Chương 19: Mình bị cậu áp cả đêm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Vân Nhứ lập tức đuổi theo. Lôi Manh, Thẩm Tĩnh nhìn thoáng qua vẻ mặt khác nhau của quần chúng vây quanh, cũng trở về lều của các nàng. Vừa vào cửa đã thấy bé thỏ trắng nào đó bắt đầu líu ríu bên cạnh nữ thần.

"Nữ thần, cậu đừng mất hứng. Cậu xem, cậu thật nhiều mị lực a, ngay cả lớp trưởng cũng thần phục dưới váy thạch lựu của cậu." Trương Vân Nhứ giật giật tay áo Hứa Họa, hấp dẫn lực chú ý của nàng.

Hứa Họa vừa ra tay, liền cứu thoát góc áo của mình từ tay Trương Vân Nhứ, thanh âm bình tĩnh, thái độ thản nhiên: "Mị lực của tôi không cần thông qua nam sinh tỏ tình mới chứng minh được."

"Đúng, đúng, đúng, cậu nói rất đúng." Trương Vân Nhứ tỏ vẻ cái gì cũng tùy cậu, cậu là lão đại, cậu nói cái gì cũng đúng hết.

Tâm tình Hứa Họa liền tốt hơn, hoặc là nói tâm trạng nàng chưa bao giờ kém, chỉ là có chút không kiên nhẫn. Sở dĩ biểu hiện như vậy là muốn xem phản ứng của bé thỏ trắng, mà biểu hiện của người này, làm cho nàng hết sức hài lòng.

"Tôi không có giận, hiện tại muốn ăn chút gì đó."

"Thứ gì đó, thứ gì đó? Manh Manh, đồ ăn vặt chúng ta mua cậu để chỗ nào?" Muốn ăn gì đó là tốt rồi, nói tới ăn, Trương Vân Nhứ sờ lên bụng mình, nàng cũng đói quá à, lớp trưởng cũng thiệt là, vì cái gì không đợi nàng ăn đồ nướng xong rồi hãy tỏ tình.

"Đây này, đây này." Lôi Manh lục ba lô, kéo khóa kéo, một túi tràn đầy đồ ăn liền xuất hiện trước mặt các nàng.

Hứa Họa ghét bỏ nhìn thoáng qua những thực phẩm bỏ đi kia: "Tôi muốn ăn đồ nướng." Nói xong, chỉ chỉ Trương Vân Nhứ: "Cậu, đi nướng giúp tôi."

"Mình không muốn ra ngoài, dù sao chúng ta cũng vừa gây ra náo loạn như vậy." Trương Vân Nhứ nuốt nước bọt, đối với đồ nướng thèm nhỏ dãi: "Mình cũng rất muốn ăn đồ nướng."

"Lý do gì không muốn ra ngoài." Hứa Họa khóa túi đồ ăn lại: "Lúc chúng ta đi không đóng tiền sao?"

"Nữ thần nói đúng." Thẩm Tĩnh tán thành gật đầu: "Đồ của chúng ta, dựa vào cái gì không thể ăn. Các cậu chờ ở đây, chị đây đi nướng cho mà ăn. Nữ thần, Hư Hư, các cậu chờ mười phút nữa hẵn ra."

"Vâng, chị Tĩnh Tĩnh." Trương Vân Nhứ ngọt ngào trả lời, có đồ ăn ngon, thật tốt quá!

Lôi Manh hít một hơi, trong không khí tràn đầy mùi thịt, làm bụng nàng cũng réo lợi hại, lưu lại một câu: "Mình ra ngoài giúp Tĩnh Tĩnh đây." Liền nhanh chóng bước ra.

Như vậy, trong lều chỉ còn hai người, vô cùng buồn chán Trương Vân Nhứ liếc nhìn Hứa Họa, thấy đối phương sắc mặt bình thường, xem ra tâm tình không tệ, lập tức bát quái mở miệng: "Nữ thần, cậu thích nam sinh như thế nào?"

Nghe vậy, Hứa Họa ngẩng đầu đối mặt với Trương Vân Nhứ, ý vị thâm trường mà trả lời: "Tôi thích người nhu thuận như con thỏ."

"Khẩu vị của cậu cũng thật kỳ quái." Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, nữ thần là người mạnh mẽ như vậy, thích một nữa khác nhu thuận cũng là nên đi. Trương Vân Nhứ thần kinh thô, không ý thức được người Hứa Họa nói đến là mình, mà không phải nam nhân nào khác.

Cuối cùng hai người vẫn không ra ngoài, đợi Thẩm Tĩnh cùng Lôi Manh đem đồ ăn đã nướng chín vào lều. Các nàng ăn xong, một tay cầm bàn chải, một tay cầm nước khoáng, xếp hàng bên cạnh lều bạt, bắt đầu đánh răng.

Bé thỏ trắng thật biết điều, vệ sinh sạch sẽ liền tự động chui vào túi ngủ làm ấm chăn, no bụng liền nghĩ đến dâm dục, Trương Vân Nhứ một bên nhàn nhã, bắt đầu suy nghĩ lung tung: "Ha ha ha, nếu để bọn nam sinh ngoài kia biết đêm nay mình ngủ với nữ thần, có phải sẽ ghen ghét đến chết không."

"Sau này cậu đi đường ban đêm nên cẩn thận một chút, cẩn thận họ vì tình sinh hận, một dao đâm chết cậu." Lôi Manh liếc mắt, nhìn người nào đó bộ dạng đắc ý. Nếu không phải biết rõ đều là nữ, người khác nghe xong lời này, không biết nghĩ thế nào đâu.

"Cắt! Cậu là ghen ghét mình đi, cậu cũng muốn ngủ với nữ thần..." Lời còn chưa nói xong, bờ mông đã bị đạp.

"Lăn qua một bên cho tôi vào." Hứa Họa cởi áo khoát, trực tiếp tiến vào túi ngủ, một mảnh ấm áp truyền đến xua tan rét lạnh, tâm tình liền trở nên tốt hơn.

Trương Vân Nhứ hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều nói: "Lưu manh, cư nhiên đạp mông ta."

Lá gan càng lúc càng lớn? Còn dám mắng tôi. Xem tôi làm sao thu thập cậu. Hứa Họa đưa tay, chọt chọt bộ ngực mềm mại của Trương Vân Nhứ: "Cái này a, bằng cái chén đi. Tất cả đều là xốp, nội y mặc thật dày."

"Ha ha ha ha ha ha, nữ thần anh minh!" Lôi Manh, Thẩm Tĩnh rất không phúc hậu, lập tức cười rộ lên.

Trương Vân Nhứ mặt càng đỏ, tức giận phản bác: "Ai nói! Mình rõ ràng là cúp B nhỏ!"

"Nga ~ B nhỏ a?" Hứa Họa kéo dài âm thanh, giọng nói dễ mang theo hơi thở câu hồn: "Cũng không lớn bằng tôi, xàm sở cậu sao? Tôi đâu có ngốc."

Trương Vân Nhứ: "..."

Ô ô ô, nàng phải về nhà méc Mẹ, nàng bị người ta khi dễ.

"Ai, không đúng." Đang thầm bực mình, Trương Vân Nhứ bỗng nhiên kịp phản ứng: "Mình nói là cậu đánh mông mình, liên quan gì đến ngực?"

"Bởi vì hai cái đều phẳng như nhau, không có gì khác biệt." Hứa Họa phun một câu, Trương Vân Nhứ chết tươi.

Trương Vân Nhứ lập tức phồng má, xấu hổ trừng Hứa Họa, nhưng trong lều tối om, cái gì cũng không thấy rõ.

"Ngủ mau, sáng mai sớm một chút trở về ký túc xá." Hứa Họa gian nan trở mình, lần sau dù Trương Vân Nhứ khóc cầu nàng, nàng nhất định không đồng ý đi cắm trại nữa. Nơi này làm sao ngủ, vừa cứng lại vừa lạnh.

Bởi vì trời lạnh, luôn không thích đụng chạm người khác như Hứa Họa cũng chủ động áp sát Trương Vân Nhứ, vẫn còn chút lạnh, đem chân và tay đều áp lên người đối phương, một lượng nhiệt ấm áp truyền đến, ừ, tốt quá, có thể ngủ rồi.

Nàng thì thoải mái rồi, chỉ có Trương Vân Nhứ là khổ, bị áp vốn đã không thoải mái, nghĩ muốn động liền bị nữ thần đánh. Đêm càng về khuya, thời tiết càng lạnh, cả người Hứa Họa đều dính sát vào nàng, nàng quả thực bị ép đến sắp tắt thở.

Người vừa tỉnh táo đã muốn đi vệ sinh, nhưng lại không dám lộn xộn, cứ như vậy nghẹn lấy, nhẫn nhịn hơn ba giờ đồng hồ, cuối cùng trời cũng tờ mờ sáng. Nàng cảm giác còn nhịn nữa bàng quang sẽ nổ tung, lập tức đẩy Hứa Họa ra, bò khỏi túi ngủ, nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh.

Ồn ào như vậy, Hứa Họa cũng bị đánh thức, ngồi dậy đánh răng rửa mặt, sau đó bắt đầu dọn dẹp đồ đạc của mình. Lôi Manh và Thẩm Tĩnh cũng nhanh chóng thức dậy, ở bên ngoài vốn ngủ không yên, bốn người thương lượng một chút, liền quyết định về trước. Hạ lều, xếp lại bỏ vào túi.

Thẩm Tĩnh gửi tin nhắn cho lớp trưởng, nói cho hắn biết các nàng xuống núi trước.

Vừa vào taxi, cả người Trương Vân Nhứ đổ gục xuống cạnh Hứa Họa, hữu khí vô lực mở miệng: "Nữ thần, tối qua cậu đè mình cả đêm, hại mình ngủ không được. Giờ phải ngủ bù, khi nào đến nhớ gọi mình." Nói xong, cũng không đợi Hứa Họa phản ứng, liền gối đầu lên vai nàng nhắm mắt ngủ vù vù.

Mệt chết rồi sao? Hứa Họa chọc chọc khuôn mặt bé thỏ trắng, điều chỉnh thân thể, giúp nàng ngủ thoải mái hơn.

Lôi Manh cũng rất buồn ngủ: "Nữ thần ơi, mình cũng ngủ một hồi, khi nào đến thì kêu nha."

"Ừ." Hứa Họa nhìn về phía Thẩm Tĩnh đang ngáp nói: "Cậu cũng ngủ một chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi."

Thẩm Tĩnh không khách khí, "Ừ" một tiếng cũng tiến vào mộng đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro