😨 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap42

     Mới có hơn 5h chút xíu mà gà bên ngoài đã gáy "Ò ó o o..." rồi. Cô Nụ chú Bình cũng bắt đầu hì hục dậy với những công việc thường ngày, chăm sóc vườn rau cây cối, cuốc đất, cho gà ăn rồi cùng ra ruộng chăm đồng lúa (ở quê đa số các nhà đều nuôi dậu và lợi, nhà Hà thì chỉ nuôi đúng chục con gà), nói chung ngoại trừ tết hoặc mưa to gió lớn ra chẳng ngày nào được nghỉ cả.

     Hà vẫn chưa khỏe hẳn không phụ được nên cần nghỉ ngơi thêm vài hôm tới khi tháo băng trên đầu. Ba nàng của chúng ta thì 6h cũng đành lục đục dậy đánh răng rửa mặt rồi giúp quét nhà, trẻ củi. Đun nước úp mì tôm với trứng luôn, bữa sáng tiện ai thì người đó ăn, chủ yếu toàn mua thùng mì thùng phở thùng cháo.

     Ngồi sổm ngoài sân ăn Hảo Hảo Chua Cay, Nhi nhắc hai bạn lời hứa bánh gatô. Bích mỉm cười nhéo má Nhi, nói "Thấy ghét. Được rồi, lúc nào tiện bọn tao sẽ mua cho mày." Di trêu "Mua cho con Nhi ăn mập thây luôn, nghe tới từ bánh gatô là sợ đái ra quần." Nhi lườm nguýt, giơ nắm đấm bảo "Con ranh, không được hỗn với người lớn." Di đáp ngay "Lớn cái lồn." Bích lẫn Nhi đều phì cười.

     Đúng lúc ấy Hà bước ra, dụi mắt chào mọi người "Các chị dậy rồi ạ." Bích quan tâm bảo "Sao mày không nghỉ thêm tí nữa? Nhà cửa bọn chị quét sạch hết rồi đấy. Ngồi tạm đây đi, chị vào nấu bát cháo cho ăn." Dứt lời Bích bỏ dở bát mì trên bậc thềm mà đứng lên chạy vô bếp.

     Hà ngồi xuống. Nhi nói "Bích thương em gái quá nhỉ." Hà khẽ cườ đáp "Chị ấy tốt lắm. Học giỏi, nấu ăn giỏi, đàn gì cũng biết đánh, game gì cũng biết chơi, Bích mãi là thần tượng để em noi theo." Nhi tố cáo "Ầy, nó bắt nạt bọn chị nhiều lắm em ơi.  Như chị đây toàn phải làm chân sai vặt cho nó nè, nó đanh đá lắm..." Di nổi hứng tán gẫu "Con Bích nó đầu gấu lắm, hồi xưa lúc mới gặp nó từng đánh nhau với chị đấy, ghê lắm. Cả con Nhi này nữa, máu lắm. Trong nhóm mỗi mình chị là ngoan."

     Bích bê bát cháo nóng hổi với cái thìa bước ra, nói "Vâng mày ngoan. Ngoan mà đánh tao suýt thì nhập viện í." rồi ngồi xuống đưa bát cho Hà. Di bĩu môi đáp "Mình mày ăn đòn chắc. Tao cũng gục chứ hơn gì. Mà cuối cùng vẫn là nhờ con Nhi liều kinh cứu thoát được bọn mình." Ba nàng chẳng ai bảo ai đều tủm tỉm nhớ về kỷ niệm hồi ấy mà xao xuyến. Hà xúc một miếng cháo và hỏi "Hồi xưa các chị từng đánh nhau ạ?" Bích vuốt má em họ, nhẹ nhàng nói "Ăn đi kẻo nguội, lúc nào chị sẽ kể cho nghe. Mà lát nữa mày mở tủ cho bọn chị cất nhờ đồ nhớ, cứ để trên giường vậy cũng bất tiện." Hà đáp "Vâng. Mà các chị nên cẩn thận nhé, nhà bọn khốn kia không để yên đâu, dù không biết các chị xử lý con của chúng nhưng em vẫn lo." Bích uống hết nước mì, đặt bát xuống, nói "Mày yên tâm. Giờ xác năm đứa súc vật thành tro tàn rồi, bất kể đứa nào muốn sinh tử chiến bọn chị chiều ngay." Hà thở dài "Giá em cũng mạnh mẽ được như vậy." Bích khẽ cười bảo "Mày cứ sống tốt cuộc đời của mình đi, việc máu me không phù hợp với mày thì khắc có người khác lo." Nhi nói "Hà cứ học xong đi rồi sau này làm cảnh sát hay quan tòa cũng được, có thể tiêu diệt được đám súc vật côn đồ đó." Di nói "Không thì làm quản ngục í, thằng nào láo đập chết luôn rồi thông báo phạm nhân ốm nặng qua đời, cấp trên cũng chả dư hơi quan tâm lũ súc vật đấy chết thế nào đâu." Hà cười mỉm, nói "Em sẽ cố gắng."

     Vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, chả mấy chốc Hà đã trở nên thân thiết với Nhi - Di như chị em ruột. Xong bữa Bích kêu mọi người đưa bát cho mình rửa, hai nàng kia yêu bạn quá liền mỗi nàng một bên hôn má rồi chạy tót vô nhà.

     ...

     Hà mở tủ riêng của cô để "ba đại ca" nhét balô với vũ khí ẩn sau lớp giấy gián tường, thấy dao bầu - kiếm Nhật - mã tấu khiến Hà càng sùng bái họ hơn nữa, bên trong còn cất giấu hộp quà đựng 10 con mắt của 5 con súc vật dơ bẩn xã hội.

     Ngồi với nhau trên giường, Hà nói "Hôm qua lúc Hạnh sang thăm có nhờ luôn bố em tầm tám giờ hoặc tám rưỡi qua bên cậu ấy giúp xây lại cái nhà. Em cũng muốn phụ nhưng sức khỏe không cho phép. Cậu ấy nhờ em nói lại là xin ba chị sẽ tới nữa." Bích nói "Bọn chị có biết xây đâu." Hà ngập ngừng đáp "Đất nhà Hạnh là do ông bà nội cậu ấy trước khi mất chia đều cho hai người con trai, bố Hạnh là út. Con trưởng cùng vợ con lúc đầu đã bán mảnh đất ấy để lên thành phố nhưng nghe đồn làm ăn thất bại nên lủi thủi về đây, bố mẹ Bích thương tình đã cắt một phần đất của mình và còn giúp xây dựng cho căn nhà nhỏ kế bên. Nhưng lòng tốt chẳng được báo đáp mà nhà con trưởng còn trở mặt đòi chia luôn cả suất đất kia nên quấy nhiễu sinh sự, vấn đề là phần đất của bố Hạnh lại chưa tách riêng sổ đỏ ngay từ đầu nên theo pháp lý bọn chúng vẫn có phần, lũ vô ơn khốn nạn! Bố Hạnh vốn cũng hiền lành nghĩ thôi thì một giọt máu đào hơn ao nước lã nên lại bấm bụng mà chia đều. Giờ đầy đủ giấy tờ, sổ đỏ rõ ràng nhưng lũ kia được nước lấn tới lại đòi phần hơn rất quá đáng, chính quyền xuống giải quyết tranh chấp thì cũng chỉ qua loa không triệt để. Lần này xây mới Hạnh e lũ họ hàng chó chết sẽ tới giở thói côn đồ phá hoại, may trùng thời gian các chị về chơi. Mọi người qua giúp cậu ấy nhé."

     Nghe kể mà ba nàng ghét quá, họ nhìn nhau cùng gật đầu, Bích trả lời thay cả nhóm "Được, bọn chị sẽ giúp."

     Đúng lúc ấy chú Bình cô Nụ về. Bích đề nghị muốn đi cùng chú tới đó. Ban đầu cô chú còn lưỡng lự vì trông ba nàng xinh xắn quý phái thì sao có thể làm việc tay chân nặng nhọc nhưng Bích nói rằng cả ba chỉ đến giúp Hạnh mấy việc vặt thôi thì cô chú mới đồng ý.

     Nhà Hà có một xe máy một xe đạp, giờ không cần thiết nữa. Bích đèo chú, ba xe máy quen thuộc rời khỏi nhà.

    ...

     Nhà Hạnh cách nhà Hà khá xa nên chạy khoảng mười phút mới tới nơi, xóm này dân cư ít hơn hẳn các xóm khác, lác đác hơn chục nhà sinh sống rải rác cách nhau hàng trăm mét do đặc thù công việc đều là chăn nuôi gia súc gia cầm quy mô cỡ vừa, cần đảm bảo không ảnh hưởng đến sinh hoạt của mọi người, tránh mùi chất thải chuồng trại lan tỏa. Gia đình Hạnh chăm hơn năm chục con lợn, tuy chưa phải giầu nhưng kinh tế cũng dư giả.

     Vì việc đào móng đã xong từ chiều hôm qua nên giờ các thợ bắt tay vào xây luôn rồi, nếu tính cả chú Bình thì đội thợ gồm sáu người. Hiển nhiên cả gia đình Hạnh cũng tham gia để tiết kiệm bớt tiền công.

     Tính ra khu đất rộng 600 mét đáng tiếc bị thằng anh ruột chiếm được nửa diện tích, một hàng rào sơ sài bằng cọc gỗ được dựng tạm bợ phân chia ranh giới. Phe địch là thằng anh trai với căn nhà cấp 4 lợp ngói,  cửa đóng im lìm, xung quanh chỉ nuôi mấy con gà còi với trồng mấy luống rau. Phe mình thì tất bật gạch vữa, căn nhà cũ một tầng vẫn để nguyên không phá, trại lợn thì cách đấy quãng dãi, bên trong cứ "Ụt ịt...éc éc..."

     Nhóm ba nàng cũng chả ngồi chơi không, họ xắn quần xắn áo nhào vô phụ luôn. Ai nấy đều thấy các cô gái ấy tuy giầu sang quý phái nhưng cực kỳ dễ gần và đáng mến.

     Mọi việc cứ yên ổn cho tới lúc 9h 40 phút. Mọi người ngồi nghỉ giải lao ngoài sân của nhà cũ, uống nước trò chuyện. Riêng Hạnh thì đứng tại vị trí xây nhà mới mà hì hục trộn sẵn mẻ vữa khác để lát nữa thợ có cái làm ngay khỏi phải chờ đợi. Di - Bích - Nhi không khoanh tay đứng nhìn, hồ hởi cầm xẻng chộn chung. Dù gì ba nàng cũng là khách nên Hạnh có phần ái ngại, nói "Các cậu cứ nghỉ đi, vất vả từ nẫy rồi." Bích khẽ cười đáp "Không sao đâu, bọn mình còn khỏe lẳm, vẫn đủ sức đập cho nhà thằng bác chó của cậu một trận nên thân." Di nói "Bác gì cái thằng súc vật đấy, đất đã chia đều còn giở thói mất dậy." Nhi nói lấp lửng "Mình mà có loại bác như thế thì..." Hạnh thở dài "Chúng nó hung bạo lắm, các cậu nên cẩn thận. À để mình đi lấy nước chanh cho mọi người nha, nãy giờ chắc khát lắm rồi nhỉ." Dứt lời lật đật chạy đi luôn.

     ...

     Khi Hạnh bê khay nhựa đựng bình nước chanh đá cùng ba cái cốc định quay lại thì từ phía nửa phần đất bên kia xuất hiện một gã đàn ông chừng năm mươi tuổi, trán dô ít tóc, điệu bộ dữ tợn mắt trợn trừng trừng cầm theo con dao chặt củi hùng hổ bước qua hàng rào tiến về chỗ mọi người đang ngồi, thực sự dáng vẻ đó cực kỳ sát khí.

     Chân bước mau lẹ vừa vung vẩy con dao vừa quát "Địt mẹ chúng mày! Ai cho phép chúng mày xây nhà trên đất này! Tao là con trưởng thì có quyền quyết định! Không hỏi gì mà dám tự ý làm, định chiếm đất à địt mẹ chúng mày!"

     Mọi người bị bất ngờ và hoảng loạn, đồng loạt đứng hết dậy bỏ chạy tán loạn, Hạnh buông rơi cả khay đựng đồ mà sợ hãi chạy thục mạng.

     Thằng già kia vì ghét nhất là bố Hạnh nên nhằm chú ấy mà đuổi, tiếc rằng chú đã chạy xa trước rồi khó lòng kịp nữa, hắn đập phá bàn ghế, hất đổ ấm chén lẫn mấy đĩa đựng cam tươi chán chê xong quát thật to "Địt mẹ chúng mày! Chúng mày xây bao nhiêu bố phá bằng hết!" rồi chạy xồng xộc ra khu đang xây.

     Thấy ba cô gái trẻ xinh xắn đang súc cát lẫn bê tông, hòa nước chộn thành vữa, thằng khốn chửi "Địt mẹ chúng mày vẫn còn dám làm à!" rồi lao tới giơ dao định chém Di do ở gần nhất.

     Di bình tĩnh nhếch môi khinh bỉ, xoay người cắm đầu xẻng xuống bãi cát to đùng bên cạnh, súc lấy một đống và hất thẳng vô mặt thằng giặc già. Nó kêu "A." luống cuống do phải nhắm tịt mắt, cát đã xâm nhập vào cả mũi mồm, nhất là vùng mắt ngứa rát rất đau. Một tay đưa lên giụi giụi, một tay cầm dao huơ chém loạn xạ, mồm thì không ngừng nhổ bụi cát. Di nắm chắc cán xẻng đưa lên, thong thả ngắm góc độ xem chuẩn chưa rồi ném vụt luôn cực nhanh.

     Đầu lưỡi xẻng va đập mạnh trúng vào giữa mồm thằng khốn khiến nó buông rơi con dao, xẻng cũng rơi, hai bên mép rách toạc đường dài nên chẳng thể hét nổi, máu nhoe nhoét ứa ra chẩy ướt cằm ướt áo, hắn choáng váng lảo đảo lui về sau vài bước rồi gục xuống nằm ngửa trên đất, run rẩy chút xíu thì bất tỉnh tạm thời.

     Nhi với Bích bước tới túm chân túm tay thằng súc vật, bê quẳng xuống gần đống cát rồi ba nàng cùng nhanh chóng súc đổ liên tục để che lấp thân nó.

     Ngay lúc ấy cất lên tiếng gọi đầy lo lắng của Hạnh "Bích ơi!..." Thì ra là Hạnh cùng bố mẹ, chú Bình đã quay trở lại, còn mấy ông thợ kia đã té hẳn luôn từ lâu rồi, trông ai cũng căng thẳng.

     Chú Bình tay cầm thanh gỗ dài thở hổn hển hỏi "Tụi con không sao chứ? Thằng kia đâu?" Bích ngây thơ trả lời "Bọn con vẫn ổn mà. Vừa nẫy có thằng già già cầm dao đến tận đây làm bọn con sợ quá! Nó chửi um xùm hung dữ lắm, con vẫn còn run ạ!" Chú Bình hỏi tiếp "Nó đâu con?" Bích đáp "Nó đi đâu rồi í chú." Nhi đề nghị "Mọi người ơi cháu xin có ý kiến. Thằng chó côn đồ kia chắc chưa dừng lại việc này đâu, có khả năng nó còn gọi thêm đồng bọn nữa, quá nguy hiểm nếu tiếp tục ở lại. Chúng ta nên tạm tránh đi thì tốt hơn."

     Mẹ của Hạnh mếu máo bảo chồng "Mình báo công an đi anh, em sợ lắm!" Bố Hạnh nhăn nhó khó xử vì dẫu sao cũng là anh ruột. Chú Bình nói "Thôi có gì bàn bạc sau cũng được. Anh chị với cháu cứ qua nhà vợ chồng tôi lánh tạm, tối nay hoặc mai về còn chưa muộn, lúc ấy chúng ta báo với chính quyền, họ cử người xuống giải quyết êm đẹp ngay."

     Hạnh nhìn Bích thấy cô ấy nháy mắt ra hiệu nên ngầm hiểu ý, cũng lên tiếng ủng hộ việc về nhà Hà lánh tạm. Thế là họ quyết định xong, bố mẹ Hạnh một xe, Hạnh thì đèo chú Bình, Bích xin phép chú để ba đứa cô ra thị trấn mua chút đồ, ban đầu chú Bình còn ngần ngừ nhưng sau đành chấp nhận do biết cô cháu họ này thừa khả năng tự vệ (vì hồi xưa từng thấy Bích đấm rụng răng bốn thằng trộm cắp đô con mang dao ở khu chợ ngoài thị trấn rồi mà)

     ...

     Giả vờ phóng xe ngoài đường hơn một phút thì các nàng quành ngược trở lại.

     Hạnh đã lén đưa chìa khóa nhà cho Bích nên đơn giản thôi, mà dù chả có chìa thì với biệt tài của Di các cô vẫn đột nhập vô dễ ợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn