Người ta chính là Đông Hải long cung Tam thái tử!( phần 3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05.

Thế là Từ Tử Hiên lại đi tới tiệm bánh mì. Cô từ tủ kính bên ngoài thấy được Trương Ngữ Cách hiện tại đang mặc đồng phục , thật vừa đúng lúc hai ánh mắt chợt giao nhau.

Xong đời...... Từ Tử Hiên ngươi đừng sợ! Chỉ là mua cái bánh mì rồi xin lỗi thôi mà, không có gì đâu!

"....."

Từ Tử Hiên cả thân người liền giống bị xi măng bôi qua, bất giác mà cứng ngắc. Cô đưa mắt quét kệ bánh mì một chút, dứt khoát kiên quyết cầm lấy mấy cái bánh dứa, tiếp đi tới quầy hàng trước mặt.

"Lần này không ăn trộm?" Trương Ngữ Cách nhíu mày, ngữ khí có chút không tốt.

Từ Tử hHên nuốt cái ực  "Tako Học tỷ, em đối với hành vi của mình cảm thấy thật có lỗi ——"

Trương Ngữ Cách nhìn Từ Tử Hiên, việc làm cảu cô cũng không phải chuyện gì to tát, nàng cũng  không thích nói nhiều, với lại nàng cũng không thuộc loại người cay nghiệt.

"Tổng cộng¥150, quét thẻ hay trả tiền mặt?"

Trương Ngữ Cách đem đóng gói bánh mì cẩn thận cho vào túi giao cho Từ Tử Hiên, không sợ bị nghi ngờ mà ánh mắt trực câu câu nhìn chằm chằm đối phương.

" Chị muốn em trả bằng cái gì hay..."

"....?"

".... Không có ý tứ , trả tiền mặt."

Từ Tử Hiên đem tiền giao cho Trương Ngữ Cách, vội vàng cầm  theo cái túi cuống quít rời đi.

"Tiểu hài tử kỳ quái....."

Trương Ngữ Cách con mắt híp thành một tuyến, khóe miệng không tự chủ được có chút cong lên.

06.

Từ Tử Hiên lại tới tiệm bánh mì xem.

Giống y như lần trước , Từ Tử Hiên cầm lấy vài cái bánh rồi tới quầy hàng tính tiền, kỳ thật chính là muốn thừa cơ nói vài câu thôi.

"Tako Học tỷ, tại sao lại biết đến em."

Trương Ngữ Cách không có nghe rõ, người trước mắt này vừa mới phải chăng dùng giọng điệu chảy nước nói chuyện, cúi đầu xoát lấy đầu mã đơn, "em không phải hí kịch hệ sao."

Ngẩng đầu, hiện tại trong tiệm tựa hồ cũng không vó vị khách nào, Trương Ngữ Cách tiếp tục ti "Chị đối với em, à không đối với nhân vâth Long cung Tam thái tử  của em đặc biệt có ấn tượng."

*Hơn nữa còn vụng trộm làm cho chị một hồi mê muội*, đương nhiên Trương Ngữ Cách không có đem câu nói này nói ra miệng.

Từ Tử Hiên trên mặt không kiềm chế  được sự vui vẻ mà biểu lộ ra, tất nhiên đều bị Trương Ngữ Cách thu vào trong mắt, Trương Ngữ Cách thật muốn cười, rõ ràng đem bánh mì đẩy lên trước mặt đối phương.

"Tốt, chị còn phải làm việc."

Từ Tử Hien gãi gãi đầu

"Tako Học tỷ, nếu như không ngại gọi em Lạc Lạc,được chứ? "

07.

"Lạc lạc a, em làm thế nào mà gần đây mua một đống bánh mì."

Ngô Triết Hàm nhìn chằm chằm vào cái núi bánh mì mà Từ Tử Hiên tha về, tiểu bằng hữu kia đáp lại

"Aba kia là...... Kia là con đang dự trữ lương thực ấy mà !"

"???"

08.

Chuyện Từ Tử Hiên ngày nào cũng đến cửa hàng của nàng để mua bánh mì riết cũng trở thành thối quen, nàng ngày nào cũng thấy Từ Tử Hiên sẽ từ cái kia chỗ rẽ kia đi vào trong tiệm, rồi mới lấy vài cái bánh, đến trước mặt mình tính tiền thuận tiện nói chuyện phiếm.

Nhưng là hôm nay Từ Tử Hiên không có xuất hiện.

Trương Ngữ Cách ngắm nhìn bốn phía chính là không thấy được cái bóng cao lớn kia, tinh thần cũng có chút uể oải .

Đây không phải tưởng niệm, Trương Ngữ Cách mười phần xác định. Khả năng này chỉ là đối với Từ Tử Hiên sinh ra một loại cảm giác ỷ lại nào đó thôi.

"Tako A, có người đưa này."

Đới Manh bưng lấy một bó hoa đi đến, bưng đến trước mặt Trương Ngữ Cách  "Người kia tựa như là học muội cùng trường với em thì phải?"

Trương Ngữ Cách lấy ra từ bó hoa đắt tiền một tấm note, quả nhiên là kí tên hai chữ " Lạc Lạc "

Không biết đây là tình trạng gì, Trương Ngữ Cách sửng sốt một  vài giây , Đới Manh nhìn người kia có đôi phần nghi hoặc, "Bảo Bảo a, bị quấy rối thì cứ nói với chị."

"Không không không, không có việc gì. Chỉ là một học muội rất thích em đưa thôi."

Có thật là em thích chị không nhỉ !? Hjhj

09.

"Tako Học tỷ."

Từ Tử Hiên hôm nay không có mua bánh mì, mà là trực tiếp đứng ở quầy tính tiền

"Ân?" Trương Ngữ Cách nháy nháy mắt.

"Em muốn bàn với chị một chuyện vô cùng trọng đại"

Từ Tử Hiên tay phải vòng ra sau gáy, ánh mắt liền không né tránh người kia

"Muốn cùng chị yêu thương lâu dài, có thể chứ?"

"Ân......" khóe miệng nàng nhàn nhạt mở ra, Trương Ngữ Cách ý vị thâm trường hừ một tiếng, "Chị còn tưởng rằng em chỉ có hứng thú với bánh mì của chị"

"Em đối với chị cũng có hứng thú a." Từ Tử Hiên nheo mắt lại.

"Em Long cung cần một người cai quản "

"Đợi chị tốt nghiệp đi ~"

"Aa——  không được!"

" Đùa thôi, ngốc tử ! ha ha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro