Chương 18: Có người đẹp không cần chân gà!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thông thường, địa điểm cắm trại ngoài trời không phải bờ biển thì chính là trên núi. Lớp các nàng chọn là một ngọn núi.

"Lạnh quá, trời lạnh như vậy còn cắm trại ngoài trời, không phải sb thì chính là ngu ngốc. Hít!" Lôi Manh xoa xoa mũi, bởi vì gió lạnh mà phun nước mũi, tiếp tục dựng lều.

"Aiz, đó là cậu không phải mình." Nói xong Trương Vân Nhứ đưa giá chống lều cho Hứa Họa.

Nghe vậy, Lôi Manh tặng cho Trương Vân Nhứ một cái liếc mắt xem thường: "Thật không biết yêu thương bạn học, chúng ta còn có thể vui vẻ cùng nhau chơi đùa được không đây?"

"Ai muốn vui vẻ chơi đùa với cậu." Nói xong, nàng làm bộ ghét bỏ, bước hai bước cách xa Lôi Manh.

Nổi giận, Lôi Manh giật xuống một ít lá cây ném về phía Trương Vân Nhứ.

Ngay khi hai người đang chơi đùa vui vẻ, có người nhìn không vừa mắt, lập tức lên tiếng: "Này, có chút ý thức công cộng được không, biết yêu thiên nhiên không vậy, không biết bảo vệ hoa cỏ sao?"

Nói chuyên chính là đoàn ủy trong lớp, một cô nương Đông Bắc điển hình, thân cao 1m6, da rất trắng, đồng thời cũng có chút cường tráng. Nhìn lá cây rơi đầy đất, hai người đuối lý, thành khẩn xin lỗi: "Thực xin lỗi, bọn mình không để ý, thật ngại quá đoàn ủy."

"Xin lỗi có thể làm lá cây bị các cậu thương tổn sinh trưởng lại sao? Bởi vì các cậu, chúng đã mất đi sinh mệnh rồi. Thật sự quá tàn nhẫn."

Nghe vậy hai người liếc nhìn nhau, đồng thời cảm thấy một luồng gió nồng đậm khí tức Quỳnh Dao thổi tới trước mặt.

"Vậy cậu cảm thấy chúng mình nên làm gì?" Trương Vân Nhứ khiêm tốn thỉnh giáo.

"Vậy phải xem thành ý của các cậu rồi." Lại Dĩ Mộng vuốt ve mái tóc, sâu kín nhìn hai người, sau đó ánh mắt rơi vào Hứa Họa đang bình tĩnh đứng gần đó dựng lều, mất tự nhiên trừng lớn hai mắt, sau đó một lần nữa nhìn về phía Lôi Manh cùng Trương Vân Nhứ.

Lôi Manh tính tình nóng nảy, liền phát hỏa: "Cậu còn muốn gì nữa, chẳng lẽ bắt chúng tôi lấy mạng bồi thường?"

"Đây là cậu nói, cũng không phải tôi nói a."

"Cậu!" Lôi Manh tức đến nói không ra lời.

"Manh Manh, chúng ta đi dựng lều, không làm đêm nay sẽ không có lều ngủ đó." Trương Vân Nhứ giật giật ống tay áo Lôi Manh khuyên giải.

"Đi." Lôi Manh không muốn so đo với nữ nhân đầu óc bệnh hoạn này, mẹ nó, học chung lớp cả tháng nay, nói với nhau chưa tới mười câu, mắc cái gì lại nhằm vào chúng ta, thật có bệnh.

"Đứng lại. Các cậu cứ như vậy mà đi, những lá cây này làm sao bây giờ?" Lại Dĩ Mộng dậm chân, dứt khoát đi đến trước mặt hai người.

Trương Vân Nhứ nhã nhặn trả lời: "Cậu yên tâm, trước lúc rời đi bọn mình sẽ dọn dẹp chỗ này, sẽ không làm ô nhiễm cảnh vật quanh đây."

"Chỉ như vậy?" Lại Dĩ Mộng mở to hai mắt, bất mãn nhìn Trương Vân Nhứ.

Trương Vân Nhứ khẽ mỉm cười nói: "Ừ! Nếu cậu muốn giúp bọn mình quét cũng được, rất cám ơn, phiền cậu nhường đường một chút, bọn mình còn phải dựng lều, cậu cản trở bọn mình."

"Cậu! Các cậu thật không có ý thức!" Lại Dĩ Mộng hết sức tức giận.

Trương Vân Nhứ gật đầu: "Ừ, những chuyện này bọn mình đều thừa nhận, cho nên cậu có thể đi chưa?"

"Các cậu! Các cậu bắt nạt tôi!" Nói xong, Lại Dĩ Mộng dậm chân rời đi.

Trương Vân Nhứ cùng Lôi Manh sợ ngây người!

"Cậu có chắc cậu ta đã trưởng thành, không phải con nít bảy tám tuổi?" Lôi Manh nhìn thân ảnh Lại Dĩ Mộng đi xa, không nói nên lời.

Đồng dạng im lặng, Trương Vân Nhứ đáp: "Mình cũng không rõ, nhưng mình có thể xác định, cậu ấy nhất định đã xem quá nhiều tiểu thuyết Quỳnh Dao."

"Các cậu đừng đừng đó tám nữa, nhanh lại đây giúp mình một tay." Thẩm Tĩnh thúc giục nói.

"Biết rồi!" Nói xong, Trương Vân Nhứ tiếp tục ngồi xuống, yên lặng giúp Hứa Họa dựng lều: "Nữ thần, cậu có thấy vừa rồi mình có hơi quá đáng không?"

Hứa Họa cúi đầu, trong mắt mang theo nụ cười thản nhiên, lạnh lùng đáp: "Không tệ lắm, còn biết phản đòn, không phải chỉ biết đứng yên cho người ta đánh."

Được nữ thần khen ngợi, tâm tình Trương Vân Nhứ liền bay bỗng: "Nữ thần, cậu không thấy cậu ta rất kỳ quái sao?"

Hứa Họa lấy cán kim loại, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Trương Vân Nhứ, nhìn xuống chân nàng đáp: "Cô ta kỳ quái hay không tôi không biết. Tôi chỉ biết nếu cậu còn không động, con nhện kia sẽ bò lên chân cậu."

Nhìn theo mắt Hứa Họa, Trương Vân Nhứ lập tức thấy một con nhện đen thui đang bò lên giày mình, lập tức sợ hãi thét chói tai, dậm dậm chân: "Nữ thần mau đến cứu mình!" Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Thật đúng là bé thỏ trắng, lá gan nhỏ như vậy, Hứa Họa ghét bỏ nhìn thoáng qua cuồng ma múa loạn Trương Vân Nhứ, dùng cây kim loại trong tay gạt phăng con nhện đi: "Tốt rồi."

"Làm sợ muốn chết, là cậu cố ý dọa mình phải không!" Trương Vân Nhứ vừa phủi bụi trên quần, vừa oán trách nhìn Hứa Họa.

Đối mặt mắng, Hứa Họa không nhanh không chậm trả lời: "Là cậu lá gan quá nhỏ."

Nghe vậy, Trương Vân Nhứ không thể nhịn được bật ra một cái liếc mắt: "Cho xin đi, không phải mình nhát gan, là con nhện rất đáng sợ được không, nữ nhân nào thấy nó mà không sợ đâu."

"Có, tôi."

Chỉ hai chữ, Trương Vân Nhứ lần nữa bị giết trong nháy mắt.

————

Đi cắm trại, đốt lửa trại cùng tiệc nướng ngoài trời là không thể thiếu, lớp các nàng cũng không ngoại lệ. Bởi vì trên núi không thể đốt lửa, nên mọi người chỉ có thể dùng lò than thay đống lửa.

"Nữ thần, cậu muốn ăn gì, mình giúp cậu nướng." Trương Vân Nhứ thuần thục quét gia vị lên chân gà.

Hứa Họa nhìn Lôi Manh và Thẩm Tĩnh chơi với mọi người vui quên trời quên đất, hỏi: "Cậu không đi với mọi người sao?"

"Mình đi rồi chỉ còn mình cậu, mình muốn ở cùng cậu. Hơn nữa cũng không có gì hay, mình không thích ca hát, cũng không thích nhảy múa."

Cảnh đêm trên núi rất yên bình, ngọn đèn gần đó chiếu sáng rực rỡ, khuôn mặt tinh xảo khuynh quốc khuynh thành của Hứa Họa dưới ánh đèn, phủ một nét dịu dàng, đẹp đến khó tả, ánh mắt nàng cũng mềm mại hơn: "Cậu đối với ai cũng tốt vậy sao?"

Nghe vậy, Trương Vân Nhứ không chút nghĩ ngợi quyết đoán trả lời: "Sao có thể! Mình không phải đồ ngốc, cũng không phải Thánh Mẫu, đối với ai cũng tốt vậy sẽ mệt chết a."

"Rất tốt." Hứa Họa cúi đầu, che dấu vui mừng trong mắt, chỉ thoáng nhếch miệng biểu thị tâm tình nàng đang rất tốt.

Cảnh đêm mờ ảo, mỹ nhân như vẽ, tự nhiên sẽ đưa tới một ít người muốn hái hoa, tỷ như lớp trưởng, lúc này ôm một bó hoa hồng, lòng đầy ái mộ nhìn Hứa Họa: "Hứa Họa, mình thích cậu đã lâu. Có thể làm bạn gái mình không?"

Sinh viên đại học nhiệt huyết, cảm xúc dư thừa, một màn tỏ tình của lớp trưởng, thanh âm ồn ào lập tức vang lên.

Mọi người cùng thét: "Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Trương Vân Nhứ có chút bất mãn, chưa xác định tâm ý người ta đã tùy tiện huy động lực lượng lớn như vậy, đây không phải buộc người khác đồng ý sao?

"Không thể." Hứa Họa lạnh giọng cự tuyệt. "Tôi không thích cậu. Lần sau đừng tìm nhiều người như vậy, tôi không thích bị người khác ép buộc."

"Tôi... Tôi không bắt buộc cậu." Sắc mặt Khúc Quân hết sức khó coi, nhỏ giọng nói dối.

"Có thể cậu không cố ý, nhưng tình huống hiện giờ chính là cho tôi ảo giác như vậy. Tôi không có ý định nói chuyện yêu đương ở đại học, cho nên sau này, đừng ai làm phiền tôi nữa." Nói xong, bình tĩnh trở về lều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro