Chương 1: Mèo con muốn bán thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày nắng, cũng là ngày đầu tiên Khương Liên Đông dùng hình dạng mèo đi làm.


Cô là một con mèo con được Băng Tuyết Cự Long và Mèo chiêu tài sinh ra, bởi vì có cả hai huyết mạch của Long tộc và Mèo chiêu tài, nên cũng được xem như là sinh vật truyền thuyết, cũng là thú nhân. Ngày thường các thú nhân sẽ dùng hình người để sinh sống, nhưng sau khi thành niên, bọn họ sẽ có ham muốn sinh sản mãnh liệt vào mùa xuân. Để kiềm chế bản năng này, những thú nhân không có bạn đời sẽ biến thành hình dạng con non, để có thể sống sót an toàn qua mùa xuân. Mà hiện tại thì Khương Liên Đông vừa tròn 18 tuổi.

Bây giờ lại đúng là mùa xuân, vì vậy sau một giấc tỉnh dậy, khi cô bước vào tuổi 18 cũng vừa lúc biến thành một con mèo sữa trắng phao, trước khi mùa xuân kết thúc thì không thể biến về như cũ.

Về việc biến thành mèo sữa, Khương Liên Đông có hơi thất vọng, không phải vì bài xích hình dạng ấu thú của mình, mà là bởi vì cô luôn có một tâm nguyện, đó chính là gặp được định mệnh của mình giống như mẹ cô vào trước đêm 18 tuổi, có được một tình yêu ngọt ngào. Nhưng dường như cô không được may mắn như mẹ, cho đến khi biến thành mèo vào năm 18 tuổi, cũng không được ước nguyện.

Ô.

Mang theo cảm giác thất vọng, Khương Liên Đông nằm trên cây leo cho mèo trong quán cà phê mèo, làm ra một tư thế đáng yêu và bắt đầu công việc ngày hôm nay dưới ánh mắt tỏa sáng của các khách hàng.

Quán cà phê mèo này là do một người gọi là dì Ninh Vụ của cô mở, trong tiệm có rất nhiều loại mèo, nhưng mà chỉ là mèo bình thường, mà từ thú nhân biến thành 'mèo lừa đảo' như Khương Liên Đông thì chỉ có một mình cô. Cô được dì Ninh Vụ gọi tới đi làm thêm, lúc đầu cô không muốn, nhưng dì Ninh Vụ nói rằng cô tới nơi này thì có thể tránh được việc bị người nhà vuốt đến trọc lông.

Lúc đó Khương Liên Đông nghi ngờ nhìn dì: "Ở cà phê mèo không phải có nhiều khách hàng hơn sao?"

Ninh Vụ dụ dỗ nói: "Hây da, cứ coi như là đi làm bán thời gian trong kì nghỉ xuân đi, Liên Đông không muốn tự mình kiếm tiền sao? Hơn nữa ở quán cà phê mèo của dì, nếu con không muốn bị chạm vào, con có thể trèo lên kệ cao yên lặng làm một chú mèo trưng bày là được, không có khách hàng nào sẽ ép buộc mèo cả. Con là thú nhân mà, dì cũng sẽ không để người khác đụng vào con, nhiều nhất thì cho bọn họ chụp ảnh là được."

Chỉ cần để họ chụp ảnh thôi là được? Không cần bị vuốt đến trọc, lại còn có thể kiếm tiền, dưới sự dụ dỗ của số tiền lớn và người dì nào đó, Khương Liên Đông, được kế thừa tính cách ham tiền của cự long, cực kỳ rung động.

Ở đây rất tốt.

Nằm ở trên kệ, dưới sự vuốt ve của ánh mặt trời ấm áp mà bình yên ngủ gật, Khương Liên Đông bắt đầu có chút thích quán cà phê mèo này. Nơi này rất náo nhiệt, có rất nhiều khách hàng tới đây, có người thấy mèo là dụ dỗ, có người chỉ thích một hoặc hai con. Có một bộ lông mềm mại trắng như tuyết, thoạt nhìn nhỏ xíu, không thể nghi ngờ là chú mèo được bắt mắt trong tất cả các mèo con. Có điều, bởi vì cô trèo lên cao và nhìn như đang ngủ, nhóm hít mèo lâu năm ngửa đầu nhìn hồi lâu, ánh mắt không hẹn mà cùng nhau lộ ra khát vọng muốn sờ sờ, nhưng cuối cùng họ đều phải bịn rịn thay đổi mục tiêu.

Ngủ đủ rồi, mèo trắng nhỏ Khương Liên Đông luời biếng duỗi người, nhưng mà cho dù có cử động như thế nào thì cô vẫn là một nhúm tròn tròn. Cô nằm trên giá, lơ đễnh nhìn ra bên ngoài, ánh mắt bỗng nhiên cứng đờ.

Bên ngoài tủ kính pha lệ, một người phụ nữ lặng lẽ đứng đó.

Người phụ nữ đó có mái tóc đen dài, cũng không có gì lạ, màu tóc này ở đâu cũng có, nhưng tóc của cô ấy dường như đều đen hơn bất kỳ ai khác, tựa như đêm tối, dày đặc mềm mại mà xõa xuống, như thể nuốt chửng cả ánh nắng mặt trời. Lông mi của cô rất dài và cong, bên dưới lông mi là một đôi mắt màu u lục, như là một hồ nước xanh lục được mặt trời chiếu sáng, hết sức rực rỡ động lòng người.

Mà bây giờ, đôi mắt xinh đẹp này đang nhìn Liên Đông, yên lặng, mang theo một tia đánh giá.

Từ hồ nước xanh biếc nhìn được bóng dáng của mình, tim của Liên Đông đập loạn trong chốc lát, tấm lưng lông xù xù cong lên, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô không chớp mắt, một xanh biếc một hổ phách, lặng im giằng co.

Mèo con tỉnh dậy.

Thương Vọng Triều ngẩng đầu, nhìn con mèo trắng nhỏ phía sau tủ kính, khi nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách sáng long lanh, trong lòng cô lại lần nữa tán thưởng, thật là một bé mèo con xinh đẹp, mà sự tán thưởng giống như vậy, vào lúc cô mới nhìn thấy con mèo nhỏ này, đã có một lần.

Cô không biết tại sao mình lại bị thu hút bởi một con mèo con trông như còn chưa cai sữa, tóm lại, khi cô nhận ra mình dừng lại thì đã đứng ngoài tủ kính pha lê một lúc, hơn nữa, bây giờ cô cũng không muốn đi.

Lúc đầu, mèo con đang ngủ, bộ lông trắng như tuyết theo tiếng hít thở của mèo con mà phập phồng, trông như là một nắm tuyết, là một sinh mệnh bé nhỏ và mong manh.

Sau đó, mèo con tỉnh dậy, thấy Thương Vọng Triều liền nhìn chằm chằm, dường như muốn phân tranh cao thấp với cô. Nhóc con này trông yếu ớt, lại rất lớn gan, Thương Vọng Triều hiếm khi bị một sinh vật trắng trợn nhìn chằm chằm, còn nhìn lâu như thế.

Vốn dĩ Thương Vọng Triều không muốn đi vào quán cà phê mèo này, cũng như ban đầu cô sẽ không dừng lại trước một cửa hàng như vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ nghĩ ngợi trong chốc lát rồi bước vào trong.

Cà phê mèo vẫn náo nhiệt như cũ, có vài con mèo đang tự do chạy nhảy, thật ra đều rất đáng yêu, có một con ở dưới chân Thương Vọng Triều, nhưng người phụ nữ chỉ liếc nhìn thoáng qua, sau đó đi thẳng đến chỗ con mèo sữa mà cô để ý.

Mà Khương Liên Đông, mèo sữa nhỏ bị cô để mắt đến sắp xù lông!

Làm sao bây giờ? Cô ấy đi vào rồi!

Nghĩ đến lần đối mặt trước đó, Khương Liên Đông hơi lùi lại, rụt rè hơn, dùng móng vuốt nhỏ che gần hết khuôn mặt, chỉ nhìn người phụ nữ qua đệm thịt hồng nhạt. Người phụ nữ này rất cao, lúc trước nhìn qua cửa kính liền biết cô ấy ít nhất cao 1m8, bây giờ đi đến trước mặt Liên Đông, cảm giác áp bức vì chiều cao càng mạnh mẽ hơn. Không, có lẽ cũng không phải là vì chiều cao, có một số người có loại khí chất như vậy, chỉ cần yên lặng đứng ở đó, cũng mười phần khí thế.

Hừ, cũng may hiện tại Khương Liên Đông leo rất cao, người phụ nữ này cho dù có cao đi chăng nữa thì cũng phải ngước mặt nhìn cô, hơn nữa dù có nhón chân lên thì cũng không thể với tới cô. Nghĩ đến đây, mèo con nhỏ lại trở nên kiêu ngạo, lắc cái đuôi trắng như sữa của mình.

Trong lúc Khương Liên Đông đang rung đùi đắc ý, Thương Vọng Triều lại gần cô, đúng như Liên Đông dự đoán, người phụ nữ này tuy ở gần, nhưng cũng không với tới được cô. Nhưng cô không biết, đó chỉ là vì người phụ nữ không sử dụng năng lực của bản thân mà thôi. Thương Vọng Triều là Côn Bằng, chỉ cần cô muốn, trên đời này có lẽ không có thứ gì cô không thể chạm vào, có điều, cô cũng không định sử dụng sức mạnh.

"Mèo con?"

Cô quan sát những vị khách bên cạnh một lúc, bắt chước hành động của họ, gọi Liên Đông. Thật ra trông khá vụng về, chắc đây là lần đầu tiên cô ấy kêu mèo, Liên Đông nhìn, hơi buồn cười, cũng không muốn phản ứng cô. Nhưng khi cô ấy vẫy tay, Liên Đông đột nhiên ngửi thấy một mùi đặc biệt thơm, mùi hương này còn hấp dẫn hơn cả bạc hà mèo. Liên Đông vừa ngửi thấy thì cơ thể liền mềm nhũn, một nắm nhỏ nhắn nằm liệt trên cây leo mèo, ngất ngây.

Đây là mùi gì vậy?

Đầu nhỏ của Liên Đông có chút đau, theo bản năng đi về phía mùi hương, thậm chí còn không để ý tới mình vẫn còn ở trên kệ, vừa cử động liền trực tiếp rớt xuống.

Cho dù là ở giữa không trung, vẫn là một con mèo nhỏ mềm oặt, không có một chút linh hoạt như thường ngày, nhìn như sắp té xuống, nhóm khách hàng đều bị kinh ngạc vì chuyện ngoài ý muốn này, còn Ninh Vụ ở phía sau quầy thì gần như bị cảnh tượng này làm cho sợ chết khiếp, tiền cũng không thèm lấy liền chạy tới: "Liên Đông!"

Nhưng cô còn chưa kịp đỡ được Liên Đông, mèo con đã rơi vào vòng tay của một người xa lạ, đương nhiên là Thương Vọng Triều đỡ được cô. Trong nháy mắt bị Thương Vọng Triều đỡ được, Liên Đông liền ngửi được một mùi hương càng nồng nàn càng hấp dẫn hơn trước, cô lập tức hít vào, cuộn tròn trong vòng tay thơm ngát này.

Meo, đây là thiên đường sao?

Lúc này, "thiên đường" đang nói chuyện với bà chủ Ninh Vụ. Ninh Vụ biết rất rõ Khương Liên Đông là được cưng như thế nào, con gái nhỏ của mèo chiêu tài và cự long, không phải là cục cưng sao? Nếu vừa rồi cứ té ngã một chút, không biết con cự long kia có nổi điên hay không, chỉ cần là nước mắt của bạn thân mèo chiêu tài. Ninh Vụ căn bản không thể ngăn cản được.

May mà có khách hàng đỡ được Liên Đông.

"Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn, cô đã cứu mèo con nhà chúng tôi."

Ninh Vụ không khỏi nói lời cảm ơn, rốt cuộc cũng nhẹ nhõm rời mắt khỏi Liên Đông. Khi nhìn thấy Thương Vọng Triều, lại đột nhiên sững sốt, vị khách này... Dường như rất khó lường.

Nói sao nhỉ, người này mang lại cho cô cảm giác, giống như người mẹ là cự long kia của Liên Đông đang đứng trước mặt, bí ẩn khó lường như nhau, mang theo áp lực khủng khiếp, chẳng lẽ lại là sinh vật truyền thuyết khác?

Ninh Vụ cũng không dám hỏi, chỉ lẩm bẩm trong lòng, sau khi nhìn ra Thương Vọng Triều không đơn giản, cô cảnh giác đưa tay ra, muốn ôm Liên Đông về. Nhưng Liên Đông không chịu hợp tác, ngược lại bấu chặt tay áo của Thương Vọng Triều không chịu di chuyển.

Ninh Vụ: "?"

Thương Vọng Triều liếc nhìn nhóc con bỗng nhiên an phận lại ở trong lòng ngực, cười cười, đôi mắt xanh thẳm sáng hơn một chút: "Bà chủ, mèo nhà cô có bán không?"

Nhóc con rất mềm mại, sờ lên lại ấm, thật ra ban đầu Thương Vọng Triều không định nuôi mèo, nhưng bây giờ những lời này lại đột nhiên thốt ra từ miệng cô.

Không, không, không, làm sao có thể bán Liên Đông? Ninh Vụ lắc đầu như trống bỏi: "Thật ngại quá, con mèo này không bán."

Thương Vọng Triều hơi thất vọng, nhưng mà Liên Đông còn thất vọng hơn cả cô, nghe được câu không bán của Ninh Vụ, mèo con nhỏ bỗng nhiên tràn đầy sức sống, bò dậy sốt ruột nhìn Ninh Vụ, kêu một tiếng meo meo.

Ninh Vụ cũng là miêu tộc, cùng mèo con giao tiếp thì không có vấn đề gì, nhưng lúc này, cô nghe từng tiếng mèo kêu, tự mình hoài nghi.

Cô có nghe nhầm không? Liên Đông đang nói: "Bán bán bán bán, bán con lẹ lên!"

Con mèo này ngã đến ngốc rồi sao!


Tác giả có lời muốn nói:

Pi pi mọi người.

Cập nhật mỗi ngày, chất lượng đảm bảo.

Côn Bằng tiểu thư: Em ấy rất nhiệt tình, lần đầu tiên gặp nhau đã nhào vào vòng tay của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro