cười tươi nhất có thể.

Từng mảng kí ức ùa về khiến lòng tôi nặng trĩu như những hạt mưa lúc bấy giờ. Thứ hồi ức ấy quá hạnh phúc, để bây giờ, khi phải đối mặt với nỗi đau mất mát ấy, tôi càng thấy nghẹn lòng hơn gấp bội.

- Vương Mỹ! - chợt đâu đó giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.

Đôi mắt tôi mở to, đó là Lệ Mẫn sao? Em đang đứng trước mặt tôi, với chiếc ô nhỏ trên tay. Tự véo vào má một phát thật mạnh, tôi cảm thấy đau, hóa ra đây không phải là mơ.

- Nhìn thấy Mẫn, sao không chào? - em cười ghẹo tôi.

- Mẫn đến đây làm gì? - tôi cười đáp lại.

- Tìm Mỹ đó.

- Sao? Tìm Mỹ làm gì?

- Để xin lỗi.

- Chuyện gì? - cho dù biết, tôi cũng vờ hỏi lại.

- Hôm bữa đã nói những lời không hay.

- Tưởng xin lỗi là xong sao? - tôi vờ hất mặt, làm dỗi.

- Thế muốn sao?

- Đùa thôi. - tôi cười xòa lên. - Mỹ chẳng để tâm đâu. - mặc dù là đau lòng chết đi mất, nhưng cái miệng lại nói ra lời lẽ hoàn toàn ngược với cái tâm.

- Không để tâm mà thấy mấy ngày sau bơ Mẫn luôn. - em nheo mắt dò hỏi.

Lúc này thì tôi mới thật sự cứng lời, chẳng nói thêm được gì.

- Đùa thôi đó. - em cười nhẹ gỡ rối khi thấy tôi đơ miệng.

Đừng nhìn nhau một lúc, bỗng dưng cả hai lại lặng đi chẳng biết nói gì.

- Nè. - giọng em khẽ gọi tôi. - Nếu có gì muốn nói với người mà Mỹ cần tìm, có gì thổ lộ thì cứ nói ra đi. Mẫn sẽ giả vờ làm người đó của Mỹ trong một ngày, lắng nghe lời Mỹ nói, coi như là lời xin lỗi nho nhỏ vậy.

Tôi cười nhạt, em giả vờ thì được gì chứ? Em chính là người tôi cần tìm cơ mà. Thổ lộ? Có khi nào sẽ giúp em nhớ lại được một phần nào hồi ức không? Đôi mắt tôi sáng lên như nghĩ ra gì đó.

- Mẫn thích tắm mưa không?

- Thích chứ. Nhưng cũng phải tùy hứng.

- Thế bây giờ có hứng không?

- Thì... cũng... - em ậm ừ đang suy nghĩ câu trả lời. Tôi vội giật lấy chiếc ô từ tay em, để nó lên băng ghế. Một thoáng tròn mắt, em nhìn tôi.

- Ngập ngừng gì nữa. Thích thì tắm chung đi. - tôi cười kéo tay em chạy quanh khắp công viên.

Những cơn mưa mùa thu ồ ạt nhưng không rét buốt. Đây chính là khoảng không của riêng đôi ta. Im ắng, chỉ nghe tiếng mưa tí tách rơi thật êm tai, thật dịu nhẹ. Em còn nhớ không? Lệ Mẫn, em có nhận ra không? Đây chính là khoảng không gian của đôi ta mà em đã từng rất thích.

Đi được một đoạn, tôi vờ vấp phải cục đá và té lăn ra sân. Mặt mày nhăn nhúm, tôi diễn sâu, giả vờ la đau oai oái, dùng tay ôm lấy đầu gối.

Lệ Mẫn liền chạy đến.

- Sao vậy? Có sao không? - em vẫn như thế, vẫn là tấm lòng tốt ấy, luôn quan tâm người khác dẫu là chuyện rất nhỏ.

Khi em vừa ngồi xuống, tôi liền vòng tay ôm lấy em. Siết lấy em thật chặt. Đã lâu rồi tôi không được cảm nhận hơi ấm từ em. Hôm nay, tôi lại được tận hưởng thứ cảm giác ấm áp ấy, nhưng là thứ cảm giác chỉ đến từ một phía...

Lệ Mẫn bất ngờ thốt lên: "Vương Mỹ. Cô làm gì vậy?"

Mặc cho đôi tay em đang cố gỡ người tôi ra, tôi vẫn ghì chặt lấy em trong vòng tay.

- Yên lặng đi. Chẳng phải lúc nãy Mẫn nói, hôm nay Mẫn sẽ là người Mỹ cần tìm để chuộc tội đó sao?

Câu nói của tôi khiến em thả lỏng người. Chần chừ một lúc, em nói nhỏ.

- Được rồi. Nhưng chỉ một lúc thôi đó.

Tôi khẽ gật đầu.

"Lệ Mẫn. Em có nhận ra không? Lần ấy, anh cũng đã giả vờ ngã như vậy, để được ôm lấy em. Em cũng đánh hừng hực vào vai anh, mắng anh là "đồ dê xòm, đồ cơ hội". Em còn nhớ không Lệ Mẫn?" - tôi ôm lấy em trong dòng suy nghĩ về hồi ức ngày nào. Đôi mắt tự lúc nào lại đỏ hoe. Vẫn con người ấy, vẫn tình cảnh ấy, vẫn là nơi này, nhưng chỉ còn mỗi trái tim của một người còn đập vì một người...

Em lẳng lặng rời khỏi vòng tay tôi. Lúc này, tôi cũng chẳng còn siết lấy em nữa. Cũng may trong cơn mưa tầm tã, em không nhận ra tôi đang khóc.

Một khoảng lặng bao trùm cả không gian, cơn mưa tự lúc nào bỗng trở nên ngột ngạt. Cả em và tôi, dường như xuất hiện một khoảng cách vô hình, gượng gạo đến nát lòng...

Từng hạt mưa, long lanh rơi tí tách từng giọt buồn, trong mùa thu có em bên cạnh, nhưng đã không còn là em của ngày trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro