😨55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap55

      Đám cảnh sát canh vòng ngoài, lão Hoàng cùng thằng con dẫn theo bọn đàn em hùng hổ tiến vào viện, ai nấy cũng cầm đèn pin soi sáng.

      Rảo bước nhanh chân, đầu tiên chúng ớn lạnh thấy thảm cảnh của hai ả y tá và trong phòng khám toàn tử thi lũ bảo vệ du côn. Đi tiếp một đoạn, dù đã được Yến kể sơ lược tình hình nhưng giờ nhìn thực tế vẫn không khỏi bàng hoàng trố mắt vì số xác chết nằm ngổn ngang la liệt ngay cầu thang hướng lên tầng 2.

      Lão Hoàng nhăn nhó nói "Không thể tin được những kẻ ra tay lại chỉ có ba người, lại còn là nữ nữa! Nếu chẳng phải nghe chính ả điên Yến kể thì tao cứ tưởng phe địch ít nhất cũng khoảng vài chục tên sát thủ máu lạnh." Học nuốt nước bọt sợ sệt nói "Bố thấy vết thương trên má mụ Yến không, chứng tỏ đối thủ không vừa đâu, không hiểu bằng cách nào mà rạch nổi một đường lên mặt mụ ta nữa? Mấy chục thằng như con cũng chịu!"

      Ưu tiên trước hết là di chuyển số nội tạng lên xe container nên việc dọn dẹp để sau, cả lũ cùng hướng đến phòng họp chung của đội ngũ bác sĩ y tá tầng một. Trong đây rộng chừng hơn ba mươi mét vuông, bàn hình trữ nhật dài với hai hàng dẫy ghế hai bên, một tivi màn ảnh rộng, một tủ kính cồng kềnh nhồi nhét chật kín giấy tờ sổ sách bên trong.

      Lão Hoàng hạ lệnh cho bốn thằng đàn em bước tới khệ nệ bê cái tủ kính di dời khỏi vị trí cũ, tủ nặng nên bốn đứa vất vả ì ạch mất mấy phút mới xong. Hóa ra đặt tủ ở đây chỉ để che mắt, đằng sau đó là cánh cửa sắt  được khóa chặt kỹ càng bằng loại khóa mật mã.

       Lão Hoàng xoay lách cách cho đúng mật khẩu rồi mở cửa, lão vẩy tay ra hiệu "Nhanh lên! Chúng mày theo tao, cần phải giữ uy tín với khách hàng!"

      Cả lũ tiến vào con đường hẹp, rảo bước vội vàng. Đi được một đoạn khá dài thì đến chỗ ngã rẽ, phải là con đường khác thông lên các tầng, trái là cầu thang bộ giống như bên ngoài vậy.

      Rẽ trái, rầm rập đi xuống, lão Hoàng nói "Chúng mày bê hàng nhớ hết sức nhẹ nhàng cẩn thận! Đứa nào cẩu thả chết với tao!" Thằng đàn em sát phía sau lên tiếng lấy lòng "Dạ anh cứ yên tâm! Bọn em sẽ không làm anh thất vọng!"

      Hệ thống điện hỏng tạm thời, đèn pin soi nhìn cũng tạm ổn. Dưới này rất rộng rãi chí ít là tầm trên trăm mét, một số máy móc thiết bị y khoa tiên tiến, giữa phòng để sáu cái bàn tròn lớn đựng toàn lọ thủy tinh chứa dung dịch bảo quản cần thiết giúp đảm bảo độ tươi rói của nội tạng, có lọ to lọ nhỏ, chúng được bọc cuốn kỹ càng kín mít bởi loại hộp bìa y tế sạch sẽ, bên ngoài bìa còn đánh dấu số thứ tự lẫn chủng loại tên hàng kiểu như : (A-Tim 1; B-Thận 1; C-Gan 1; D-Tủy 1; E-Mắt 1, F-Não 1...) Ở hai đầu chiều ngang đặt những chiếc giường tổng cộng có 30 chiếc, điều đáng sợ là trên mỗi giường đều có xác người nằm với nhiều tình trạng man rợ : bụng bị rạch hở toang hoác, người mất thứ nọ kẻ mất thứ kia, sọ bị cắt cả mảng để moi óc, bị hút hết máu, nói chung không xác nào nguyên vẹn. Phía dưới sàn cũng có xác chết nằm đè lên nhau kiểu như mổ xong một nạn nhân thì quăng xuống và đưa nạn nhân kế tiếp lên, một số ít máu tồn đọng vương vãi lung tung thấm đỏ giường và sàn, xác nào còn đủ đôi mắt thì đều trợn trừng trắng dã.

      Kế mỗi giường có một bàn nhỏ chứa hộp inox đựng toàn dao phẫu thuật ngâm trong hóa chất khử trùng, màu đỏ nhạt vì huyết dính lưỡi dao hòa tan. Cạnh đó có cả kéo với máy khoan dùng cho trường hợp tách mở xương cốt hoặc khoan sâu vô sọ mà khám chữa chuyên môn.

      Ngoài những thứ kinh tởm này thì đi sâu hơn nữa sẽ thấy một hệ thống hỏa táng mini và một máy nghiền, đó là hai phương pháp thủ tiêu hữu hiệu. Đốt ban ngày không tiện vì khói bụi và mùi sẽ gây chú ý, máy nghiền thì dùng để xay thịt các cái xác thành vụn mà đem nấu thành cháo hoặc chế biến ra các món bình dân gì đấy bán lại cho bệnh nhân sống ăn hoặc tuồn ra bên ngoài xã hội tiêu thụ, đáng tiếc lúc này điện lại hỏng nên chẳng tiến hành được. Hồi đêm qua đám bác sĩ thất đức mổ nội tạng xong mất khá nhiều thời gian vả lại còn do nhận được tin cảnh sát hình sự đến điều tra bí mật trong ngày nên đành tạm ngưng mọi hoạt động cho về nghỉ ngơi đề phòng phe hình sự tò mò nghi ngờ tại sao không có một vị bác sĩ trực ca đêm nào rời viện.

      Lão Hoàng vẫy tay thúc giục "Nhanh nhanh! Bê thật cẩn thận hàng hóa ra xe đừng để muộn giờ giao dịch! Khẩn trương rồi còn xử lý bao nhiêu thi thể nữa!"

      Đám đàn em vâng dạ rồi theo lệnh mà làm, đút đèn pin vô mồm cắn soi đường, nâng nhẹ hàng nội tạng như nâng trứng, lẹ lẹ tiến về chỗ cầu thang bộ.

      Học hỏi bố hắn "Sao mấy gã hình sự gián điệp của ta vẫn chưa xuống đây vậy nhỉ? Không hiểu chúng còn lề mề cái gì chứ đúng là ăn hại!" Lão Hoàng trả lời "Có lẽ chúng vướng bận chút việc tại hiện trường, tao đã bảo tập chung xuống tầng hầm để vận chuyển hàng rồi mà, địt mẹ! Để tao gọi lần nữa." Nói xong lão rút điện thoại trong túi ra, bấm vào cuộc gọi rồi đưa lên tai.

      Chợt văng vẳng nghe thấy âm thanh gào thét từ phía lũ đàn em của lão vừa đi. Âm thanh đó kéo dài không quá lâu thì im bặt. Nếu bị tập kích thì bọn nó cũng hơn hai chục thằng sao có thể thất thủ nhanh chóng thế được, kẻ địch vẫn ẩn mình đâu đó trong viện này ư, rõ ràng thằng Độ đã báo mọi việc ổn thỏa cơ mà.

      Lại chợt có tiếng chuông điện thoại réo ngay tại căn phòng này khiến bố con khốn nạn giật mình vội rọi đèn pin nhìn xung quanh nhưng nhất thời chưa xác định được vị trí chính xác.

      "Là tôi đây ngài chủ tịch xã."

      Đúng giọng của Độ hình sự rồi. Lão Hoàng cũng bớt lo, tắt máy nói to "Các cậu nấp ở đâu thế hả? Sao không mau phụ bê hàng đi? Bọn đàn em trên kia của tôi..." Chưa dứt câu thì cả hai bố con trợn mắt, bàng hoàng trông thấy trong số những tử thi nằm dưới sàn bên trái có một cái xác phụ nữ gượng dậy, đứng thẳng, tóc dài che mặt, toàn thân bê bết máu.

      Cái xác nói giọng lạnh lẽo hơi hơi vang "Độ...chếttt... rồiii..."

      Bố con súc sinh há hốc mồm sợ hãi, nhất là đột nhiên thấy thêm một cái xác nữa bên phải đứng lù lù cũng là phụ nữ ở tóc dài che mặt, máu me khắp thân, cái xác âm trầm nói "Chúng màyyy...giếttt...tao...rồiii..."

      Hai thằng thất kinh cực kỳ, tim đập loạn, bủn rủn chân tay, lão Hoàng lắp bắp cố rặn ra tiếng gọi lớn "Bọn...bọn mày đâu...bọn mày đâu...quay lại đây..." nhưng đám đàn em mất tăm hơi chẳng đáp lời. Thằng Học hàm răng va lập cập ngồi bệt mông xuống sàn, tuy có gan giết người nhưng phần lớn bọn chúng mà gặp ma thì vẫn sợ như thường.

      Hai xác lừ đừ tiến tới đòi nợ :

      "Tim taooo...đâuu.."

      "Gan taoo...đâuu..."

      Đến lượt lão Hoàng khụy xuống giống con trai, thằng già lẫn thằng trẻ đều kinh hãi không nhúc nhích nổi một phân, thằng bố nặng nhọc sủa "Đừng...đừng qua đây...đừng..." Lão hốt hoảng soi đèn pin qua lại rồi chợt phát hiện điều vô lý, ma có bóng.

      Bỗng dưng "ma" bên trái kêu lên "Ôi địt mẹ! Thằng chủ tịch xã nó đái ra quần thật này chị ơi!" rồi vuốt tóc đang che mắt ra gọn gàng, thì ra là Bích cô nương.

      Và tất nhiên "ma" bên phải chính là Ngọc, cô nói "Có tật giật mình mà em, kẻ ác không thể tác oai tác quái mãi được."

      Vốn dĩ bốn nàng đã chạy hết tốc lực xuống tầng hầm trước quân địch, sau đó bàn bạc nhanh chóng chia nhau hành sự: Bích - Ngọc ẩn nấp chờ thời cơ, Ngọc đã quay được đoạn video lão Hoàng cùng đồng bọn vô đây bê các lọ đựng nội tạng, Bích mang theo điện thoại của năm tên cảnh sát phản bội để thuận tiện cho công việc điều tra của Ngọc, vừa lúc họ nổi hứng muốn thử phản ứng của bố con chó. Về phần Nhi - Di thì chịu trách nhiệm giải quyết lũ khốn bên ngoài, vì bọn đấy chủ quan vốn đinh ninh rằng mọi chuyện suôn sẻ và tay còn bận giữ hàng bảo bối nên việc giết chúng sẽ đơn giản hơn.

      Bích chỉ tay thẳng mặt thằng Học, nói "Lâu rồi không gặp nhờ, Học bố đời ăn cứt!"

      Nhận ra đối phương là con người thì bố con độc ác lập tức hết sợ mà thay bằng cảm súc tức giận đứng lên ngay. Thằng Học làm sao quên được ba cô gái từng đánh đập hắn và lừa hắn đi trả thù nhầm bọn lưu manh ở quán cơm chứ, rống mồm chửi lại "Địt mẹ mấy con đĩ chúng mày! Bố tìm chúng mày mãi, hôm nay dám đến tận địa bàn của bố mày à, chúng mày chết chắc rồi!" Lão Hoàng giơ tay ngăn con trai đừng kích động rồi nói "Thì ra đội trưởng hình sự của tổ trọng án vẫn còn sống, xem ra là mụ điên Yến làm việc thất trách. Năm gián điệp của tao lành ít dữ nhiều phải không?"

      Ngọc lạnh nhạt đáp "Mày bớt hỏi thừa đi. Quốc gia này cho mày một chức vụ để giúp dân nhưng mày lại lợi dụng chức vụ ấy để trục lợi bằng cách hại biết bao người bỏ mạng, đã vậy mày còn đi liếm gót giầy của lũ Mãnh Hổ Thiên Đường nữa, loại hèn hạ vô nhân tính như bố con chúng mày thật là đáng chết ngàn lần."

      Võ mồm lúc này trở nên dư thừa, Hoàng - Học đưa tay ra sau lưng quần rút ra khẩu súng định tiên hạ thủ vi cường nhưng tốc độ của chúng quá chậm so với Ngọc - Bích.

      Đoàng. Đoàng. Hai cô nã hai phát đạn trúng bàn tay khiến bố con chó buông rơi luôn súng hét lên "A..." Chưa dừng lại, Ngọc - Bích tiếp tục nhắm bắn vào tay chân vai bọn chúng cho an toàn.

      Máu tóe linh tinh ra nền sàn, hai thằng phế nhân lăn lộn gào thét đau đớn "Aaaaa..."

      "Ối chà, cũng xong rồi à?" Giọng Nhi cất lên, cô và Di cùng bước trên các bậc thang đi xuống tụ tập với phe mình.

      Bốn nàng khinh bỉ nhìn nhị cẩu khổ sở, Bích nhếch môi nói với lão Hoàng "Hứ. Có phải mày đang tìm con đĩ Ngô Hòa Nhã? Rất tiếc tao phải kể sự thật, con gái mày...còn đéo có quan tài mà nằm, chết cụ mày từ lâu rồi, bọn tao xử đấy."

      Học - Hoàng chắc chắn không thể được sống, nước mắt tự chẩy ra, ngoài lý do đau bị thương nặng thì còn do biết tin người thân chúng tìm lâu nay cũng đã tử, dẫu sao cũng là người nhà. Thời khắc này không rõ trong lòng chúng có hối hận bởi những việc xấu xa chúng gây ra không nhỉ? Nếu biết trước kết cục thì mấy ai còn ngu xuẩn dấn thân vào con đường tội lỗi chứ!

      Di chế diễu "Bố ăn cứt, con trai ăn phân, con gái hít cần, chúc mừng gia đình cặn bã sắp được đoàn viên."

      Đúng lúc ấy ai cũng có cảm giác rợn người, trong bóng tối với chút le lói của ánh sáng đèn pin lăn lóc dưới sàn, họ nhìn thấy một "người" mờ nhạt, đầu tóc cháy xém, hai hốc mắt sâu hoắm thiếu con ngươi rỉ chút máu, hồn ma con Nhã hiện về.

      Nhã nói "Quânnn giếtttt ngườiiii..."

      Lão Hoàng nhận ra giọng con gái mình, ráng sức nói "Nhã...bố sai rồi...cứu bố...cứu bố con ơi..." Học cũng nghiến chặt răng gắng kêu vài câu "Nhã ơi...cứu anh em...ơi...anh chưa...muốn chết..."

      Nhi - Di - Bích tỉnh bơ thì không tính gì, ngay cả chị Ngọc cũng thản nhiên bình tĩnh.

      Bích chửi "Ờ! Bọn bà giết chúng mày đấy! Làm đéo gì nhau! Lũ súc vật cặn bã chúng mày nên chết, đáng chết và cần phải chết, vậy thì người lương thiện bọn tao mới sống yên ổn được."

      Di hùa theo bạn, chỉa kiếm thẳng mặt con ma, chửi "Địt mả cụ mày con vong phò lồn! Biết thân biết phận thì chui vào nhà xí hay ống cống nào đấy mà ăn năn, rảnh háng à mà thò mặt phò ra làm trò, ngu như con bò!"

      Nhi vung vẩy dao bầu, mắng mỏ giậy giỗ "Tổ sư cụ con vong mù kia! Bà khoét mắt mày đây này nhớ không? Địt bà mày! Mày đi học mà lại giở thói côn đồ rồ dại đánh đập người khác, mày còn định đốt chết cả Hà mà, trả giá như thế cũng tương xứng lắm. Loại mày chết rồi cũng đéo đứa ma nào thèm chơi chung. Đạo đức mất gốc thì nhân cách mốc meo, bản ngã ngay từ đầu của chúng mày đã sai rồi. Chả ai ép ai làm người xấu, chỉ là chính chúng mày lựa chọn vứt bỏ thiện tính. Đến đây kết thúc được rồi, chấp nhận đi."

      Nhã nói "...Taooo...sẽẽẽ...trảảả thùùù..."

      Bích chửi "Thù con mẹ mày. Nhà mày rột tận nóc rồi, cha con nhà thú cũng đòi đú đánh đu làm người."

      Khi Nhã định ra tay thì bất ngờ xẩy đến, bóng tối xung quanh không biết từ bao giờ lại xuất hiện thêm rất nhiều vong hồn mờ ảo với những đặc điểm hệt như xác các nạn nhân xấu số mất nội tạng đang nằm kia.

      Đám ma đó lướt qua nhóm bốn nàng, tiến vụt tới bao bọc xiết chặt vòng vây con đĩ vong đơn độc cùng lão Hoàng lẫn thằng Học.

      Dường như chỉ còn nghe được tiếng gào thảm "Aaaaaaaaaaaa..." của thằng bố thằng con, mọi thứ đều bị che lấp bởi "hội đồng ma"

      Nhi tinh nghịch mò mẫm dẫm lên một cái bàn để soi xem tình hình ra sao, thấy được cảnh tượng thú vị là con vong Nhã ngồi xổm ôm đầu bất lực bị đồng loại bạo hành. Bố nó anh nó thì bị moi sống nội tạng, chúng rũ rượi đau đớn khủng khiếp "AAAAAAAAAAAA..."

      Nàng bầu phấn khích hò reo cổ vũ "Đúng rồi! Đánh chết mẹ chúng nó đi!"

      Ngoài ra Nhi còn thấy một thứ khác rất không thú vị gắn ngay gần trên những nguồn dây điện : nó giống như đồng hồ nhưng chả có kim, đang hiển thị số 00:48.

      Địt mẹ! Đó là bom! Không chỉ có một quả!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn