Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4

Giờ ôn bài thần thánh, thật ra đối với lũ học sinh chúng tôi mà nói thì làm gì mà có cái giờ gọi là "ôn bài". Hầu hết, đều sử dụng mười lăm phút đầu giờ ấy để ăn uống, tám chuyện cho tỉnh ngủ thôi.

- Hôm nay không lên nói chuyện với Mẫn nữa hả? - Từ Thanh áp nghiên khuôn mặt xuống bàn, đưa mắt lên nhìn tôi.

Tôi thì buồn rầu đưa mắt nhìn lên dãy bàn thứ ba, xem kìa, Nhật Khiên đang cười nghiêng cười ngã nói chuyện với Lệ Mẫn. Nhìn em có vẻ cũng rất vui, phải rồi, chính em cũng từng bảo với tôi rằng, tuy em ít nói, nhưng khi có người đến bắt chuyện, mà cảm thấy hợp gu, thì em sẽ nói không ngừng nghỉ. Hẳn là thằng Khiên rất biết cách trò chuyện, nên mới có thể làm em cười đến rung cả bờ vai thế này.

Chuyện sẽ chẳng là gì nếu Nhật Khiên không đưa tay nựng lấy khuôn mặt em. Em né đi và tỏ vẻ khó chịu. Nó không chịu buông tha, đùa giỡn nắm lấy tay em trêu ghẹo. Em lại vội rụt tay lại. Tôi biết nó chẳng có ý gì xấu, nó chỉ đang muốn thể hiện tình cảm của mình với Lệ Mẫn thôi. Nhưng hành động của nó lại khiến tôi ghen tuông một cách khó chịu.

Lí trí bảo tôi: "Thôi mặc kệ đi, xem như không thấy."

Nhưng con tim lại cãi: "Nhìn người mày yêu bị người khác đụng chạm như thế, mày vẫn có thể ngồi đấy à?"

Và một lần nữa, tình yêu vô bờ tôi dành cho em, lại thôi thúc theo lời con tim đang réo gọi.

Tôi bất ngờ đứng dậy sốt sắng chạy đến bàn em, trong hàng loạt con mắt đang đổ về phía tôi. Cả em và Nhật Khiên cũng khá bất ngờ ngước lên nhìn.

- Nói chuyện thì nói chứ đừng có nắm nắm tay vậy nha. - tôi nửa đùa nửa nghiêm túc nói với Khiên.

Có vẻ như nó khá bất ngờ với thái độ của tôi. Tôi là ai chứ, là ai mà có quyền chạy đến ra lệnh cho nó như vậy.

Bỗng nó cười òa lên.

- Ê... Tao chỉ giỡn thôi mà mậy. - nó vỗ vỗ vai tôi.

Câu nói của nó khiến tôi chưng hửng chẳng biết nói thêm gì. Thấy tôi im lặng, nó vội tiếp lời:

- Bộ hai người là bạn thân hả? - nó đưa ngón tay hướng về tôi và em. - Làm gì bảo vệ bạn thân ghê vậy. Đúng là bọn con gái. - nó lắc đầu cười cười nhìn tôi rồi bỏ về chỗ ngồi.

Ánh mắt tăm tia lúc bấy giờ cũng tản dần. Tôi chuyển ánh mắt nhìn em.

- Nè. Có phải Mỹ còn đang lầm lẫn Mẫn với ai không? - em khẽ nói nhỏ vào tai tôi.

- Không. Sao Mẫn lại nói vậy?

- Mỹ đối xử với Mẫn... tốt quá. Mẫn thật sự rất ngại. - em nói với vẻ mặt khó xử.

Trong một thoáng, tôi bỗng cảm thấy mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Phải rồi, em có còn là em của ngày trước, tôi và em có là gì của nhau? Ngại ngùng, khó xử với nhau cũng là lẽ thường tình.

Khoảng cách xa xôi nhất, không phải là góc biển chân trời, cũng không phải là cách nhau phương trời. Mà là một ngày kia, khi ta đứng trước mặt nhau, nhưng đối phương lại không thể nhận ra tình cảm của ta...

***

- Lệ Mẫn! Lệ Mẫn! - giờ ra về, tôi xách vội chiếc cặp chạy theo em.

Em đứng lại một lúc để đợi tôi đi đến. Rồi đưa ánh mắt thắc mắc nhìn tôi. Có lẽ, em đang nghĩ rằng, sao tôi cứ lại phiền hà em như thế chứ. Nhưng xin lỗi, tôi chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc cố gắng hết sức mình để em nhận ra tôi là ai. Và đã từng là gì của em.

- Hôm nay, bạn... trai của Mẫn có đến rước không?

- Không. Ảnh đi làm rồi. Hôm nay Mẫn đi bằng xe căng hải.

- Xe căng hải? Xe mới ra hả?

- Xe hai cẳng đó cô ơi. - em đẩy nhẹ vai tôi phì cười.

Lúc này, tôi mới nhận ra mình thật ngốc. Chỉ có việc nói lái lại thôi mà cũng chẳng nghĩ ra. Tôi "à" lên một tiếng, rồi gật gù mái đầu ra vẻ "hiểu rồi".

- Mỹ về chung với Mẫn nha. - tôi đề nghị được về chung với em, bởi nếu bố mẹ em gặp lại tôi, chắc chắn sẽ còn nhớ tôi, và nếu như may mắn, em sẽ dần nhận ra tôi là ai.

- Thôi. Không cần đâu.

- Không sao. Mỹ đang rãnh mà. - tôi khua tay múa chân.

- Không cần thật mà. - bước đi em di chuyển nhanh hơn như để cố tình tách khỏi tôi.

- Không sao. Để Mỹ về chung. - tôi lại tiếp tục kiên trì, đuổi theo em.

Và bất chợt, em đứng lại, em nhíu mày nhìn tôi tỏ vẻ khó chịu.

- Tôi đã bảo không cần rồi mà. Cô làm gì cứ theo tôi hoài thế. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là người cô cần tìm. Cô nhận lầm người rồi. - giọng em tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng đan xen chút bực dọc.

Người ta nói đúng, trăm lời nói yêu, nói thương của người mình không thích cũng không bằng một câu nói phiền của người mình yêu. Cũng như lúc này, trong tâm can tôi không còn gì đau hơn là bị chính người ấy nạt vào mặt, câu từ không kém phần khó chịu và phiền phức. Tôi bỗng lặng đi.

- Xin lỗi. Mỹ phiền Mẫn quá rồi. - tôi cười nhẹ thay cho lời xin lỗi chân thành rồi vội vã cất bước đi mất. Nếu không, hẳn là tôi sẽ khóc và ngã quỵ trước mặt em mất thôi.

Nhiều người bảo tôi lụy tình, nhiều người khuyên tôi nên quên em. Đừng cố gắng làm gì để tự làm khổ mình nữa. Nhưng tôi đã gạt bỏ tất cả, sau bao nhiêu chuyện, tôi vẫn luôn tìm cho riêng mình một chút hy vọng nhỏ, lấy đó làm động lực để tiếp tục. Cũng như câu tôi vẫn thường nói, kì tích, nhất định sẽ xuất hiện mà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro