😨36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap36

     Tiếng đánh đập tiếng la hét chửi bới ngay bên ngoài nhà cứ vọng vào ám ảnh cô Nụ, trằn trọc khó ngủ. Hà thì lại thấy vui vui khi lũ độc ác xấu xa đang bị đánh sắp chết. Nhóm bầu tấu kiếm thì khỏi nói, nằm xát cạnh nhau trên giường, hả hê thầm thì đủ thứ chuyện tào lao thập cẩm, âm thanh ngoài kia là bản giao hưởng ru ngủ rất tốt dành cho ba nàng (bầu và kiếm đều nằm nghiêng quay mặt về phía tấu)

    Sáu phút sau tiếng đánh tiếng rên tiếng chửi vẫn chưa dứt, Nhi bảo hai bạn "Từ nẫy giờ mà hai thằng súc vật vẫn sống thế nhỉ, mấy người này không biết dứt điểm tí nào." Di gác chân qua quấn đè lên chân Bích lẫn Nhi, nói "Hay mày ra đấy chọc lấy hai khúc lòng mang vào đây để mai tao thử mổ xẻ xem có giun xán gì ký sinh bên trong như tivi đưa tin không." Bích véo đùi Di, lườm lườm nói "Mày điên à, con Nhi nó lại xông ra làm thật đấy, đang bao nhiêu người đứng đấy thì moi được cái đếch gì." (Bích biết Nhi cực kỳ chiều bạn, như vụ cô gọi điện từ sáng sớm nhờ nàng bầu mua thẻ game là minh chứng rõ nhất. Di thì trêu vậy thôi.)

    Nhi với tay vuốt má Di, mỉm cười nói "Nếu như thật sự mày muốn thì để tao ra đó đánh gục hết bọn họ rồi móc hai khúc lòng về cho mày chơi." Di cười rung người nói "Thôi con xin mẹ, mẹ ngố vừa thôi."Bích ngáp một cái, nói "Tao đoán tầm mười phút nữa hai thằng súc vật sẽ ngủm hẳn. Mấy ông kia lực nện xuống cũng khá mạnh nhưng thân xác con người không phải dễ chết bởi sự va đập chân tay cuốc xẻng thế đâu, trừ khi là bổ thật mạnh vào cổ hoặc gáy hoặc đầu, tao tin chắc những người cầm cuốc xẻng sẽ không ai đập vào phần thủ vì sẽ gây vết thương sâu chí mạng, họ chả ngu dại để mang tội người kết thúc bằng đòn nặng dẫn đến tử vong." Di ngán ngẩm bảo "Họ cũng lằng nhằng thời gian thật, cứ vớ lấy mã tấu dưới đất mà chặt đầu hoặc đâm thủng tim thủng cổ rồi chôn đâu thì chôn, thế là xong." Bích nói "Có người nọ người kia mà. Họ mà đoàn kết thật sự thì việc đó quá nhỏ, đằng này kiểu hàng xóm láng giềng bằng mặt không bằng lòng nhiều vấn đề khác nhau, ai mà xuống tay với hai thằng súc vật sau này nhỡ bị thằng nào ghét nó tố cáo thì khổ. Tao còn tin rằng sẽ có một số thằng lén lút chuồn trước cơ, sợ liên lụy mà." Nhi cười khẩy "Hứ." nói "Xã hội được mấy người thật lòng tốt với nhau. Đâm chém nhau cũng chỉ vì tiền, vì tiền sẵn sàng cắt cổ người thân họ hàng, cả cái lũ chó chết chưa tuổi thành niên cướp của giết người nhưng chỉ bị đi tù vài năm, xã hội thối nát quá." Di chép miệng nói "Những đứa như thế í, gặp thằng nào mày cứ đâm phọt óc nó ra cho tao, bản tính hung hăng côn đồ là không thể cải tạo được, cần triệt để thanh trừng."

    Mười phút ba mươi giây sau bên ngoài vang lên tiếng kêu "Nó chết rồi! Thằng này chết rồi!" , "Địt mẹ thằng này cũng chết rồi!" Trễ hơn so với dự đoán của Bích chút xíu. Ngoài ra còn có tiếng hô lớn của ai đó dường như là công an "Đề nghị tất cả ở yên tại chỗ của mình cho chúng tôi làm việc. Mau chóng tránh xa khỏi các nạn nhân." Sau đó thì im lặng bao trùm. Hiển nhiên là một ai đấy của làng này đã gọi điện báo vì lòng trắc ẩn lo lắng cho hai thằng súc vật côn đồ (😡)


    Đến lúc này thì cô Nụ không còn nằm ngủ được nữa mà thức dậy bật đèn xồng xộc đi ra ngoài, ba nàng của chúng ta và Hà cũng chui khỏi màn bám theo.


    Thế là từ nhiều nơi dân làng đổ về đây xôn xao bàn tán nhặng xị nhưng không ai lại gần được hiện trường. Những ai tham gia đánh chết nạn nhân đều bị đứng riêng một chỗ. Người khám nghiệm xác kiểm tra xong xuôi thì lực lượng công an khá đông đúc bắt đầu di dời hai thi thể máu me đi và dọn dẹp sạch sẽ vị trí tử vong, tất nhiên đám hành hung kia sẽ bị mời về đồn để lấy lời khai. Đợi mọi việc xong xuôi và dân làng giải tán thì cũng đã là ba giờ sáng, cả năm người nhà cô Nụ ngáp ngắn ngáp dài uể oải vô nhà ngủ tiếp.


    ...
    Chín giờ mười phút thì chú Bình (bố của Hà) đã khệ nệ xách túi hành lý đựng quần áo lẫn vật dụng sinh hoạt cá nhân từ bên ngoài trở về. Chú Bình tóc bạc không ít, khuôn mặt đen sạm do tính chất công việc thợ xây phải họat động ngoài trời nhiều, nhiều nếp nhăn và khắc khổ. Lúc nghe tin con gái bị đánh nhập viện suýt chết là chú hoảng lắm vội bỏ cả công việc, khổ sở xin xỏ chủ công trình và được cho phép, chú chạy đi mua vé xe khách đường dài chuyến sớm nhất để về ngay.


     Mọi người gặp nhau vui vẻ mừng rỡ, chú Bình và Hà vẵn còn ôm nhau khóc lóc tận hơn mười lăm phút luôn.


    Chú Bình căm tức năm đứa hung thủ định không để yên thì Hà cũng lại nói nguyên si những điều từng bảo với mẹ, chú Bình chỉ còn biết ôm đầu than trách bản thân vô dụng không có tiền không có quyền bảo vệ cho gia đình, cô Nụ với Hà cùng ôm chú an ủi.


    Nhi - Di - Bích phụ trách bữa trưa cho cả nhà, ba nàng tốt bụng bảo cô Nụ cứ ngồi nghỉ ngơi trò chuyện với chú.


    Mười một rưỡi thì cơm canh đều đã xong có thể chén được rồi thì Bích nhớ rằng chú Bình thích ăn trứng vịt lộn nên đề nghị đi mua liền, cô chú quá quý đứa cháu họ ngoan ngoãn xinh đẹp đảm đang này, đến việc vặt thế mà vẫn nhớ, họ gửi tiền nhưng Bích nhất quyết không lấy, cô kéo theo Nhi - Di cùng đi bộ vì chỗ bán ngay gần đầu làng.


    ...
    Hiện đang là giữa trưa oi nóng, đa phần mọi người đều đang ở nhà ăn cơm cùng gia đình nên con đường vắng lắm, cả những sạp bán thịt cá cũng đã nghỉ hết chỉ còn lác đác vài bà bán rau bán đậu ngồi ven đường thôi.


    Đi bộ khoảng tám phút thì tới nơi. Theo như Bích nhớ thì đó vừa là nhà vừa là quán bán trứng vịt lộn của cô Na góa, chồng chết hồi đi lính chiến tranh, không con cái, căn nhà rộng gần bẩy chục mét chia thành hai gian, gian trong để ở và sinh hoạt, gian ngoài làm nơi bán hàng. Ngoài trứng vịt lộn ra thì cô Na còn bán thêm bim bim bánh kẹo tùm lum treo nơi cửa sổ với hai bên cửa ra vào. Quả là vẫn chẳng thay đổi chút nào.


    Bích đứng bên ngoài gọi qua cửa sổ "Cô ơi bán cho cháu chục trứng vịt lộn với." Không có ai trả lời.


    Nhìn từ cửa sổ thì đúng thật không thấy ai ở gian nhà ngoài hết, nghĩ thầm chủ quán đang ở gian trong bận việc gì đó mà không nghe tiếng nên Bích gọi thêm lần nữa "Cô ơi có khách mua trứng lộn này."


    Im lìm.


    Nghĩ thầm chả lẽ cô Na bị lãng tai, ba nàng bước hẳn vô trong vì cửa đang mở mà.


    Bích định gọi tiếp nhưng chỉ được từ "Cô..." thì liền im bặt, trừng mắt nhìn xuống mặt đất. Nhi - Di cũng nhíu mày bất an.


    Toàn là máu đỏ văng lung tung, vẫn còn tươi mùi tanh. Cái nồi đựng trứng đặt trên bệ bếp than củi cũng dính máu nhoe nhoét, nó nằm ngay vị trí góc khuất nên nếu đứng tại cửa sổ thì không trông thấy được. Chỗ ra vào gian nhà trong không dùng cửa mà chỉ buông một tấm rèm vải dài mầu nâu, tấm rèm cũng vương máu.


    Bích biết sự việc không ổn nên lập tức vén rèm, đập vô mắt họ là hình ảnh một người đàn bà tầm năm chục tuổi, tóc buộc tròn vo phía sau, đang nằm ngửa trên nền đất giữa gian phòng, đôi mắt mở trừng trừng đầy căm phẫn lẫn sợ hãi, mồm nhoe nhoét máu, cổ vai bụng lưng cũng đều có những vết thương nặng do dao đâm chí ít cũng phải hai mươi nhát, máu tươi từ những vết thương không ngừng trào ra, xem chừng là mới chết chưa lâu.


    Ba nàng cùng đi hẳn vô trong. Gian này vốn bầy trí khá gọn gàng nhưng giờ như từng bị lục lọi bừa bộn hết vậy, ngăn tủ đều bị kéo hết ra, màn chiếu gối bị hất hết xuống đất tựa như hung thủ muốn tìm tòi thêm có tiền bạc trang sức gì không. Bích bảo "Bọn mày đừng động tay vào bất cứ chỗ nào của hiện trường nhớ để lát nữa công an họ làm việc." Nhi - Di đang ngồi xổm gần cái xác thì ngoái đầu lại chu chu môi đồng thời nói "Dạ bọn em hiểu."


    Bích nhíu mày nói "Mở đầu có thể là hung thủ giả làm khách đi vào hỏi mua trứng, nhân lúc cô quay lưng hắn đã rút hung khí ra đâm vào vùng vai và lưng. Cô bị thương bất ngờ, máu văng cả lên nồi đựng trứng vịt lộn, quá đau nên cô hét lên, hung thủ tuyệt đối sẽ đâm tiếp nhưng dưpngf như sức lực của hắn yếu hơn nên để cô vùng thoát được vô gian nhà trong vì cửa ra vào của gian ngoài đã bị hắn đứng chặn. Cô vừa chạy vô được thì kiệt sức do mất máu mà ngã sấp, bản năng sinh tồn mạnh mẽ giúp cô xoay người ngửa lại đúng lúc hung thủ vừa xông vào. Chắc cô ấy đã chống cự quyết liệt và lối lớn lắm nên hung thủ tự dùng tay hắn bịt mồm cô mới khiến máu bê bết nhoe nhoét nơi mồm kiểu này. Cô dùng hai tay giữ cổ tay cầm dao của hung thủ và cố giẫy giụa nhưng tình hình sức lực sụt giảm nghiêm trọng nên cuối cùng không thoát nổi bị kết liễu tính mạng." Di gật gù nói "Trông vết thương thì tao đoán có lẽ hung thủ dúng một loại dao gọt hoa quả dài tầm 15 tới 17 cm khá sắc bén, nhưng từ những vị trí tổn hại thì đại khái cũng có thể thấy hắn không đủ khỏe để đâm ngập cả lưỡi, lúc đâm cũng không hề dứt khoát vì nhiều chỗ vết đâm rất nông."

    Nhi khẽ cắn môi nói "Hung thủ khi ra tay rất lóng ngóng, dường như chính hắn cũng không nghĩ rằng nạn nhân lại khỏe và sống dai dẳng như vậy, sau khi giết chết hẳn cô này thì hắn vội vã lục tung bành cả gian phòng mà không kịp xóa mọi dấu vết ở hiện trường bỏ đi luôn, chắc vì sợ bị dân làng đi qua trông thấy." Bích ngồi xuống cạnh đầu nạn nhân, bảo hai bạn "Bọn mày xem hung thủ còn chút tỉnh táo mà không dẫm chân trúng những vị trí dính máu dưới nền nhà nhưng lại ngu xuẩn dùng tay không để lục lọi căn phòng lẫn trên người nạn nhân. Tay nó dính máu nên đã để lại dấu hằn ở mồm nạn nhân và ở vài chỗ khác nè, dấu tay không to chứng tỏ nó còn chưa đủ tuổi thành niên í..." Di hỏi "Biết đâu nó là kiểu người lớn lùn dáng người còi cọc như trẻ vị thành niên thì sao?" Bích đáp "Cũng là một khả năng nhưng không cao vì trong làng này vốn dĩ không có ai trưởng thành mà còi cọc thế cả, chỉ cần người nào hơi chút khiếm khuyết cơ thể là dân làng tò mò tọc mạch truyền tai nhau ngay, đi đâu cũng bị để ý nhiều hơn nên tao tin khả năng hung thủ là kẻ chưa đủ tuổi thành niên sẽ chính xác hơn. Đảm bảo nó đã vào trong buồng tắm hay chỗ rửa bát của gian nhà này để rửa tay chân cho sạch sẽ hơn chút, nếu áo dính đậm máu thì nó sẽ cởi trần, ít người quan tâm cảnh đứa nhóc nào đó cởi áo chạy rông ngoài đường lắm. Chờ cảnh sát lấy dấu vân tay sẽ có kết quả ngay thôi. Giờ tụi mình hãy tỏ ra hốt hoảng mà chạy ra ngoài hô hoán nhé, tự khắc sẽ có người báo công an thôi."

    Ba nàng cố làm vẻ mặt sợ hãi tự nhiên nhất mà la um lên "Aaaaa...Có người chết!...."


    ...
     Dân chúng lại được dịp bu xung quanh nhà cô Na mà bàn tán. Lực lượng công an chăng dây cảnh báo ai không phận sự không thể vô trong, họ đứng chắn các ngả canh chừng căn nhà luôn.


    Mấy chú công an cấp cao thì tách riêng Nhi - Di - Bích, họ truy hỏi riêng từng người một đại loại như phát hiện lúc nào, tình hình ra sao, ba nàng cứ theo sự thực mà khai thôi, vài vị cố tình hỏi mấy câu kiểu gài bẫy nhưng chẳng thể làm khó được nhóm bầu tấu kiếm đâu.


    Nhận định Nhi - Di - Bích không liên quan gì nên công an đã thả cho về, lúc này đã là 3 giờ chiều.



    Bên ngoài vẫn đông đúc dân chúng. Gia đình cô Nụ (có cả Hà đầu quấn băng) đều có mặt, lúc nghe phong phanh cô cháu họ đang bị công an tạm giữ để điều tra vụ cô Na vịt lộn bị giết thì ai cũng lo lắng hoang mang xồng xộc ra tận đây luôn đã kịp ăn gì đâu, thấy cháu mình và hai cô bạn đều an toàn bước ra thì thở phào yên tâm.


    Sáu người đi một mạch về nhà, bụng ai cũng đói meo, đánh chén trước cái đã. Trong lúc ăn Bích kể lại sự tình khiến cô Nụ chú Bình với Hà sợ hãi, nơi làng quê vốn yên ổn mà nay xẩy ra sự việc đau lòng. Vụ hôm qua hai thằng súc vật côn đồ bị đánh chết thì chỉ là chuyện vặt vãnh, còn hôm nay người chết lại là cô Na người tốt, còn bị giết nữa chứ.


    Không khí đăm chiêu xen kẽ các cảm súc phức tạp bao chùm cả làng cho tới tận buổi tối người ta vẫn bàn tán về vụ giết người cướp của dã man.


    ...
    11 giờ khuya.


    Đã tắt hết đèn.


    Nhi - Di - Bích nằm trên giường cũng đang thảo luận. Di nói "Lâu thế mà chưa bắt được đứa hung thủ chó má nhỉ." Bích bảo "Lấy dấu vân tay rồi đối chiếu, kiểm tra xác minh sàng lọc mọi đối tượng không liên quan, hỏi cung từng người bị tình nghi, lập kế hoạch cụ thể...cũng không nhanh như mày tưởng đâu." Nhi nói "Nếu quả thật hung thủ chưa đủ tuổi thành niên thì dù có bắt được cũng chỉ phạt nó đi tù một thời gan thôi chứ bõ bèn gì đâu. Ra tù loại súc vật như nó lại tiếp tục trộm cắp giết người hại dân lương thiện, tao mong loại chó đó rơi vào tay bọn mình."



    Ba nàng luyên thuyên tới tận 12 giờ 5 phút thì mới ngáp ngáp nhắm mắt chuẩn bị khò khò.


    Nhưng đột ngột, cảm giác ớn lạnh nổi da gà bao trùm lấy họ, cảm giác quen thuộc này họ từng trải qua và biết đó là gì. Nhi - Di - Bích đồng loạt mở mắt và thấy ngay phía ngoài cửa nhà, sau lớp kính mỏng manh là một người đàn bà mặc áo nâu, tóc buộc búi tròn vo sau gáy, đôi mắt trợn trừng trừng không nhắm không chớp, khuôn mặt nhợt nhạt như thiếu máu, một bàn tay chậm chạp đưa lên vẫy vẫy ba cô gái của chúng ta.


    Cô Na vịt lộn hiện về!
    😨😨😨😨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn