😨 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap71

      Mười hai giờ sáu phút đêm.

      Brum Brum Brum...Nhi - Di - Bích đã tới đích, họ thấy một người con gái quen thuộc chưa ngủ đang ngồi ngay ngoài cửa, Ngọc giữ lời hứa vẫn chờ, đèn trong nhà bật sáng trưng.

      Tấp xe tới gần, ba cô tươi cười đồng thanh chào "Chị." Ngọc cũng cười tươi phấn khởi, đứng ngay dậy, nói "Về rồi à, mau vào đi các em." Dứt lời cô bước tới giành việc dắt Atila vô nhà, Nhi vẫn ngồi trên yên cứ cảm thấy lâng lâng, cảm giác được quan tâm vui lắm. Di - Bích tự đưa đôi tay ép má mình bầy tỏ bất mãn hài hước, Bích trêu "Chị thiên vị quá!" Di đùa "Đúng rồi, không chịu!"

      Ngọc nhanh chóng quay trở ra, dịu dàng dỗ dành "Có đâu, chị sẽ dắt cho từng người mà."

      Vậy là ba cô gái đáng yêu đều được Ngọc cưng chiều lần lượt giúp dắt xe vào.

      Đóng cửa cẩn thận, nhóm bầu tấu kiếm sắp séo đồ đạc, họ thay phiên tắm rửa, quần áo bỏ trong máy giặt. Vốn dĩ đã muộn nên ngủ nhưng bụng Nhi bụng Di sôi ục ục vì đói, Ngọc tức khắc đi nấu mì, mỗi người một bát to đầy đủ thịt trứng rau ngon lành. Không khí chứa chan tình yêu thương.

      Xong xuôi lên giường, Ngọc đề nghị cả bốn nằm chung với nhau trong phòng riêng của cô, chiếc giường ấy dẫu hơi chật để chứa bốn nhưng đối với tri kỷ của cuộc đời thì không sao hết, ai cũng đồng ý dù chả thiếu giường.

      Quá khuya nên có chuyện gì thì mai hẵng nói, chúc nhau ngủ ngon rồi yên ổn chìm vô giấc, Ngọc nằm ngoài cùng, bên cạnh là Nhi, Bích, Di.

      ...

      Sáng sớm hôm sau.

      Nhi mở mắt thì thấy mình đang choàng tay ôm hông Ngọc, chân cũng quắp lấy chân luôn. Thói quen khi ngủ của Nhi ở nhà là ôm con Pikachu to bằng bông, ngủ chung cùng Di hay Bích thì cũng có lúc Nhi ôm như vậy thôi (được gái xinh ôm thì sướng tê người😌)

      Ngọc vẫn ngủ chưa tỉnh, Nhi nhìn gương mặt chị ấy thật đẹp đẽ thuần khiết, nói chứ cái cô diễn viên bốc lửa gì đó quảng cáo áo lót trên ti vi cũng chẳng thể so sánh với nàng cảnh sát này được, đôi môi hồng đỏ tự nhiên không son phấn, mặt Nhi nóng bừng chưa chịu buông mỹ nhân. Chợt cô phát hiện hai đứa bạn thân cười sặc ngồi phía sau mình, hóa ra tụi nó đang lén chụp ảnh và quay video cảnh tượng trong sáng mờ ám đấy.

      Nhi tức khắc vùng dậy muốn giằng lấy "chứng cứ" nhưng Di - Bích đã nhanh chóng nhẩy xuống giường, Di tủm tỉm trêu "Con Nhi quấy rối tình dục gái nhà lành nhớ, tội này không nhẹ đâu." Bích hí hửng đùa "Những người tẩm ngẩm tầm ngầm thường rất dâm."

      Tấu lẫn kiếm đều quay lưng, tự vỗ mông khiêu khích bầu rồi chạy tót ra khỏi phòng, tiếng cười ha ha vọng lại làm Nhi cay lắm, đuổi theo liền.

       Rất tiếc chẳng bao lâu sau Nhi bị Di - Bích túm tay túm chân lôi trở lại vào phòng quẳng lên giường, cù cho trận. Một trọi hai không khó nhưng phải xem rõ đấu thủ là ai, bạn tấu bạn kiếm hợp lực thì ngoài khả năng của nàng bầu nhé.

      Âm thanh cười đùa đánh thức Ngọc, cô mở mắt ngồi dậy và thấy ngay cảnh Nhi hai tay kẹp cổ Di dí xuống, hai chân kẹp cổ Bích vật ngã ra giường, mặc họ vùng vẫy ra sao, màn lật ngược tình thế ngoạn mục.

      Ngọc khẽ cười bảo "Các em hăng say thật, lúc nào cũng thích luyện thể lực." Ba nàng ngại ngùng buông nhau ra. Họ lại cùng nằm xuống, hai phe kể hết mọi việc xẩy ra gần đây cho nhau biết.

      Khi nghe Ngọc nói có mấy đứa bạn học cũ khinh mình nghèo thì Nhi ức chế gầm gừ quát tháo "Đứa nào? Lũ chó ghẻ nào? Để em mang tiền đến đập vào mặt nó!" Nhưng tất nhiên không cần thiết nữa vì Ngọc đã "giúp" chúng mất sạch tiền, những điều thầm kín xấu xa cũng bị phanh phui, đứa bị bắt, đứa tự tử, đứa thì thành lang thang cơ nhỡ. Còn Ngọc cũng hả lòng hả dạ khi nghe những chiến tích đại náo cơm tù, trả thù cho em họ, lọ mọ đêm hôm giúp cô trứng lộn, chộn rộn cho lợn ăn tiệc lớn, giết thằng giết người taxi, hội đồng xử thằng súc vật ở tiệm vàng, vụ Xanh Cỏ Hội làm Ngọc nhíu mày, nói "Yến thù dai thật, kiểu gì bốn chị em mình cũng nằm trong tầm ngắm của ả." Di rung đùi nói "Gần đây nó bận cho kế hoạch lớn nên tạm gác ân oán riêng tư chị ạ." Ngọc thở dài đáp "Ừ. Tuy chưa rõ thời gian cụ thể nhưng một khi chúng đã hành động thì sẽ gây náo loạn lớn, quân đội luôn sẵn sàng tham chiến, chị em mình cũng thế." Bích gác chân qua đùi Nhi, nói "Thực trùng hợp là phe địch có bốn đội trưởng tương ứng bốn chị em mình, liệu có cơ hội solo không nhỉ? Lâu rồi nhóm em chưa gặp đối thủ xứng tầm." Di thổi phù vào tai Bích, nói "Yến để tao chiến, hai đứa bay nếu đụng độ ả thì phải tránh mà nhường lại cho tao nhá." Nhi huýt sáo đùa "Đứa yếu nhất phe địch đấu đứa yếu nhất phe ta. Trận sau gặp đứa đội trưởng mạnh hơn thì để tao." Bích bĩu môi chọc má Nhi, bảo "Mày chơi lại nổi con Di không mà kêu nó yếu nhất hả con lóc chóc này?" Đùi Nhi bị Di véo khiến cô quay sang mách nàng hình sự "Bọn nó bênh nhau ức hiếp em chị ạ." Bích phủ nhận ngay "Chị đừng nghe nó ba hoa, ai mà bắt nạt nổi con ranh này chứ. Hồi trước em với Di từng bị nó úp xọt Ư..." Nhi bịt mồm Bích không cho kể tiếp😎.

      Ngọc mỉm cười vuốt tóc Nhi, nhẹ nhàng nói "Thôi nào, giờ các em dậy đánh răng rửa mặt đi, chị làm đồ ăn sáng luôn. Xong xuôi còn chuẩn bị nhậu bữa chiều và hò hét karqoke nữa nha."


      Nhi - Di - Bích tí tởn răm rắp vâng lời, vùng dậy đi đánh răng.

      Bữa sáng dưới tầng một là bánh đa nấu cùng thịt băm rau cải kèm thêm chả cá nữa, thơm phức, ngon lành.

      Ăn xong Nhi đột xuất xung phong rửa bát đũa cho mọi người, nhìn nét mặt đáng yêu ấy Ngọc chẳng nỡ từ chối. Bích chọc cho một câu "Nó tập siêng năng trước để sau này khi về đây sống hẳn thì mỗi ngày đều lo nội trợ cơm lành canh ngọt cho chị đấy! Ay." Ăn ngay cú sút vào chân khi Nhi bê đồ ra bồn, mặt cô hơi đỏ vì xấu hổ và vì cú con bạn, cứ làm như nó là bà sui mai mối ý. Di vỗ vỗ bàn theo nhịp điệu, hát mấy câu ngắn "Giờ Nhi đã là vợ người ta🎵Nhi xách con dao rượt ma🎵" Ngọc cười thoải mái lắm, cô còn bổ táo cho các em út ăn.

      Ăn uống xong xuôi bốn người cùng bắt tay chuẩn bị đồ cho buổi tiệc tùng. Lúc này trong gian bếp Ngọc - Bích gói nem, Di - Nhi mỗi nàng một bên bếp ga đứng rán xèo xèo, thơm quá trời. Vừa làm vừa trò chuyện rôm rả, bất chợt Nhi kêu "Úi." do tí mỡ bắn lên tay thôi, không vấn đề chi. Ngọc bỏ miếng nem gói dở đứng ngay dậy nắm lấy tay Nhi xem xét, thương tiếc hỏi "Có sao không em?" Nhi lần nữa đỏ mặt, trả lời "Không sao đâu ạ." Mặt Ngọc cũng hơi đỏ do nhận ra mình đã phản ứng quá đà liền buông.

      Trông cảnh mùi mẫn ứ chịu nổi, Di le te bắt chước kêu "Úi." xoa xoa tay cầm đũa. Bích biết thừa, nói "Con hấp. Giả vờ giả vịt." làm Di phụng phịu "Hừ."

      Dù đã buông nhưng trái tim Ngọc - Nhi đang còn lỗi nhịp bởi màn nắm tay vữa nãy.

      Hôm nay đúng là vui như tết! Xong nem thì nấu canh dọc mùng với mọc mộc nhĩ, thịt bò sốt vang, sườn xào chua ngọt, nộm chuối, lạc rang, đậu sốt cà chua, vừa bún vừa cơm, mỗi nàng một công đoạn. Di thỉnh thoảng lại huýt sáo "Vợ người ta" Lúc chị Ngọc không để ý là Nhi đấm cho Di mấy quả vô mông. Bích thì rình rình ném hột lạc hỏng vô đầu bạn bầu bạn kiếm, họ quay phắt lại thì thấy Bích ngoan ngoãn hồn nhiên ngồi bóc lạc cùng Ngọc, khẳng định chị hình sự không phải hung thủ, con tấu đáng ghét cứ chờ đấy.

      Mười hai rưỡi bữa liên hoan bắt đầu xôm tụ, coca cola - nước bí đao - nước chanh leo. Bốn nàng ngồi quây quần quanh bàn, cụng lon "Dô."

      Nhi vẫn thói quen gắp miếng ngon cho các bạn thân và chị Ngọc, sau đó lại được ồ ạt gắp trả. Di cũng rình rình bát Bích hết thức ăn là gắp sườn sang cho ngay, còn bóc sẵn vỏ lạc thả vô bát bạn tấu nữa chứ. Ngọc bắt trước bóc giúp Nhi. Nhi gắp ú hụ thịt bò vào bát chị cả.

      Tiếng cười nói vui vẻ, ấm cúng vô cùng.

      Dứt bữa no nê, nhiều đồ như thế trăm phần trăm là ăn không hết nên cất tủ lạnh để mai xơi nốt. Bốn cô gái của chúng ta hợp tác cùng rửa bát đĩa chảo xong nồi, lau quét gian bếp sạch bong sáng bóng xong xuôi mới lên tầng hai để karaoke trong phòng riêng của Ngọc.

      Cách âm cực tốt nên tha hồ ầm ĩ. Nhi là người mở màn, cầm micro thử "A lô. Bầu tấu kiếm. A lô.", cô chọn bài rồi cất giọng không thua ca sĩ chuyên nghiệp :

      - ...🎵tình tan vỡ thôi từ đây, ân tình cũng như làn mây, cứ trôi hoài, cứ phiêu du như tình em xa mãi...

      Đến phiên Di :

      - ...🎵em yêu hỡi chị yêu em cần em, chị luôn cần trái tim em kề bên...


      Lượt kế là Bích :

      - ...🎵một ngày em đến góc phố hát ca, từng đàn chim én chúm chím môi cười, là đời chị bớt mệt nhoài, hát rong trong kiếp ve sầu...

      Ngọc dĩ nhiên không ngồi im :

      - 🎵Chị đến với em vào một ngày trời đẹp nắng, một ngày phượng hồng thắm trong đôi mắt buồn xa xăm...

      Có lúc Di - Bích chơi song ca bài Vầng Trăng Khóc, ở đoạn điệp khúc còn nắm tay nhau nữa chứ.

       - 🎵Thì thôi em, đừng mong nhớ, đừng thương tiếc chi thêm đau lòng, tình chúng ta, đã phôi pha, chị và em mỗi người một nơi (Di)

      - 🎵Rồi mai sau, mình gặp nhau, thì xin hãy cho nhau một lời... (Bích)

      Cặp này vừa xong là Nhi cũng nổi hứng song ca cùng Ngọc, le te kéo tay chị ấy dậy chọn bài.

      - ...🎵từng giọt nước mắt đắng vẫn thẫm ướt trên môi, vì trong lòng em chỉ có yêu một mình chị thôi, cũng không thể xóa hết nỗi buồn, cũng không thể xóa hết nỗi nhớ, trong con tim em vụn vỡ (Nhi)

      - 🎵Phải làm sao để quên đi hết những ký ức năm xưa, dù em đã cố níu kéo bước chị trong mưa, thôi đành ôm riêng mình em nỗi xót xa, từ đây (Ngọc)

      Ánh mắt hai nàng nhìn nhau khi hát chứa đầy cảm súc chân thật.

      Khoái nhất là khi bốn nàng cùng hát chung một bài. Nhi xung phong trước tiên :

      - 🎵Là bạn bè cũng đã bao năm, chẳng ai thấu hiểu bạn như tôi, mình cùng đồng lòng trước khó khăn, chung tay kề vai đương đầu giông tố.

      Di mỉm cười cầm micro đứng lên tiếp lời :

      - 🎵Từng kỷ niệm vẫn mãi trong tim, những dòng ký ức chẳng thể ngủ quên, là chị em cùng chung giấc mơ, một lòng không đổi thay.

      Di giơ tay kéo Bích dậy, tới phiên nàng tấu :

      - 🎵Những thăng trầm đắng cay, trong bao nhiêu cuộc chơi, đừng bận tâm vì chúng ta luôn rất gần.


      Đến lượt Ngọc đứng lên hưởng ứng :


      - 🎵Tuy không nói nhưng sát vai, trời cao đón chào chúng ta, tình chị em suốt cuộc đời, một lòng ta khắc ghi.

      Nhi - Di - Bích - Ngọc cùng đồng ca :


      - 🎵Mình không chung giọt máu, chúng ta khi sinh ra đều có tạo hóa riêng, bao lợi danh chẳng màng, ta cùng chung ước mơ🎵 Mình không chung giọt máu, nếu tương lai mình có mất hết những hy vọng, ta cùng nhau ước hẹn, duyên kiếp mình được chung vui🎵

      Hát hò thỏa chí tang bồng, bao nhiêu tâm tư dồn hết vô ca từ, không những là tri kỷ mà bốn nàng còn là tri âm luôn. Cuộc đời thiếu bạn không chết nhưng sẽ buồn chán, nếu có người bạn thân thiết tuyệt đối bên cạnh thì ta sẵn sàng dâng hiến tất cả vì nhau, cùng tiến cùng lui, cùng sinh cùng tử.

      Nhi - Di - Bích lăn ra ghế sôpha ngủ khò vì "sư tử hống" quá nhiều. Lúc họ tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, không thấy Ngọc đâu và nghe có tiếng xoẹt xoẹt từ dưới tầng một vọng lên. Tò mò ba nàng cùng đi xuống.

      Trông thấy cảnh Ngọc ngồi ở gian bếp đang mài bầu tấu kiếm trên miếng sắt lớn cho sắc bén hơn khiến ba nàng yêu cực hạn. Chị ấy chu đáo quá, chỉ muốn nhào vào lòng mà làm nũng thôi.

      Ngọc ngẩng mặt lên, tươi cười nói "Dậy rồi à? Chị mài giúp các em mấy thứ này để thời gian tới nó sẽ uống máu quân thù nhanh hơn dễ hơn. Tuy hơi thừa nhưng chị vẫn muốn nhắc, khi đâm hoặc chém gì thì nhớ nhắm những chỗ hiểm yếu nhất nhé. Dẫu địch cụt cả hai tay cũng đừng chủ quan vì chúng còn chân, chỉ khi chắc chắn nó đã chết thì hãy yên tâm quay lưng đi." Dứt lời Ngọc đứng dậy với dao bầu loang loáng sắc nét trong tay, cô cầm một quả táo to trên bàn ném lên không, tay cầm dao chém dọc rồi ngang rất mau lẹ, quả táo bị bổ thành bốn phần, tay kia thì tóm gọn rồi quăng từng miếng cho ba em út, bản thân mình ăn một miếng. Táo ngọt, chất lượng tốt không thuốc trừ sâu.

      Ngọc tung dao bầu về phía Nhi, Nhi bắt lấy đơn giản như chơi.

      Ngọc lại cầm tấu lẫn kiếm lên, múa vu vu vài đường y như phim kungfu càng khiến Di - Bích say mê ngắm nhìn, chị ấy thuần thục chẳng thua bất kỳ ai.

      Nhẹ nhàng quăng trả tấu kiếm, Ngọc nói "Hết sức cẩn thận! Đây là một cuộc chiến lớn không phải nhỏ lẻ, lúc giết địch cần hạn chế tối đa mọi động tác thừa. Tứ đại cuồng vương của Mãnh Hổ Thiên Đường không vừa đâu, sơ suất là phải trả giá bằng tính mạng đấy các em ạ."


      Nhi - Di - Bích không hẹn mà bước tới ôm chầm lấy Ngọc. Di nói "Bọn em quý chị!" Bích nói "Bọn em thương chị!" Nhi nói "Bọn em yêu chị!" Ngọc mỉm cười xoa đầu từng người, bảo "Các em tôi ngoan quá! Bảo trọng nha, nếu quá nguy hiểm thì phải biết tự rút lui, đừng liều vô ích."

      Ôm nhau dựa dẫm tận mười phút mới buông. Ngọc đi mở tủ lấy ra cái hộp nhựa nhỏ, bên trong là bốn chiếc đồng hồ đeo tay không kim không số⌚, kiểu dáng vậy thôi chứ thực chất đếch phải đồng hồ, quai đeo bằng nhựa dẻo bền, bề mặt làm bằng loại kính siêu cường lực trong suốt. Đeo vào cổ tay mình và từng nàng, Ngọc nói "Đây là máy định vị cấp độ cao, chỉ cần chưa rời khỏi Việt Nam thì vẫn còn tín hiệu." Ai nấy đều bấm nút cạnh mặt kính, màn hình bật lên hiển thị bốn điểm sáng đom đóm sát gần nhau, xung quanh cứ như là bản đồ thu nhỏ ý. Ngọc xanh, Nhi đỏ, Di tím, Bích vàng.

      Ngọc nói tiếp "Nhớ che mặt nhé, nếu diễn ra trận thanh trừng mà các em thấy đốm xanh di chuyển tới thì hãy lập tức rút lui vì đó là chị cùng lực lượng cảnh sát cơ động hoặc quân đội kéo đến trấn áp, chị không muốn họ thấy mặt ba em. Chúng ta cần giữ liên lạc thường xuyên."

      Nhóm bầu tấu kiếm không nhịn được, mỗi người tặng Ngọc một nụ hôn nhẹ vô má xong tất cả ngượng ngùng, duyên phận ý trời sắp sếp bốn nàng gặp nhau, đoàn kết cùng vượt qua ngày máu tanh đầy tử vong trong tương lai rất gần.

      Ổn định tâm trí, họ lại cùng nhau nhậu bữa tối tanh bành, no căng rốn luôn.


      Chín rưỡi tối Nhi - Di - Bích băt đầu thu dọn đồ riêng để chuẩn bị ai về nhà nấy, Ngọc dúi cho họ hộp thực phẩm đựng sườn rán mang về để mai mà ăn, mười giờ SH - Atila - Yamaha chính thức chia tay căn nhà này. Ngọc đứng nhìn ba xe máy khuất tầm mắt rồi mới khóa cửa, lên tầng hai.

      Mang chiếc ghế lắc lư ra ban công ngồi thư giãn hóng gió, nhìn khung cảnh phố xá buổi tối vẫn chưa hết nhộn nhịp, người qua kẻ lại ùn ùn. Trận huyết tẩy giang hồ xẩy ra thì dân chúng hoảng loạn lắm đó, cơ cấu xã hội đen và cơ cấu quốc gia này sắp biến động mạnh mẽ khó bề kiểm soát.

      Đệm êm, bộ phận lò xo tốt, ngồi khoanh tay lắc lắc suy tư về sự sống cái chết. Cô lại nhớ tới người bạn thân duy nhất ngày xưa, thầm yêu mình, hy sinh cứu mình, nhớ những điều quá khứ buồn vui lẫn lộn mà thở dài. Nhìn máy định vị, ba đốm đỏ tím vàng yên vị, Ngọc nghĩ "Có lẽ các em ấy đã ngủ rồi, mong bốn chúng ta được bình an!"

      Mười một giờ năm mươi phút Ngọc đứng lên vươn vai, chốt cửa về phòng ngủ, bỏ lại chiếc ghế nằm chổng trơ im ắng cô độc nơi ban công.

      Chiếc ghế bỗng tự lắc lư như có ai đó đang ngồi.
   
        ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn