Chương 22: Lại bị đả thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bình thường Trương Vân Nhứ chỉ đau ba bốn giờ sẽ khỏi, cho nên khi rượu trứng chim được đưa tới bụng nàng đã hết đau. Nhưng nàng vẫn hết sức cảm động, cũng có một loại, ân nên nói thế nào đây, chính là cảm giác tự hào khi đánh chết boss, có thể hòa tan được băng sơn số một thật là một thành tựu đặc biệt lớn a o(n_n)o~~

Bất quá rất nhanh nàng liền cười không nổi.

"Nữ thần, chúng ta đang đi đâu vậy?" Trương Vân Nhứ nghi hoặc hỏi. Sau giờ học, vừa trở lại ký túc xá cất túi xách, Hứa Họa liền kéo nàng ra ngoài, xe đã đi được nữa giờ cũng không biết đến đâu.

"Khám bệnh."

"Nữ thần, cậu bị bệnh?" Trương Vân Nhứ nhìn Hứa Họa từ trên xuống dưới, ánh mắt lo lắng, thế nhưng đối phương trừ vẻ mặt băng sơn trước sau như một, bề ngoài thoạt nhìn không có gì bất ổn.

Hứa Họa nhìn thoáng qua vẻ mặt lo lắng của bé thỏ trắng, đôi mắt đen như mực lộ ra ý cười. Vui vẻ như vậy làm Trương Vân Nhứ càng cảm thấy kỳ quái, bị bệnh còn cười vui như vậy, chẳng lẽ đầu óc nữ thần có bệnh???

"Không phải tôi khám bệnh, mà là cậu."

"Mình?" Trương Vân Nhứ cau mày nói: "Mình không bị bệnh, khám cái gì a."

Nghe vậy, Hứa Họa quay đầu nhìn nàng, ở một góc khó nhận ra nhíu đôi mày đẹp, vô cùng nghiêm túc nói: "Đau bụng kinh là bệnh, phải trị."

Mặt Trương Vân Nhứ lập tức đỏ bừng, mở miệng nữa ngày cũng không biết nói gì. Sao nữ thần có thể đem chuyện riêng của người ta nói ra nghiêm túc như vậy chứ.

Hứa Họa đưa nàng đến một con hẻm nhỏ vô cùng vắng vẻ, xe dừng lại trước y quán tên "Bách thảo đường".

"Đến rồi, xuống xe đi."

"Mình có thể không vào không?" Trương Vân Nhứ dán chặt trán vào cửa sổ xe, giãy giụa nói.

Mặt Hứa Họa không đổi sắc, bình tĩnh nói:" Cho cậu hai lựa chọn, một là tự mình xuống, hai là tôi khiêng cậu xuống."

"Tự mình đi!" Trương Vân Nhứ lập tức cởi dây an toàn, ngoan ngoãn xuống xe đến cạnh Hứa Họa.

Hứa Họa rất hài lòng, bé thỏ trắng không nghe lời sao còn gọi là bé thỏ trắng.

"Đi thôi." Nói xong đi lên trước, Trương Vân Nhứ lập tức đuổi theo.

Bách thảo đường cũng giống như những y quán trong phim truyền hình thường chiếu. Đi vào, liền thấy một loạt hộc thuốc cỡ nhỏ hai bên tường, phản phất trong không khí là nhàn nhạt hương vị thuốc đông y. Một bác trai lịch sự hơn 30 tuổi vừa thấy các nàng liền ra chào đón. Nhìn về phía Hứa Họa trong mắt tràn đầy kinh diễm, bất quá rất nhanh liền trấn định, cười nói: "Chào hai bạn học, các cháu đến đây là khám bệnh hay bốc thốc."

"Khám bệnh, đã hẹn trước với đại phu Trương Kính."

"Cháu họ gì?"

"Họ Hứa, tên một chữ Họa."

"Được rồi, mời theo bác." Bác trai làm động tác mời liền đi phía trước dẫn đường.

Hai người đi theo phía sau.

Băng qua một phòng khách dài mười mét, bác trai dẫn các nàng đến một giang phòng có rèm che phía trước: "Các cháu đợi một chút, bác vào báo với Trương đại phu một tiếng."

Hứa Họa gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chỉ chốc lát sau bác trai liền đi ra: "Mời."

Trương Vân Nhứ lập tức theo sau Hứa Họa đi vào. Trong ấn tượng của nàng, thầy thuốc đông y đều là nam, không ngờ người này lại là nữ. Đại phu Trương Kính làm người khác có cảm giác tin cậy, mặt chữ điền, nói năn có ý tứ, xem chừng tuổi trên năm mươi.

"Xin hỏi là ai khám bệnh?"

Hứa Họa dứt khoát đem bé thỏ trắng đang đứng một bến giả vờ làm không khí đẩy về phía trước: "Cậu ấy, đau bụng kinh."

Trương Vân Nhứ "... " Nữ thần, có cần nhập đề nhanh vậy không a.

Đại phu nhẹ gật đầu: "Mời cháu ngồi, bà sẽ xem mạch cho cháu."

Trương Vân Nhứ nghe theo.

————

Nữa giờ sau, Trương Vân Nhứ mang theo hai túi thuốc đông y cực lớn lên xe.

"Nữ thần, tí nữa cậu đưa biên lai cho mình, mình trả tiền cho cậu." Tuy thuốc rất đắt, nhưng cũng không thể chiếm tiện nghi nữ thần.

"Không cần, chút tiền lẽ." Là nàng đưa bé thỏ trắng đi khám bệnh, đương nhiên không thể để bé thỏ trắng trả số tiền này.

"Không được, nhất định phải trả." Tuy nữ thần rất nhiều tiền, nhưng dựa vào cái gì cho không nàng a, tiền này nhất định phải trả.

"Được thôi, cậu muốn thì trả đi." Việc nhỏ này, không cần phải tranh cãi.

"Mình, mình có thể trả góp không?" Trương Vân Nhứ đáng thương nhìn Hứa Họa: "Những thứ này thật sự rất mắc."

Nhìn vẻ mặt đáng thương cứ như bị mẹ kế ức hiếp của bé thỏ trắng, Hứa Họa thiếu chút nữa không nhịn được đưa tay ra vuốt đầu nàng. Nàng quay đầu, không chớp mắt nhìn dòng xe phía trước, hờ hững nói: "Tùy cậu, muốn trả lúc nào cũng được, dù sao tôi không quan tâm mấy đồng tiền lẽ này."

Trương Vân Nhứ nghe xong thiếu chút nữa phun máu, nếu không phải biết rõ nữ thần là người thế nào, nàng nhất định sẽ cho rằng nữ thần cố tình khoe của, quả nhiên thổ hào đều là kẻ có tiền tùy hứng a.

Hứa Họa đưa Trương Vân Nhứ về ký túc xa liền trở về nhà, bởi vì hôm nay là thứ sáu.

Buổi tối bảy giờ, điện thoại Trương Vân Nhứ vang lên.

"A lô, nữ thần, cậu tìm mình có chuyện gì?"

"Xuống lấy thuốc, má Vương mặc áo lông đỏ, hơi béo." Nói xong Hứa Họa liền cúp máy, không cho Trương Vân Nhứ bất cứ cơ hội mở miệng nào.

Trương Vân Nhứ (tot)~~ còn tưởng nữ thần nói giúp nàng nấu thuốc chỉ là nói chơi, sau khi về nhà sẽ quên mất, không nghĩ tới trí nhớ nàng tốt như vậy. Trương Vân Nhứ hít mũi một cái, mặc áo khoát vào xuống lầu.

Áo lông màu đỏ, hơi béo, quả thật không khó tìm, nàng xuống lầu đi một chút liền thấy. Má Vương vừa ra khỏi xe liền thấy một cô bé khả ái dễ thương, mặt mũi hiền lành đi về phía mình.

"Chào dì, con là Trương Vân Nhứ, xin hỏi dì là má Vương Hứa Họa nhắc đến phải không ạ?"

"Đúng vậy, dì chính là mà Vương của tiểu thư." Nói xong, má Vương mở cửa xe lấy một chiếc bình giữ nhiệt, đưa cho Trương Vân Nhứ, vui vẻ nói: "Nên uống lúc còn nóng, lạnh rồi không dễ uống đâu."

"Dạ, con cảm ơn dì." Trương Vân Nhứ thập phần nhu thuận gật đầu.

Không thể không nói, diện mạo Trương Vân Nhứ rất dễ chiếm được cảm tình của các bậc gia trưởng, ăn mặt nghiêm chỉnh, khuôn mặt trắng nõn thuần khiết, ánh mắt trong veo, ngẫu nhiên còn có chút ngu ngơ, vừa nhìn đã cảm thấy là cô bé ngoan.

Má Vương hết sức hài lòng, bạn cùng phòng với tiểu thư đơn thuần như vậy là tốt rồi: "Vậy, cháu mau về ký túc xá đi, bên ngoài trời lạnh, về phòng có lò sưởi."

"Con về trước, tạm biệt má Vương."

"Tốt, tạm biệt." Nói xong, má Vương lên xe, còn hướng Trương Vân Nhứ phất tay bye bye.

Trương Vân Nhứ đứng bên ngoài, đợi đến khi xe lái đi mới quay về ký túc xá.

————

Thuốc đen rất đậm, mùi còn có chút gay mũi, độ ấm vừa phải. Vẻ mặt Trương Vân Nhứ đau khổ nhìn chằm chằm chất lỏng trên tay, năm phút sau, rốt cuộc quyết định, nắm mũi, một ngụm nuốt hết.

Má ơi, đắng chết nàng. Vành mắt Trương Vân Nhứ ửng đỏ, rót ngay một chén nước đầy, uống hết mới tiêu trừ cảm giác đắng chát trong mồn một chút.

Nàng cảm thấy nhất định phải tìm người an ủi, thế nhưng Manh Manh và Thẩm Tĩnh đang chăm chú chơi trò chơi, khẳng định không có thời gian quan tâm nàng. Trương Vân Nhứ không nói hai lời lập tức gửi tin nhắn cho Hứa Họa.

Trương Vân Nhứ: Nữ thần, thuốc thật sự rất đắng, uống xong cả người đều không khỏe (tot)~~~

Khoảng năm phút sau, Hứa Họa trả lời lại: Thuốc đắng dã tật, sẽ mau hết bệnh.

Trương Vân Nhứ chép miệng, nàng tất nhiên biết rồi, thế nhưng vẫn rất đắng, nàng lại đánh chữ, gửi tin đi: Cậu không an ủi mình sao!!! (ấm ức)

Lần này chỉ qua vài giây, Hứa Họa: Cậu còn ba tháng uống thuốc, mỗi ngày hai lần, tôi không có nhiều thời gian an ủi cậu như vậy, thời gian của tôi rất quý giá.

Trương Vân Nhứ tức giận, trả lời: Cậu tàn nhẫn! Cậu lãnh khốc! Cậu vô tình!

Hứa Họa: Ừ, tôi thừa nhận.

Trương Vân Nhứ: Cậu đang làm gì vậy?

Hứa Họa: Tôi đang tham dự hội nghị trực tuyến trên máy tính.

Trương Vân Nhứ lập tức cảm thấy ngượng ngùng, nàng đã quấy rầy nữ thần: Thực xin lỗi, mình không biết cậu đang bận, làm phiền cậu rồi.

Hứa Họa: Ân, còn gì nữa không?

Trương Vân Nhứ: Không còn.

Hứa Họa: Ân, sau này nếu không có chuyện gì cần thiết, tốt nhất đừng gọi tôi.

Trương Vân Nhứ "..." Mặc dù là lỗi của nàng, nhưng cũng không cần nói trắng ra như vậy chứ, rất đả thương người đấy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro