😨 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   XIN HÃY YÊN NGHỈ

#chap70

      Di nhờ hai anh chàng mang hết tay chân cụt của hai thằng tra tấn cô Nụ chú Bình vứt luôn thể, cả con xe máy kia cũng nhờ họ lái đi tiêu thụ để tránh phiền phức không đáng có. Di tiễn My ra cổng rồi mới quay trở lại, chốt khóa cửa kỹ càng.

      Bích đang ngồi trên giường cạnh em họ, Hà cứ ôm lấy chị họ mà nức nở. Bích vỗ lưng an ủi "Mọi chuyện cũng qua rồi, nín đi." mãi một lúc thì Hà thiêm thiếp ngủ luôn, căng thẳng đêm khuya mệt quá mà.

      Bích nhẹ nhàng đặt Hà nằm xuống rồi ba nàng tự rửa sát trùng mấy vết thương nhẹ của mình, tắm táp vệ sinh cá nhân thơm tho sạch sẽ. Xong xuôi móc màn, tắt đèn nghỉ ngơi, bật quạt treo tường vù vù quay túp lăng mát mẻ.

      Bích nằm giữa, thở dài nói "E rằng lần này sẽ là cuộc chiến lớn nhất từ trước đến nay của bọn mình, cũng là nguy hiểm nhất." Nhi quay nằm nghiêng choàng tay ôm bụng Bích, nói "Ít ra vẫn còn có thế lực của chị Tuyết hậu thuẫn chứ không chỉ mỗi ba đứa mình gồng gánh từ a đến z, phương diện về quân số hay kinh nghiệm thực chiến chúng ta tuyệt đối không thua kém." Di cũng bắt trước ôm bụng Bích, tiện thể gác chân luôn, nói "Trận đánh đó xẩy ra là tất yếu, cứ coi như cơ hội để bọn mày phát huy hết tinh hoa của bản thân đấy, giết được bao nhiêu đứa thì ghi nhớ đếm xem ai kết liễu nhiều hơn cho vui." Bích bóp má Di, đáp "Bọn tao không rảnh như thế nhá con hâm." Di ôm chặt người Bích cứng ngắc luôn, lưu manh nói "Mày bảo ai hâm? Ai hâm?" Không cựa quậy nổi nàng tấu rùng mình đành cầu hòa "Con Nhi hâm. Chị Di xinh gái như hoa hậu. Ay!" Bị nàng bầu cắn vào vai í mà.

      Gây sự với nhau một lúc thì Nhi bảo "Chiều mai về thành phố thì chúng mình ghé nhà chị Ngọc luôn đê." Bích trêu "Mày làm gì mà quýnh quáng thế hả bầu, để xem giờ giấc sớm muộn ra sao đã chứ." Di tủm tỉm đùa "Con bầu bí này có ý với người ta rồi, tấu chưa biết à? Yêu đơn phương không nói nên lời mà." Nhi hầm hầm thò tay sang véo đùi nàng kiếm. Bích mỉm cười vui vẻ, nói "Được thì bầu cứ tiến ra tiền tuyến, có gì hậu phương bọn tao sẽ hỗ trợ vun vào xe duyên giúp." Nhi bĩu môi "Xí, hai con dở, bà ngủ đây." rồi nằm quay lưng nhưng đôi môi lại khẽ cười.

       Di nói "Bầu bí nó ngủ nhanh vậy nhỉ." Dứt lời thò tay sang cấu mông bạn.

      Nhi ngồi ngay dậy cầm gối phang cho một trận bất kể là Bích hay Di. Tấu lẫn kiếm chả chịu trận đâu, hợp tác "xử" bầu.

      ...

      Sáng hôm sau cô Nụ chú Bình tỉnh dậy lúc tám giờ, hiển nhiên họ rất hoang mang và sợ hãi cô cháu họ vì đã chứng kiến cuộc thanh trừng khủng khiếp tối qua. Nhưng dù sao cũng là họ hàng thân thích vả lại còn được Bích - Di - Nhi cứu thoát khỏi chốn địa ngục đó, họ nợ ba nàng mạng sống nên không bài xích gì cả, chỉ là nội tâm còn e dè sự táo bạo ác liệt của đám "trẻ thành niên" bằng tuổi con họ.

      Bích biết cô chú thương mình nên sẽ không báo cảnh sát, cô cũng khéo léo trò chuyện giúp họ giảm thiểu tối đa căng thẳng bởi dù sao ba nàng là tự vệ chính đáng đâu phải sinh sự vô cớ. Hà cũng nhỏ nhẹ khuyên nhủ, mọi chuyện dần lắng xuống.

      Bích xin phép cô chú tầm hai giờ chiều sẽ cùng bạn trở về thành phố bận việc riêng, Hà nuối tiếc lắm nhưng đành vậy, cô gọi điện bảo Hạnh đến để làm bữa cơm nhỏ chia tay.

      Trước đó Bích đi mua các loại dụng cụ sửa chữa lẫn vật liệu xăm lốp về tự tu sửa cho Yamaha chứ không đem ra ngoài coi như tránh trường hợp cảnh sát hiện trường phát hiện xăm lốp xe bánh trước của con tóc đỏ biến mất mà suy diễn rằng xe hung thủ va chạm mạnh dẫn đến trường hợp cùng nổ hơi, cảnh sát dĩ nhiên sẽ truy xem có ai tới những địa điểm sửa chữa xe máy trong diện rộng mà liên quan vấn đề xăm lốp không.

      Tin tức về khu công trường siêu thị bỏ hoang có nhiều xác chết bị giết hại bắt đầu rộ lên um xùm cả làng nhưng phe ta không mấy bận tâm, vài người hàng xóm đến chơi muốn buôn chuyện thì Hà lấy lý do bố mẹ đã đi thăm họ hàng ở xa chưa về mà đuổi khéo khách.

      Không phải sơn hào hải vị, bữa ăn chia tay mang lại những cảm súc vui buồn lẫn lộn với mỗi người. Hà căm thù năm đứa côn đồ muốn đốt mình, may mắn chị họ đã giết hết chúng và còn tặng mình tròng mắt của năm đứa súc vật làm quà kỷ niệm, Bích mãi là thần tượng của cô. Hạnh biết bọn quỵt tiền chết là do nhóm Bích nên rất hả lòng hả dạ, cô còn tò mò về gia đình thằng bác chó muốn chiếm đất bị sử thế nào nhưng chẳng dám hỏi, hôm mổ lợn cô thấy lòng lợn phòi ra ít tóc người mà cứ đoán già đoán non nhưng rõ ràng chính thằng bác gọi điện về nói chuyện với bố cô mà, chung quy Hạnh cũng tương tự Hà đều thật tâm kính trọng nể phục Bích - Di - Nhi. Cô Nụ chú Bình nhớ thời cháu họ dịu dàng ngoan ngoãn lễ phép hoàn toàn khác xa ký ức chặt đầu chặt tay côn đồ lưu manh. Chả ai nhắc chuyện không vui hết, toàn chúc thượng lộ bình an có dịp lại về chơi.

      Vốn dĩ định hai giờ chiều khởi hành nhưng do chú Bình cô Nụ ho dữ quá nên ba nàng nán lại chăm sóc thuốc thang tới tận năm rưỡi chiều mới có thể xuất phát. Trước lúc đi Bích dúi cho Hà bốn mươi triệu bảo cả nhà giữ gìn sức khỏe, đợi cô chú khá hơn thì hãy đưa đi trồng răng mới, dặn dò đủ thứ nọ kia. Hà cũng không khách sáo tiếp nhận, tình cảm chị em giúp nhau luôn chân thành vô giá, sau này cô nhất định sẽ báo đáp ân nghĩa của chị họ.

      ...

      Ngoài thành phố.

      Tại một căn phòng vip của khách sạn sang trọng.

      Yến đang ngồi ở sôpha xem laptop, vụ việc xã Lam Đồn lại nổi um xùm trên mạng xã hội khi mà cách đó chưa bao lâu là viện Hòa Thuận thì nay tới lượt công trường siêu thị bỏ hoang, tất nhiên không khó để cảnh sát truy ra gốc gác đám Xanh Cỏ Hội. Biết tình nhân Loan chết mà Yến chả đau khổ tí gì, chỉ nhếch môi nói "Vô dụng!"

      Thực tế qua vụ việc lần này Yến càng thêm dè chừng ba con nhóc đấy, nghiêm túc mà nói thì trận ấy khá quy mô vậy nhưng cả ba đứa vẫn có thể sống đến phút cuối cùng. Yến nghĩ thầm "Đang trong giai đoạn quan trọng nên tạm thời tao bỏ qua vụ này. Bằng trình độ của chúng mày không sớm thì muộn cũng phải đụng độ với tao lần nữa thôi, đợt đại chiến sắp tới biết đâu chừng chúng nó cũng có mặt."

      Chợt điện thoại vang lên bản nhạc chuông "Này mùa đông ơi xin hãy làm tuyết rơi🎵 để trắng lối em anh về🎵..." là cuộc gọi nhỡ từ một đứa đàn em. Yến bấm nghe luôn :

      - A lô.

       Giọng đàn ông lễ phép đáp lời :

      -  Thưa chị, tuần sau sẽ có thêm hai nghìn thành viên chia thành đường không lẫn đường thủy tập chung về Việt Nam, chị Ngân hạ lệnh chuyện này giao cho chị toàn quyền giải quyết.

      - Ừ. Chúng mày có thể dàn đều quân số thông qua cả đường bộ từ cửa khẩu biên giới của Lào, Campuchia hoặc các nước giáp ranh Việt Nam, càng sớm càng tốt, nhớ tuyệt đối bí mật đừng sơ suất. Đừng tiếp viện liền số lượng quân quá lớn kẻo bị lộ đấy, đám hình cảnh quốc tế đang soi mói từng chi nhánh của chúng ta. Kẻ nào dùng tiền mua chuộc được thì bao nhiêu cũng không thành vấn đề, kẻ nào gây bất lợi dùng mọi thủ đoạn loại bỏ ngay, cả con cái gia đình chúng cũng phải chết theo rõ chưa?!

      - Rõ ạ! Trong tuần vừa rồi chi nhánh bọn em đã giải quyết hơn bốn mươi gã interpol cứng đầu ngoan cố, mua chuộc được một số lãnh đạo cấp cao để chúng giúp che giấu cho đợt điều binh hoành tráng vì trận chiến lớn này.

      - Khi qua đây chúng mày hãy ẩn mình đừng làm điều gì hết, tao sẽ sắp sếp thêm những địa điểm thích hợp cho ăn ngủ sinh hoạt thoải mái nhất. Vũ khí phải luôn sẵn sàng chờ ngày nhuốm máu đối thủ. Sau khi thống nhất xong thế giới ngầm Việt Nam thì Mãnh Hổ Thiên Đường sẽ tiếp tục đồ sát tới khi nắm được toàn bộ xã hội đen Châu Á.

      - Dạ, chị Yến anh minh! Tháng trước chi nhánh của ta bên Trung Quốc vì tranh giành mối ma túy mà chém chết hơn hai trăm thành viên của hội Tam Hoàng, chúng định trả đũa nhưng đều bị quân ta đàn áp đến độ phải co cụm sắp rời Bắc Kinh rồi. Em còn nghe băng đảng Yamazuki cầm đầu mafia Nhật Bản gần đây dám cả gan tranh địa bàn buôn vũ khí với nội tạng người của chi nhánh ta bên ấy, nhưng chỉ trong năm ngày lực lượng của chúng bị giết sạch sẽ, lão trùm cộm cán cùng toàn gia tộc Yamachigu bị băm nát sọ rùm beng ghê lắm, tình hình khá loạn.

      - Ừ, tận tụy lo việc điều quân của chi nhánh mày đi, mấy việc khác đừng tò mò bàn tán, lắm mồm thì mau chết lắm đấy.

      - Dạ, đội ơn chị Yến giậy bảo! Em xin rút kinh nghiệm!

      Yến tắt máy đặt lên bàn, cô dựa lưng ngả đầu vào lớp đệm êm sôpha. Cười khẩy, Yến biết chính chị Ngân ra lệnh cho hai vị đội trưởng còn lại dẫn binh âm thầm tiêu diệt phe phái Yamazuki bên Nhật, giờ họ đang bận bình định thêm những băng đảng mới nổi mà to gan ngu xuẩn nên chưa rảnh trở về, nhưng cũng sẽ sớm thôi.

      Vấn đề khiến Yến cảm thấy thú vị lúc này là theo tin tình báo My Sẹo cũng đang có mặt tại Hà Nội, vậy tức là "kẻ phía sau" đó đã chấp nhận máu lửa với chị Ngân Say Huyết nhà mình. Suy cho cùng thì người trong giang hồ, đến cuối cùng những kẻ mạnh nhất cũng phải trực diện đối kháng để phân rõ ai mới thực sự là trùm của trùm.

      ...

      Ngọc vốn dĩ đang còn trong thời gian cho nghỉ phép nên lúc này rảnh rang nằm trên giường của phòng riêng tầng hai. Hồi sáng cô có đặt mua dàn âm thanh karaoke và tiện thể lắp đặt cách âm tránh làm phiền hàng xóm, cái này cô mua vì muốn cùng Nhi - Di - Bích vui vẻ tụ tập. Mười một giờ trưa thì có cuộc gọi triệu tập tham gia cuộc họp cấp cao của cục hình sự trung ương, tuy với phẩm cấp quân hàm của Ngọc thì chưa đủ để tham gia nhưng vì cô là trường hợp đặc biệt của bộ quốc phòng nên đặc cách.

      Buổi họp xoay quanh chủ đề ông đại tá mất tích và sự tình nghiêm trọng vừa xẩy ra tại xã Lam Đồn trong khi vụ bệnh viện Hòa Thuận còn chưa hạ nhiệt. Điều tra sơ bộ bước đầu cũng chẳng mấy khả quan, chỉ truy được danh tính các nạn nhân đều là dân xã hội, hơn 90% thương tích dẫn tới tử vong đều do ba loại hung khí dao bầu - kiếm Nhật - mã tấu nhưng muốn kiểm soát lượng người sở hữu thu mua thì gần như không thể. Dựa theo dấu vết in hằn trên nền đất sỏi thì nhiều xe máy tiến vào nhưng chỉ có ba xe tiến ra... Mọi người tham gia buổi họp đều phân tích lập luận sắc bén vẫn chẳng thể dò ra nổi manh mối nào quan trọng đáng chú ý hết, Ngọc cười thầm ngầm thán phục Nhi - Di - Bích. Ngọc cũng vận dụng mánh khóe lừa lọc tinh vi khi nêu những ý kiến gây đánh lạc hướng suy đoán của các đồng chí khác, bất kỳ điều gì bất lợi với nhóm bầu tấu kiếm thì cô sẽ đổi trắng thay đen trong phạm vy cho phép, đẩy hết tội lỗi sang cho Mãnh Hổ Thiên Đường.  Ngọc đi trước tất cả trong việc phá hoại chứng cứ, ai tìm ra cái gì thì cô cũng cố gắng "phù phép" cho thành vô ích.

      Chủ trì cuộc họp là viên thiếu tướng đã đề nghị đích thân Ngọc sử dụng mạng riêng của bộ quốc phòng để khống chế từ xa, rà soát kiểm duyệt tất thẩy camera dân sự nhỏ lẻ phủ sóng toàn xã bằng cách nhanh nhất là bẻ khóa an ninh mật mã để thâu tóm về mọi quá trình những camera ấy quay được từ khi mới lắp đặt đến nay, như thế sẽ nhanh gọn hơn nhiều so với việc cử người tìm từng nhà có hệ thống để thuyết phục trình tự lằng nhằng. Rất tốt nhưng rất tiếc, bao nhiêu km xung quanh khu công trường siêu thị bỏ hoang ở xã Lam Đồn làm đếch gì có camera nào, căn bản là các miền quê không có nhu cầu, kể cả có thì Ngọc sẽ cài virus công nghệ phá chết ngay.

       Cuộc họp mãi không tiến triển, viên thiếu tướng đành bảo sẽ xin chỉ thị từ cấp bậc trung tướng thượng tướng, cần thiết thì gửi hồ sơ cho hẳn cấp bậc đại tướng quân đội rồi cho giải tán. Kết thúc nàng hình sự về nhà nấu nướng ngủ nghỉ cho tới tám giờ tối luôn.

      Chợt có một tin nhắn, Ngọc với lấy điện thoại trên bàn xem, nội dung từ Nhi làm cô rất vui vẻ "Bọn em đang trên đường về chị ạ, có hơi muộn so với dự tính tại tắc đường😥, chắc khoảng tầm mười một mười hai giờ đêm mới về tới thành phố cơ. Bụng bọn em đói meo rồi nè😶"

      Ngọc tức khắc nhắn lại liền "Tội các em tôi😔! chừng nào về thì qua nhà chị luôn nhé, ngủ luôn ở nhà chị một đêm rồi hôm sau chúng ta cùng liên hoan một bữa nha, thương các em tôi quá😔!"

      "Liệu có phiền chị không ạ 🤔?"

      "Không đâu, chị sẽ chờ các em suốt đêm luôn, đừng bỏ bom chị nha😔nhất định đấy😔?!"

      "Vâng bọn em đồng ý😍 chúng em thương chị nhiều nhiều😍 thôi em tắt tạm nha, tắc đường phải tiến từng chút một nè khổ ghê😑! Bye chị."

      "Bye em🤓 Bye các em🤓."

      ...

      Nếu như nghiêm thủ chấp hành luật giao thông thì sẽ không có chuyện tắc nghẽn ùn ứ tởm lợm vậy đâu, toàn do nhiều đứa súc vật đi lấn làn đường thôi. Nhích từng centimet đến là khổ sở và khó chịu, đứa khốn nào gây ùn tắc thì mong nó sớm ngày bị tai nạn chết nhăn răng.

      Hơn tiếng rưỡi đoạn này mới giải khai được con đường, cảm giác lúc này là cái địt cụ lũ chó chạy láo chay ẩu, ghét cay ghét đắng, dường như ý thức là điều quá xa xỉ đối với chúng, chỉ muốn luật đường bộ thêm điều khoản kẻ nào chạy ẩu phóng láo thì sẽ bị nhét cứt vào mồm.

      Mười giờ mười lăm phút Nhi - Di - Bích dừng đỗ, ngồi trên vỉa hè ăn lót dạ tạm cái bánh mỳ patê, họ ngấu nghiến vì đói, uống chung một chai nước lavie trong cốp xe Atila, thương các nữ anh hùng lắm😔.

      Măm xong lại tiếp tục hành trình dài.

      Cũng đã khuya rồi, mười một giờ bốn mươi phút đường vắng tèo hầu như chả còn có ai lưu thông nữa, nhà nhà tắt đèn. Nhờ vậy mà SH - Atila - Yamaha thuận lợi làm thiên thần tốc độ, tình trạng này thì khoảng hai mươi phút nữa sẽ hiện diện trước cửa nhà chị Ngọc.

      Éc...éc...éc... Tiếng chim lợn vang vọng trên không trung.

      Phía trước khoảng hơn chục mét họ bắt gặp cảnh tượng một thằng con trai còn rất trẻ đang leo trèo bên ngoài căn nhà ba tầng rộng rãi cũng là tiệm bán vàng luôn. Quần áo nó đều dính máu, lưng quần dắt con dao phớ, khoác cái ba lô to, khỏi nói cũng biết thằng trộm súc vật giết người cướp của.

      Khi nó vừa leo tụt được qua ba tầng xuống mặt đất thì cũng là lúc ba nàng phóng xe vọt qua. Tất nhiên họ phanh kít ngay xe lại, theo quán tính bánh xe lăn thêm chút xíu mới ngưng hẳn.

      Thằng kia thấy mình bị phát hiện thì cuống cuồng bỏ chạy nhưng thoát sao nổi. Các nàng quành xe lại, vài giây là đuổi kịp rồi, ba xe quây thằng khốn vào giữa. Họ bước xuống đối mặt luôn, ai cũng bừng bừng sát khí.

      Thằng súc vật lăm lăm con dao phớ dài trong tay huơ huơ đề phòng trước sau, nó hiểu muốn trốn thì phải giết ba đứa con gái này, lấy luôn xe cho lẹ.

      Trăm phần trăm bắt thằng này quá đơn giản, Nhi từ đằng sau ập tới nắm chặt cánh tay cầm dao phớ của nó, đá vô sau đầu gối làm nó khụy xuống tư thế quỳ một chân. Nhi vặn gẫy tay thằng chó, rơi dao. Đáng lẽ nó sẽ đau đớn hét lên nhưng Di đã xông lên sút mạnh trúng mồm nó, gẫy sáu cái răng cửa hàm trên hàm dưới, nát lợi.

      Nó nằm lăn lộn giẫy giụa không gào nổi câu nào. Nhi - Di - Bích tranh thủ dẫm đạp bùm bụp xuống mặt với bụng thằng súc vật càng làm nó quằn quại đau hơn, tay chân vặn gẫy bằng hết.

      Nhi ngồi xuống túm lấy hai bên vành mắt thằng khốn mà móc kéo mạnh lên, viền hai mắt rách toạc lộ rõ đôi con ngươi không còn lớp vành da che chắn, bụi đất bám mờ mịt, cảm giác xót ngứa cực.

      Di dùng miếng sắt bé trổ tài mở khóa đếch cần chìa, ba nàng soi đèn pin điện thoại kéo theo thằng súc vật tiến vào, họ vội vàng chạy khắp các nơi trong nhà kiểm tra xem có nạn nhân nào cần cấp cứu không nhưng đáng tiếc hai vợ chồng chủ nhà và bé gái mười mấy tháng tuổi trên tầng ba chả ai qua khỏi, chết từ lúc thằng súc vật leo ra rồi, thi thể nào cũng bị chém nhiều nhát dã man, máu tươi lênh láng chưa khô. Lúc mới xâm nhập hắn đã tìm sập cầu dao điện và rút dây camera.

      Nếu báo công an thì thằng súc vật này cao lắm cũng chỉ tầm mười tám năm tù, không thể chấp nhận.

      Trong nhà này có găng tay cao su rửa bát, dao, đĩa, đủ rồi.

      Tầng một có riêng khu bàn thờ khá rộng chứa ảnh hai ông bà lão là bố mẹ của đôi vợ chồng. Di - Bích cùng giữ đè thằng súc vật tránh nó vùng vẫy,  Nhi cầm dao rạch mổ toang bụng moi hết sạch lòng mề, túi mật, tim cật, dạ dầy, phổi, thận, lá lách của nó ra cho vô từng đĩa đặt lên bàn thờ, suốt quá trình ấy thằng súc vật giẫy đành đạch, tận cùng đau đớn mà không thể gào chỉ có thể rên "U...ụ...u...ụ..." Ngoài máu ở bụng thì mũi mắt mồm tai cũng đều rỉ ra máu, Di - Bích chốc chốc lại vả mặt nó bôm bốp. Khi Nhi cứa đứt cuống tim là nó co dật liên tục, chết thảm khốc không nhắm mắt vì vành da bao phủ nhãn cầu đã bị xé đứt từ trước.

      Nhi lại chặt đứt đầu nó cho vô đĩa to, giờ nội tạng lẫn thủ cấp thằng súc vật thành đồ cúng trên bàn thờ, ba lô chứa tiền vàng cũng để trên đó. Ba nàng mỗi người thắp một nén hương, vái vái rồi cắm vô bát đựng nhang, khói hương tang tóc bốc mù mịt, khói làm khóe mắt các nàng cay cay thương xót cho một gia đình.

      Trước lúc rút lui Nhi dựng thi thể cụt đầu dậy, sắp sếp cho nó tư thế quỳ lậy hướng tới bàn thờ.

      Xử lý hiện trường chút chút, xong xuôi họ rời khỏi nhà và không cần đóng cửa để mai dân chúng biết báo công an luôn, yên nghỉ nhé những con người tội nghiệp.

      Ngồi lên xe máy, khởi động "Brum brum..." Nhi ngoái đầu nhìn lại phía sau và chợt bất ngờ, nói "Ê bọn mày." Di - Bích cùng ngoảnh mặt lại.

      Đứng trước cửa tiệm vàng lúc này là bóng trắng ma mị mờ nhạt của một người đàn ông, một người phụ nữ bế đứa bé gái, linh hồn của họ quỳ xuống tạ ơn thay lời cần nói, miệng bé gái ma hé nở nụ cười.

      Người thiện đã chết, kẻ ác cũng đã bị trừng trị thích đáng!

      Thanh thản xuống suối vàng nhé!

       Nhi - Di - Bích khẽ gật đầu coi như đã nhận tâm ý ấy.

      SH - Yamaha - Atila rồ ga phóng đi, chị Ngọc đang chờ.

      ...

      🎵một mình ta lao trong gió sương🎵

      🎵cao ngất hào khí tung hoành vó ngựa🎵

      🎵dẫu có những vết thương kiếm đao trong bao nhiêu ngày qua🎵

      🎵chẳng bằng nỗi nhớ nơi chân trời xa🎵

       🎵một mình ta đứng dưới tuyết rơi🎵

       🎵những dấu chân bước cô độc giữa trời🎵

       ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xhyn