28. MẪU NGƯỜI CỦA EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa đặt Jennie nằm xuống nhẹ nhàng, nó đã nghe tiếng đập cửa ầm ầm ngoài kia của cái tên Taeyouh đó. Hắn ta cứ nghĩ là chủ nhà thì không có chút nào gọi là lịch thiệp để tôn trọng khách hay sao á! Với lại nó và Jennie cũng đâu có muốn ở lại đây. Chủ yếu chỉ là lạ nước lạ cái, lâu quá rồi chưa trở lại London mà có thêm Jennie nữa nên nó mới chấp nhận ở lại đây chứ không thôi thì còn lâu nhá.
Taeyouh đó đứng ở ngoài, hóng hớt những tiếng động bên trong từ nãy đến giờ đã khoảng 10 phút rồi nhưng vẫn không có động tĩnh gì. Hắn chỉ nghe được tiếng xối nước ào ào trong nhà tắm và tiếng người ngã xuống nệm một cái phịch. Ngoài ra chẳng còn biết thêm được gì nữa.
Taeyouh trước đây rất yêu Jisoo nhưng vì anh ta quá yêu bản thân mình, ngày nay người ta thường gọi là tự luyến. Anh ta lúc nào cũng cho là mình đúng, luôn bắt Jisoo phải chủ động mọi thứ với anh ta. Trong khi đó, Jisoo nó đã biết rằng nó không có cảm xúc với con trai và cuộc hẹn hò này chỉ là hoàn toàn bị bắt buộc thôi.

- Jisoo à mở cửa cho anh đi.

Hắn đập vào cửa phịch phịch. Jennie vẫn ngủ say. Jisoo nhiều lúc muốn chạy ra chửi anh ta một hồi nhưng sau khi suy nghĩ lại thì lại thôi. Ít nhất cũng phải có khí phách cao cường nhưng mà.... Bây giờ Jennie đang ngủ thì hai đứa nó có thể đi đâu được ra khỏi chổ này?

Jisoo bực mình, cố gắng ôm Jennie vào lòng, nằm yên ở đó. Nó áp chặt tai nàng vào ngực của mình. Nơi săn chắc đó sẽ có thể không làm cho nàng cảm thấy êm ái dễ chịu nhưng ít nhất vẫn có cảm giác được bảo vệ, nâng đỡ khi ở bên.
Nó hôn lên trán nàng một cái, nắm lấy đôi bàn tay nàng.

- Jennie à em yêu chị. Jennie của Soo sẽ không phải chịu một bất hạnh nào nữa.

Jennie như nghe được câu nói đó, cơ mặt giãn nở, rúc sâu vào lòng nó mà ngủ không màn đến những tiếng rì rào bên ngoài chỉ còn nghe tiếng tim của đối phương đập nhanh theo từng nhịp điệu yêu thương cháy nồng.





Trời ở London đã sáng. Thêm một ngày nữa lại trôi qua nhanh chóng nhưng đối với hai con người mới mẻ này thì vẫn còn là một buổi tinh mơ bình yên. Chiếc điện thoại của Jisoo sáng đèn rồi reo lên mấy hồi chuông báo. Trường học ở London đến 8 giờ sáng mới bắt đầu, không cần thức quá sớm như ở Daejoen. Vậy nhưng hai người con gái đó vẫn thức từ rất sớm, 6 giờ 45. Theo như lời người ta nói, khung cảnh bình minh là thứ gieo hạt giống tâm hồn vào mỗi một ngày mới cho con người ta. Hai người họ cứ vậy mà đi dạo quanh thành phố sa hoa này. Không khí buổi sáng sớm có thể nói là rất tất bật, dòng xe cộ đi lại đông đúc nhưng có vẻ toàn là dân rick-kid cả. Jennie như bị cuốn vào dòng người tấp nập đó. Bây giờ chính bản thân cô cũng không biết là mình nên làm gì ở cái thành phố này ngoài việc đi theo chăm sóc cho con bé nhóc ngây thơ nhưng thiếu trong sáng này. Suy đi ngẫm lại, Jennie vẫn còn một năm đại học nữa thì mới có thể trở thành một doanh nhân như cô đã từng mong ước nhưng mà bây giờ thì... Có lẽ tâm trí cũng không còn đâu nữa mà vùi đầu vào việc học. Chắc Jennie sẽ bắt đầu những ngày học làm một người vợ hiền cho sếp tổng từ ngay lúc này.

Trong chốc lát, Jennie bị thoát ra khỏi vòng suy nghĩ của mình khi bị một cú thúc từ Jisoo.

- Nè chị có thấy căn hộ bên kia không?????

Jennie nhìn theo phía Jisoo chỉ, đó là một khu chung có vẻ như thuộc hạng cao cấp ở gần hè phố London. Toàn bộ ngôi nhà được trang trí theo kiểu xanh sạch đẹp, thân thiện với môi trường, nhìn mấy chậu cây nhỏ nhỏ xinh xinh được bày trí ở trước hành lang, Jennie đã bị cuốn hút không thể nào chối từ lại đề nghị của Jisoo.
Nó dắt cô vào đó. Khi hai người vào tới quầy tiếp tân thì một cô gái có mái tóc vàng xoăn đứng ra lễ phép cúi chào bằng tiếng Anh.

- Xin chào quý khách! Tôi có thể giúp gì không ạ?

Jennie vui vẻ trả lời cô tiếp tân. Chỉ có ánh mắt của Jisoo thì nhìn người ta không chớp mắt.

- À tôi muốn xem căn hộ ở đây.

- Hai người là khách mới đến?

- Đúng vậy....

Jennie nhìn qua Jisoo. Tên này vẫn nhìn nữ nhân viên chằm chằm. Cơn ghen trong lòng Jennie lại nổi lên. Jennie quay lại.

- Mà thôi có gì chúng tôi sẽ quay lại sau.
- Vâng xin cảm ơn ạ!

Jennie chào rồi bước đi thẳng ra cánh cổng. Jisoo lật đật chạy theo. Thiệt ra là người ta chỉ kiếm cớ chọc nàng thôi mà ai dè giận thiệt vậy. Đúng là cái tật hại caid thân rồi. Người ta có mê gái đâu, mê có mỗi mình Jennie thôi mà.... Nó chạy theo, lay lay tay nàng.

- Jennie, chúng ta đi chơi tiếp nha....

- ....

Jennie vẫn không trả lời nó. Tiếp tục đeo tai phone vào và đi thẳng một mạch về nhà. Nó chỉ biết lẽo đẽo theo sau năn nỉ.

Bước vào cổng căn nhà đó, Jennie cứ thấy gượng gượng làm sao. Ở đây thật sự chẳng có ai thân thích với nàng, chỉ là nhà người quen của ba Jisoo mà thôi, ở đây riết cũng không tiện mà đi thuê nhà thì... Cái tên háo sắc kia lại tia gái. Nghĩ đến bấy nhiêu thôi mà Jennie đã mệt nhọc muốn về Daejoen ngay tức khắc. Hai người họ bước vào nhà. Tên Taeyouh đó cũng vừa bước ra định đi đâu có. Mặt đối mặt, Jennie thấy tên này thật đáng ghét, nhìn mặt có gì đâu đẹp mà không biết sao hồi đó mắt thẩm mĩ của Jisoo kém đến vậy. Bị bắt buộc mà cũng tuân lời theo. Thật đúng là một tên ngốc.

Còn đối với Taeyouh, hắn ta lại vô cùng bất ngờ. Hắn ta đến tận bây giờ mới phát hiện ra vẻ đẹp thiên thần của Jennie mà ngây ngốc nhìn không chợp mắt làm cho cả Jennie và Jisoo hú vía. Cô thật muốn tán cho cái tên xấu xa này một phát, có đi thì đi đi chứ làm gì cản đường ngưòi ta hoài, đang bực mình mà còn lại gặp mấy thứ như vậy thiệt là muốn điên lên đi mà.

- Làm ơn cho tôi đi!

Jennie nói. Cô nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng cũng biết rằng bây giờ quyền hành là của tên đó, cô không có quyền gì mà chỉ đơn thuần là một người khách bình thường, làm như vậy lại bị coi là mất lịch sự... Thôi đành tránh mặt hắn rồi đi lên phòng cho khỏe, đôi co lại càng thêm mệt.

Jennie đi thẳng lên phòng. Hắn thấy vậy cũng đi làm việc của hắn. Jisoo có chút gì đó không thể tin được nhưng cũng nhanh chóng nhận ra. Chắc có lẽ Taeyouh lại ngựa quen đường cũ, lại muốn tia gái đây mà.

Nó đi vào theo Jennie rồi đóng cửa phòng lại, không khí này đúng thật là quá ngột ngạt, nó không thể nào chấp nhận được mùi vị của sự cãi vã, từ nhỏ đến giờ chưa từng bị chiến tranh lạnh với ai mà cảm thấy bức bối như vầy cả, Jisoo thầm nghĩ. Jennie nằm xuống giường, mệt mỏi xem chiếc đồng hồ báo thức đặt trên bàn. Cũng đã 7 giờ hơn rồi, tên ngốc này vẫn chưa chuẩn bị đồ để đi học?

- Không đi học à!?

- Soo chỉ đi học khi chị không giận người ta nữa. Nãy em giỡn mà.... Soo thương có mình chị thôi.

Jisoo xụ mặt xuống, miệng trề xuống buồn bã, ngây dại nhìn Jennie.

- Um, tạm tin. Em mà giỡn mặt thì biết tay tôi. Bây giờ đi học. Chị đi tìm nhà để thuê. Khi nào tan học sẽ qua đón.

Jisoo cười rạng rỡ. Jennie thật đúng là người con gái dịu dàng mà nó muốn tìm.

- Em biết rồi. Vậy nha. Em đi thay đồ đây.

Khoảng mười phút sau, Jisoo đi ra, Jennie đã thay đồ xong luôn rồi. Cô đứng đợi nó. Hôm nay nó thật đúng kiểu soái tỷ học đường, chắc mấy em thụ trong trường đó sẽ tia tới tia lui, chết mê chết mệt với bộ áo sơ mi trắng, quần âu và đôi giày đen thật "chất" của nó. Jennie nhìn nó một lượt sơ qua rồi mỉm cười.

- Đẹp lắm cô gái.

Nó kề tới sát má cô.

- Jennie của Soo cũng đẹp.

- Đúng. Em biết vậy thì liệu mà giữ. Tia gái thì chết với chị.

Jennie vừa thì thào nói vừa để tay xuống eo nó thọt lét. Jisoo nhảy cẩng lên.

- Rồi rồi em biết rồi. Huhu không dám đâu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro