Chương 2: Trộm em đi được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngốc thì không ngốc được, đôi mắt nhỏ của Liên Đông cực kỳ linh động, cả mắt đều là chờ mong. Chờ mong? Ninh Vụ nhìn con mèo sữa, lại âm thầm nhìn về phía Thương Vọng Triều, có lý do để hoài nghi con mèo con này thấy sắc nảy lòng tham.
Bỏ qua cái khí thế đáng sợ kia một bên, chỉ cần xét đến vẻ ngoài, người phụ nữ trước mặt này cũng thuộc loại cực kỳ xuất sắc. Làn da nõn nà như trân châu, dung mạo hoàn hảo tinh xảo, đôi môi hồng hào thanh tú, nhưng điều khiến người khác chú ý nhất là sự sạch sẽ của cô, cô theo ngày xuân phiêu nhứ trên đường mà tới, nhưng toàn thân lại sạch sẽ ngăn nắp, ngay cả một sợi tơ liễu cũng không có, có lẽ là một người rất tinh tế.
(*)飘絮 (Phiêu nhứ): Theo nghĩa đen, nó đề cập đến những chiếc catkins bay trong gió và thường được sử dụng để mô tả trạng thái hoặc môi trường nhẹ nhàng và thoải mái.(Theo Baidu)
Cô đeo một chuỗi vòng cổ ngọc trai trắng như tuyết, mỗi viên hạt châu đều tròn trịa, sáng bóng, nhìn kỹ hơn, chúng đều có kích thước như nhau, nằm ngay ngắn trên xương quai xanh xinh đẹp. Khuyên tai cũng là ngọc trai, nhưng lại có màu xanh nhạt hiếm có, lẫn nhau chiếu sáng đôi mắt trong vắt của cô, đẹp đến nao lòng.
Ninh Vụ càng nhìn càng cảm thấy, Liên Đông bị yêu tinh mê hoặc. Kỳ quái, chẳng lẽ thấy sắc nảy lòng tham cũng sẽ truyền thừa? Phải biết mommy của Liên Đông cũng bị lừa đi thẳng sau khi nhìn thấy cự long hóa thành một người phụ nữ xinh đẹp. Ninh Vụ đã tận mắt chứng kiến mommy của Liên Đông rơi vào tay giặc, nhưng bây giờ cô lại không chắc chắn rằng người phụ nữ trước mặt này cũng là người tốt như cự long, trong lòng âm thầm hô to không được, lại một lần nữa mở miệng từ chối: "Thật xin lỗi, con mèo con này thật sự không bán được."
Nghe vậy, Thương Vọng Triều còn chưa nói gì, mèo trắng nhỏ đã tựa hồ không thể tin nổi trước, trực tiếp tê liệt ngã xuống trong lòng ngực cô, trên mặt lộ ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc, thậm chí cái đuôi cũng cụp xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.
Ninh Vụ: "......."
Không được, không thể mềm lòng, Ninh Vụ tự nhéo bản thân, hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không để Liên Đông làm bậy, thế nhưng vị khách trước mặt này tựa hồ khá khó đối phó, Ninh Vụ suy nghĩa một chút, nói với Thương Vọng Triều: "Chỉ có con mèo con này không bán, nếu như khách nhân thích mèo thì có thể xem những con mèo khác của chúng tôi, thích con nào đều có thể thương lượng.
Làm vậy, chắc là sẽ không đắc tội vị khách là sinh vật truyền thật thật giả giả này đâu? Hơn nữa khi nuôi mèo, cũng không nhất thiết phải nuôi một con đó, nuôi nuôi thì sẽ có tình cảm với nó.
Bà chủ không chịu bán, Thương Vọng Triều cũng không ngạc nhiên, con mèo mà cô đã vừa ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất định cũng là bảo bối của nhà người ta, không dễ bán. Nhưng đúng lúc, cô cũng chỉ muốn mỗi con này.
Thương Vọng Triều đặt bàn tay sạch sẽ của mình lên người mèo con, nhẹ nhàng xoa xoa, nghe tiếng kêu đáng yêu của mèo con, cô hỏi Ninh Vụ: "Thật sự chỉ có con mèo này là không bán ư?"
Nhìn thấy Thương Vọng Triều dường như có ý định đổi mèo khác, Liên Đông hoảng sợ, dùng móng vuốt vỗ trên cánh tay của người phụ nữ, chỉ chỉ trỏ trỏ một cách lo lắng: "Không được, chị không thể mua con mèo khác."
Thương Vọng Triều không hiểu tiếng mèo, cổ chỉ cảm thấy tiếng kêu của mèo con mềm như bông, mà duy nhất một cái cảm kích người, mà Ninh Vụ người duy nhất hiểu rõ lại không khỏi im lặng khi nghe Liên Đông phản đối.
Như vậy đã ghen?
Tuy rằng Thương Vọng Triều không hiểu Liên Đông nói gì, cũng có thể cảm nhận được nhóc con này không nỡ, cô cười khẽ, như là hoa mai nở ra trong tuyết trắng: "Bà chủ, hình như nó cũng khá thích tôi, hay là cô lại suy xét một chút? Tôi cũng chỉ muốn nhóc mèo con này, bao nhiêu tiền cũng được."

Tiểu thư Côn Bằng không thiếu tiền.

Không thiếu tiền, nhưng thiếu mèo.
Nhóc mèo mà cô thiếu nghe được câu nói "Tôi cũng chỉ muốn nhóc mèo con này" kia, cái đuôi nhỏ đã vểnh lên, lắc lư đắc ý, còn không ngừng làm nũng với dì nhà mình: "Dì nhìn đi dì nhìn đi! Chị ấy cũng chỉ cần con, mau bán con cho chỉ đi."
Liên Đông cũng không muốn không có khí phách như vậy, nhưng người này quá thơm, trộm mất khí phách của Liên Đông, cô chỉ luôn luôn muốn bám người này. Hơn nữa, Liên Đông có cảm giác, những mùi hương này đều là đồ tốt!
Trên mặt Ninh Vụ lộ ra vẻ khó xử: "Cái này......."
Thương Vọng Triều lặng lẽ lấy ra một tấm thẻ đen: "Được không? Bà chủ. Cô có thể điền số tùy thích, nhiều ít gì thì tôi cũng sẵn sàng quẹt."
Thẻ đen!
Liên Đông biết hàng, ngẩng đầu lên nhìn tấm thẻ lấp lánh, lập tức càng muốn bán thân, có điều, quyền lên tiếng không nằm trong tay cô, trước mắt thì Ninh Vụ cũng xem như là người giám hộ tạm thời của cô.
Người giám hộ rất nguyên tắc, mang theo một tấm lòng trìu mến mà nhịn đau từ chối thẻ đen: "Thật sự thật sự không được, nó là bảo bối của tôi, không thể bán."
Thương Vọng Triều rơi vào trầm tư
Kỳ thật, cô đã nhìn ra con mèo này không phải mèo bình thường, trên người nó, có mùi của cự long. Từ lúc mèo nhỏ rơi vào lòng ngực, cô đã cảm nhận được mùi hương mạnh mẽ này, nếu không phải đã chắc chắn rằng con mèo này không phải là giả, thì chỉ cần dựa vào mùi hương, sợ rằng Thương Vọng Triều sẽ nhận nhầm nó là rồng. Chỉ là con mèo này, không biết vì sao lại có long khí nồng đậm như vậy.
Hơn nữa, mùi này quen đến lạ lùng, như thể đã ngửi thấy ở đâu đó, còn không chỉ một lần.Thương Vọng Triều đã sống quá lâu, trải qua rất nhiều sự việc, không nhớ rõ lắm. Hiện tại cô có hơi nghi ngờ, có lẽ đúng là long khí trên người nhóc mèo này đang hấp dẫn cô, nhưng cũng không đúng, cô lại không có hứng thú với Long tộc, không ăn rồng.
Hơn nữa, cô cũng không muốn ăn nhóc mèo này, một chút cũng không muốn, còn sợ nó bị thương. Nếu không, vừa nãy cũng không thể đỡ được mèo con nhanh như thế.
Chẳng lẽ, bà chủ cũng biết được chỗ bất phàm của mèo con này?
Đàm phán không có kết quả, Thương Vọng Triều cũng không phải là một sinh vật truyền thuyết không nói đạo lý, mắt thấy bà chủ không thể nhịn đau từ bỏ vật yêu thích, đành phải trả meo meo về, nhưng tại bước này, bị kẹt.
Không còn nguyên nhân nào khác, mèo con cứ bấu vào tay áo của cô, không chịu cử động, bà chủ thậm chí còn đưa tay ra đỡ, mèo con cũng không chịu đi, ngược lại bị cái đuôi của mèo con quất một chút, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thương Vọng Triều hơi nheo mắt lại, thầm nghĩ: "Nó thật bám mình."
Mèo con đều bám người như vậy ư? Thương Vọng Triều quay đầu nhìn về những khách nhân khác trong tiệm, mọi người đều đang bận hít mèo, vài người trong số đó cũng rất được đám mèo yêu chào đón, đang bị mèo con bám lấy. Vì vậy đây là thiên tính của loài mèo sao?
Trong lòng Thương Vọng Triều, dường như có chút thất vọng. Cuối cùng cô cũng trả mèo con về, nhìn thấy mèo con ủ rũ ngồi xổm trên quần, cô nghĩ, ngày mai sẽ đến xem, ý nghĩ này vừa nảy ra, chính cô là người sững sờ đầu tiên.
Từ khi nào, cô lại để ý một sinh vật đến như vậy?
Nhìn thấy Thương Vọng Triều bỏ cuộc, Ninh Vụ thở phào nhẹ nhõm, cô rất lo lắng vị khách là sinh vật truyền thuyết thật thật giả giả này sẽ cướp Liên Đông đi, còn chuẩn bị tốt việc báo lại cho cự long. Có điều, đối phương lại lễ phép hơn dự đoán, thấy việc mua bán không có kết quả, cũng không miễn cưỡng.
"Ơ? Liên Đông đâu?"
Ninh Vụ còn chưa kịp thở ra, lại bỗng nhiên phát hiện, mèo con ở trên quầy đã không thấy đâu. Trong lòng Ninh Vụ sinh ra dự cảm không tốt, nhìn về phía cửa, quả nhiên liền nhìn thấy một con mèo trắng nhỏ nhảy ra ngoài, đi thẳng về hướng Thương Vọng Triều biến mất.
Ninh Vụ liền đau đầu, vội đuổi theo, lại trông thấy một hình ảnh rất hài hòa—— một con mèo con ngồi xổm ở bên phố, ngửa đầu nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ bị nó đuổi theo phát hiện ra nó, ngồi xổm xuống, đối mặt với nó, ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Vụ bất giác dừng chân.
"Mèo con?"
Thương Vọng Triều đang đi, bỗng nhiên liền cảm thấy chân trái nặng hơn, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện nhóc mèo trắng kia không biết đuổi theo khi nào, móng vuốt nhỏ tóm lấy ống quần cô, treo nửa người trên đùi cô, thấy cô dừng lại, mới chịu buông ra, ngẩng đầu nhỏ lên nhìn cô.
Đúng là một nhóc mèo có linh khí.
Vốn dĩ Thương Vọng Triều không muốn đi, bây giờ lại càng thêm không muốn bỏ cuộc, cô ngồi xổm ở nơi đó, suy nghĩ một chút rồi thương lượng với mèo con: "Bà chủ của em không chịu bán em cho chị, bằng không, chị sẽ trộm em đi, được không?"
Mèo con mở đôi mắt to nhìn cô, dĩ nhiên Thương Vọng Triều biết nó không thể hiểu, duỗi tay ôm lấy, đúng lúc này, cô nghe được một tiếng ho nhẹ.
Thân mình Thương Vọng Triều hơi cứng đờ, quay người lại nói: "Bà chủ, mèo con của cô chạy ra."
Ninh Vụ phát ra lời nhắc nhở, mặt không cảm xúc nhìn cô, nghĩ thầm chẳng lẽ tôi còn không biết Liên Đông chạy ra? Tôi còn nghe được cô muốn trộm nó đi!
Quên đi, có lẽ đây là định mệnh.
Một phút sau, đồng dạng là ở trước quầy, Ninh Vụ nghiêm túc thảo luận với Thương Vọng Triều về việc "bán mèo": "Nói trước, con mèo này tôi không bán, nhưng mà có thể cho cô thuê. Thời hạn thuê là ba tháng, trước tiên cô cứ nuôi đã, biết đâu nuôi rồi liền thấy phiền phức, muốn trả lại cho tôi thì sao?"
Ừm, ấn định thời gian trước, thuận tiện mang Liên Đông về, hơn nữa mùa xuân chỉ có ba tháng. Qua mùa xuân, Liên Đông có thể lại biến về hình người.
Tuy rằng Thương Vọng Triều vẫn muốn mua, nhưng bà chủ không bán, đây cũng coi như là một biện pháp thỏa hiệp, cô liền gật đầu. Liên Đông ở trong lòng ngực cô cũng cảm thấy biện pháp này rất tốt, âm thầm nháy mắt với Ninh Vụ
"Còn nữa, bởi vì lúc trước đã xảy ra chuyện không tốt, cho nên vì đảm bảo cho sự an toàn của mèo con, cứ cách mỗi tháng cô phải mang mèo con trở về cho tôi xem, được không?"
Có thể nói Ninh Vụ sầu thúi ruột vì Liên Đông.
"Ừ, không thành vấn đề." Thương Vọng Triều trực tiếp đồng ý, cô lại không phải mua mèo để ngược đãi, đương nhiên sẽ đối xử tốt với mèo con.
Sau khi xác nhận những điều khoản quan trọng và "tiền thuê", Thương Vọng Triều thanh toán dứt khoát, thành công nhận được quyền lợi nuôi mèo con ba tháng.
Cô đã có mèo.


Tác giả có lời muốn nói:

Pipi mọi người.

Lời editor: Lịch đăng không cố định, nhưng một tuần ít nhất sẽ có một chương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro