😨37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap37

    Cái vẫy tay của cô Na khiến cho cánh cửa nhà đang đóng im ỉm và cài chốt trong tự bật mở "Két ét.." nhưng dường như tiếng ấy chỉ có nhóm bầu tấu kiếm nghe được thì phải, gia đình Hà vẫn ngủ ngon lành.

    Nhi - Di - Bích ngồi ngay dậy, vén màn chui ra, bước ra ngoài chẳng chút đắn đo do dự.

   Cô Na biến mất và hiện ra ngay ngoài cửa cổng, cánh cửa ấy cũng tự động được mở luôn. Bích - Di - Nhi lò dò bám theo sau con ma, hai cánh cửa từ từ khép lại.

    Cô Na luôn giữ một khoảng cách nhất định hơn mười lăm mét với ba cô gái. Nhìn thì thấy cô Na đi rất chậm nhưng sự thực thì người bình thường dù cố chạy thế nào cũng không thể đuổi kịp một linh hồn.

    Nhi hỏi "Cô ấy định dẫn bọn mình đi đâu nhỉ?" Bích đáp "Tao nghĩ là đi gặp hung thủ. Theo như nhiều nghiên cứu tâm linh thì các oan hồn còn day dứt điều gì hay phẫn nộ ai đó thì sẽ đều tìm tới những người có sát khí chính nghĩa cực mạnh để mong cầu trợ giúp, một khi chưa giải quyết triệt để vấn đề họ sẽ không bao giờ siêu sinh hóa kiếp được đâu. Bọn mày chuẩn bị tinh thần đi, chắc sắp được xử tử súc vật rồi đấy." Di hí hửng vỗ mông hai bạn, nói "Lát nữa đập nát đầu nó nhớ."

    Con đường vắng teo vắng tèo, giờ này thì tất cả mọi người đang ngủ trên giường rồi, ánh đèn đường treo gần các cột điện soi đủ sáng những ngõ ngách tối tăm. Cô Na lướt qua bóng đèn nào là nhấp nháy bóng đấy.

    Một ma ba người đi qua ngay chính căn nhà vừa xẩy ra vụ án mạng hồi trưa. Nơi đây tạo cho bất cứ ai đi qua đều cảm thấy rờn rợn. Cô Na lướt như cơn gió vào trong, ba nàng đằng sau cũng theo liền.

   Điều kỳ lạ diễn ra ngay khi họ vừa đặt chân vô.

    [Một thằng thiếu niên tầm 11, 12 tuổi đi vào, đội mũ lưỡi trai mầu đen, đôi dép tổ ong mầu trắng, quần ngố áo phông đen, cặp mắt to thâm quầng lấm lét gian manh đảo liên tục, mặt nó đen đúa, thân hình gầy gò cao chưa tới mét rưỡi. Nó nói "Cô ơi bán cho cháu hai chục quả trứng lộn."

    Cô Na "sống" đang lau bàn nghe vậy thì vui vẻ hỏi "Tuân à, mày vẫn làm mộc cho nhà ông Lâm cuối làng chứ hả? Cả tháng rồi cô không thấy mày qua mua ủng hộ cô gì hết."

   "Dạ gần đây nhiều việc quá nên cháu cũng ít thời gian." Câu trả lời lễ phép giả tạo.

    (Nó vốn là người nơi khác, do hoàn cảnh gia đình quá khó khăn nên từ nhỏ đã phải lang bạt kiếm sống. Người ta thấy đáng thương mà nhận nó dẫu nó còn chưa đủ tuổi lao động, từ rửa bát quán ăn đến bưng bê phục vụ, bới rác ve chai, phụ vôi xách vữa... Với bản tính lười biếng thích chơi bời, Tuân không thể trụ nổi lâu ở bất cứ chỗ nào hết toàn bị chủ đuổi việc. Cuộc đời chìm nổi bấp bênh thì trôi dạt về vùng quê này, may mắn xin được chân phụ mộc. Vài lần ông Lâm chủ xưởng mộc mở tiệc nhậu mời anh em họ hàng và sai Tuân đi mua trứng vịt lộn về, nó lân la biết được quán của cô Na. Ban đầu thì chưa có gì nhưng sau vài tháng tính lười trỗi dậy, cảm thấy không đủ tiền tiêu sài và do sức ép từ những người cho nó vay tiền để chơi game đánh lô đề, Tuân bắt đầu hình thành ý định trộm cắp và cô Na sống một mình là mục tiêu thuận tiện nhất, cứ mỗi lần mua trứng là nó đều nấn ná trò chuyện tỏ vẻ thân thiện, dò hỏi tình hình xung quanh xem thời điểm nào dễ hành động nhất)

    Cô Na lấy túi nilon và bước về phía bệ bếp. Thằng khốn kia canh đúng lúc cô mất tập chung thì rút trong túi quần ra con dao gọt hoa quả dài 15 cm xông tới đâm trúng vùng lưng rồi vai, đâm liền bốn nhát. Cô Na giật mình kinh ngạc, đau đớn cơ thể truyền tới tâm trí khiến cô hét lên "Á..." quay phắt người lại thì dính thêm nhát nữa trúng bụng. Cô Na lại la lên thảm thiết, suýt ngã ngửa nhưng may lưng tựa thành bếp, cũng vì thế mà máu văng vô nồi trứng lộn. Thằng kia hung hăng xiên thêm hai nhát, cô Na cắn răng xô đẩy ngã được nó rồi ôm chặt bụng cố gắng chạy vô gian nhà trong muốn tìm dao để chống trả, máu rơi lung tung trên mặt đất, dính cả tấm rèm che. Lúc vừa vào thì cô Na do mất nhiều máu ngã sấp xuống luôn, đằng sau vang tiếng chạy huỳnh huỵch. Cô Na gắng gượng lật ngửa mình, thằng kia chồm tới ngồi hẳn lên bụng cô Na mà đâm, cô Na gào kêu cứu thì thằng khốn giơ tay trái bịt mồm. Đôi tay cô Na run rẩy nắm cổ tay kẻ thủ ác, tiếc rằng lực chống cự yếu ớt nên lát sau đã trút hơi thở cuối cùng.

    Thằng khốn thở dốc chút rồi đứng dậy lục lọi mọi nơi, lấy đi được cái điện thoại đen trắng với hơn sáu triệu tiền mặt, trước khi rút lui nó còn vào buồng tắm để rửa tay chân rửa dao. Nước ướt quần áo nên nó cởi luôn cái áo vo thành cục rồi vội vàng trở ra, nó còn lấy luôn chiếc túi nilong rơi gần nồi trứng lộn để đựng áo bởi ít nhiều gì thứ đó vẫn còn dính đỏ, tất nhiên chiếc áo sẽ vứt bỏ.

    Lúc cô Na la lớn nhưng chẳng ai xuất hiện là tại khung thời gian đấy mọi người đều về nhà ăn trưa nghỉ ngủ trưa, mấy bà bán rau đậu đã lãng tai lại ngồi cách đó khá xa. Mùa hè ở quê thì thanh thiếu niên cởi trần đầy rẫy.

    Tám phút sau Nhi - Di -
Bích ra tới nơi định mua trứng thì phát hiện vụ việc đau lòng.]

    Hình ảnh sự việc kết thúc, Nhi - Bích - Di đều sôi máu lên, mày tới số rồi thằng súc vật ạ! Nhất thời ba cô quên mất hồn cô Na đang ở đây, Nhi nói "Bức súc quá! Địt con mẹ thằng chó đấy!" Đôi mắt Di hằn cả tia máu vì tức, đôi tay nắm đấm cắn chặt răng, nói "Cần phải xử ngay kẻo nó bị công an bắt thì chỉ có đi tù vài năm thôi!" Bích nói "Tao về quê này mới được mấy lần nên không quen hết mọi người. Ông Lâm mở xưởng mộc cuối làng thì tao cũng chả biết, đành tự mầy mò tìm thôi nhưng mất khá nhiều thời gian đấy."

    Cơn gió lạnh thổi qua người ba nàng, cô Na đã đứng ngoài căn nhà của mình hồi còn sống tự bao giờ, nói giọng xa xăm "Nóóóó...gần đâyyyy..." rồi bước đi.

    Ba cô tỉnh táo lại liền bám theo ngay, đêm nay họ sẽ đòi lại công bằng cho cô trứng lộn, kẻ thủ ác phải bị tiêu diệt thì vong hồn cô mới yên.

    Càng đi về cuối làng càng vắng vẻ, nhà dân cũng thưa thớt và cách nhau khá xa.

    Mười chín phút sau, đích đến là một xưởng mộc quy mô nhỏ hệt như nhà cấp 4 lợp ngói, chuyên nhận gia công đóng bàn, ghế, tủ, cửa...theo yêu cầu. Gần một cái ao to, nước đục bẩn bốc mùi hôi hám vì bị một bộ phận không ít người dân đái ỉa và vứt rác, tuy được chính quyền thôn dọn dẹp tuyên chuyền bao lần nhưng vẫn lại đâu vào đấy. Khi làm mộc thì sẽ gây tiếng ồn và bụi gỗ nên ông chủ mới mở xưởng cách khu dân cư xa thế này chứ nhà ông thì ngay giữa làng cơ, ông tốt bụng cho Tuân ăn ngủ sinh hoạt luôn tại xưởng. Xung quanh toàn đồng cỏ cây cối, vị trí cũng thuận lợi cho đám trẻ dắt trâu đi dạo.

    Xưởng đóng im ỉm, bên ngoài vắng lặng nhưng bên trong vọng ra tiếng "Bùm bùm...tạch tạch..." hiển nhiên là do thằng nhãi vẫn chưa ngủ mà chơi game. Hồi chiều công an triệu tập tất cả thanh thiếu niên trong làng để lấy dấu vân tay nhưng thằng Tuân thì không phải người làng này, cũng không có xác nhận tạm trú tạm vắng gì nên né được vụ đó, một phần cũng do ông Lâm chấp nhận thuê trẻ chưa thành niên xuất thân mập mờ với mức lương rẻ nên ông mới không trình báo.

    Cô Na quay qua nhìn Bích, tay thì đặt lên cánh cửa, nói "Nó đâyyy..." rồi đột ngột biến mất.

    Di định bước tới trổ tài mở khóa chốt trong thì Bích nắm tay giữ lại, bảo "Chờ chút. Rồi nó sẽ tự mở cửa cho chúng mình cùng vào thôi."

   
     ...

    Thằng nhãi Tuân cầm cái máy Huawei Y6 Prime cũ, đang ngồi trên giường dựa lưng vô tường, mắt chăm chú bởi trò game bắn giết bạo lực, đèn trong xưởng đã tắt hết rồi.

    Tuân vừa bắn vừa chửi "Địt mẹ mày! Bắn tao à! Chết mày này!..." Khuôn mặt nó không hề có chút xíu gì ăn năn hối hận vì tội ác của chính mình. Máy đen trắng của cô Na thì nó bán được 180 nghìn, tổng số tiền nó cướp được đều đem trả nợ bọn đầu gấu quán game quán lô đề rồi, nghĩ rằng công việc giết người cướp của này không quá vất vả nên nó dự định sẽ tìm con mồi khác để ra tay, dù bị bắt thì cùng lắm là đi tù vài năm chứ sợ đếch gì.

    Đang chơi thì cảm giác ớn lạnh lan khắp toàn thân, nổi cả da gà, Tuân rời mắt khỏi màn hình mà ngẩng lên.

    Ngay trước mặt hắn khoảng năm mét chính là cô Na, bộ đồ nguyên xi như hồi ban trưa, mặt nhợt nhạt. Cô Na nói giọng oán trách "...sao cháuuu...giết côôô..."

    Tuân trợn tròn mắt kinh hoàng há hốc mồm, buông rơi cả máy điện thoại, chưa kịp phản ứng câu nào thì cô Na đưa hai tay lên hướng về Tuân như muốn bắt lấy nó, đôi chân chậm chạp bước tiếp, giọng xa xăm "...tiềnnn...của cô màààà...trả điiii...đừnggg...đâm côôôô...nữaaa...đau quááá...đau lắmmmm...theo cô mauuuu...lênnnn..." Tuân hãi hùng gào lên "Aaaaaa..." rồi vùng dậy lao thật nhanh về phía cửa. Vừa mở chốt ra thì trông thấy bên ngoài có ba cô gái đẹp ơi là đẹp đứng đợi sẵn từ bao giờ.

    Di nhấc chân đạp mạnh trúng bụng thằng Tuân, nó ngã ngửa ra đất luôn, ôm bụng nghiến răng.

    Ba nàng tiến vào, Nhi cài chốt ngay. Di chửi "Địt con mẹ mày! Tí tuổi đầu đã giết người cướp của, tội ác của mày không ai có thể dung thứ được!" Tuân vội liếc quanh thì không thấy hồn ma cô Na đâu nữa, nó cố trấn tĩnh tinh thần gượng dậy trợn mắt lườm ba cô gái, cú đá của Di đau lắm chứ chẳng dễ chịu gì, Tuân rút vội con dao gọt hoa quả trong túi quần, nhăn nhó hùng hổ quát "Địt mẹ chúng mày là ai mà dám đánh bố?" Bích khinh bỉ nói "Bọn tao là những người sắp cho mày nếm thử mùi vị bị giết nó ra sao đấy súc vật à. Cha mẹ mày không dậy được mày thì để bọn tao dậy." Nhi cầm lấy cái dụng cụ khá dài dùng để bào gỗ mà xông tới táng thẳng vào mồm thằng nhãi khốn nạn, gẫy bố nó luôn sáu cái răng cửa, thằng súc sinh không tránh kịp buông rơi dao ôm mõm gục xuống lần thứ hai, đòn này đau hơn hẳn cú sút của nàng kiếm.

    Mọi người đứng quây quanh tên sát nhân, Bích đá vào sườn trái của nó và chửi "Địt cụ thằng chó chết!", cô còn dẫm lên bụng nó mà đạp.

    Di quát "Địt mẹ mày biết tội chưa? Câm à?" Nó vẫn còn nhắm tịt mắt ôm mõm sau cú nện nên chưa trả lời được. Di quát "Mày câm này thằng chó!" rồi sút trúng mắt phải nó luôn làm vỡ toang nhãn cầu, lòng trắng lòng đen vỡ nhoe nhoét, máu rỉ ra khỏi hốc mắt. Thằng Tuân quá đau khiến cổ họng tự phản ứng la lên "Aaa..." nhưng ngay lập tức bị Nhi đập cái bào gỗ xuống mồm lần nữa ngăn không để tiếng la phát ra, Nhi quát "Địt con mẹ mày! Ai cho mày sủa!" Tuân chó tay ôm mồm (rách mép) tay ôm mắt (nát tròng) nằm giẫy giụa đau cùng cực mà chẳng thốt nổi thành lời.

    Di lẫn Bích đồng thời mỗi nàng một bên nắm chặt lấy tay và chân thằng Tuân nhấc lên rồi mang tới gần tường. Họ hô "1, 2, 3" lấy đà rồi cùng đẩy cho đầu thằng Tuân đập vô tường hệt như kiểu ông sư ôm khúc gỗ to gõ chuông vậy. Sau chín lần "1, 2, 3, bụp." thì đầu thằng súc vật bị méo, lồi lõm rõ rệt, mặc dù nó vùng vẫy thế nào cũng chả thoát nổi đôi bàn tay khỏe mạnh của hai nàng. Mồm thương tổn nặng không gào rú được, khổ chưa thằng súc vật xấu xa!

    Vứt thằng Tuân xuống, ba cô tiếp tục trừng phạt. Xưởng mộc thì luôn thừa thãi mùn gỗ phế thải, họ mang rải thật nhiều ra đất, cả tro củi cũng được mang ra rải dầy đặc (ở đây không cho dùng bếp gas), bê đặt Tuân nằm sấp vào rồi Nhi ngồi phía trên giữ chắc lấy đôi tay thằng khốn, Di - Bích thì cầm cái cưa to, mỗi người một bên cùng phối hợp đùn đẩy qua lại "Oẹt oẹt oẹt oẹt..." cưa luôn đôi tay thằng nhãi côn đồ (từ cùi trỏ trở xuống), máu phòi liên tục nhưng may nhờ mùn gỗ tro củi thấm hút sạch. Nó bị lưỡi cưa cứa thịt cứa xương đau tới độ muốn chết đi sống lại í, giẫy nẩy quẫy đạp kiểu gì đều vô ích thôi, sức mạnh hai phe chênh lệch quá lớn. Giống hệt thằng nghiện lên cơn sốc thuốc, Tuân nhắm tịt con mắt nguyên vẹn, há mồm "U...u...ư...ư...u...", nói chung là sắp toi rồi. Nhi nhẹ nhàng trút bầu tâm sự nói với Tuân "Bọn tao cũng chỉ nghĩ cho mày thôi. Bọn tao lo mày xuống cõi âm thì lại giết ai đó cướp của thì sẽ bị lũ ma quỷ đánh cho nát mặt, thế nên cần đề phòng cứ cưa cụt lúc sống đi cho mày hết gây họa. Cố gắng lên, sắp đứt lìa rồi." Khi bị cưa cụt xong hai tay, thằng Tuân đã ngất xỉu. Nhi vớ lấy cái bào gỗ phang gẫy hai chân nó rồi kiếm cái bao tải to bê nó lẫn đôi tay cụt vứt vô, Di nhặt con dao đâm thủng từ má bên này sang má bên kia của Tuân chó, buộc kỹ càng rồi họ xách ra ngoài xưởng vứt "Tùm..." xuống ao không thương tiếc.

    Bao tải thuộc loại mỏng dễ thấm ướt, chỉ chốc lát nước ô nhiễm tràn vào bao nhiêu, tiếp xúc với nước khiến Tuân bừng tỉnh, cơn đau xác thịt hành hạ, bản thân vốn đã không biết bơi, chân thì gẫy tay thì cụt, mõm rách, đầu nứt lõm, một mắt mù, nước bẩn ồ ạt chui vào tai mắt mũi mồm, nó điên loạn lắc lư thân mình, nếu là người lương thiện thì giờ này đáng lẽ đang được ngủ ngon lành trên giường (😏) Không quá lâu liền ngộ độc ngạt thở mà chết, qua đời tại cái ao chứa rác.

    Ba nàng trở vào trong súc tất đống mùn gỗ với tro củi thấm máu mang ra ngoài đốt sạch sẽ. Máu đầu thằng Tuân dính trên tường cũng được họ dọn dẹp lau chùi cẩn thận, máu dính ở lưỡi cưa cũng rửa kỹ hết. Bích lục giường thằng nhãi thì ngoài cái điện thoại thì chỉ có mỗi một triệu bẩy chục lẻ bốn nghìn, cô nhét luôn vào túi mình.

    Hiện trường gọn ghẽ rồi thì rút lui thôi.

    Cái ao kia chứa đựng đầy thứ rác thải khác nhau, e là cả chục năm sau cũng nguyên si chả ai thèm dọn í.

    Khi ba nàng đi khuất thì từ chính cái ao ấy trồi lên hai thân hình mờ nhạt, thằng nhãi Tuân đang bị cô Na nắm đầu dìm xuống nước, vừa dìm cô vừa mãn nguyện cười "Hahaaaaaa..." Thằng kia thì "U...u...ư...ưm..."

    Ma tốt trả thù ma ác, cố lên cô Na.

     ...

    Nhi đứng giữa khoác vai hai bạn, họ bước thong thả trong màn đêm tĩnh lặng, tâm trạng ai cũng vui vẻ thoải mái.

    Nhi khẽ ngâm nga câu hát " Trong đêm một bàn chân bước🎵bé xíu lang thang trên đường🎵... hãy lau khô giọt nước mắt trong lòng em🎵 bằng tất cả trái tim người việt nam🎵" Bích bảo "Sau này tao cho mày làm ca sĩ nhớ." Di trêu "Ca sĩ nhiều gái bu lắm Nhi ạ." Nhi lần lượt thơm má cả hai, hào hứng đáp "Tao chỉ cần tụi mày bu tao thôi chứ chẳng cần ai hết!" Di - Bích nhìn nhau trao đổi ánh mắt tinh nghịch rồi cùng hành động bóp vú Nhi xong khoái chí bỏ chạy. Nhi vừa tức vừa buồn cười đuổi theo liền, vừa chạy vừa kêu "Hai con điên kia! Chúng mày chết với bà!"

    Một số con chó nuôi trong nhà dân cảm nhận được cuộc rượt đuổi bên ngoài mà sủa nhặng xị "Gâu gâu gâu..."
    ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn