Chương 23: Thơ con cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng đã đến chủ nhật, uống xong hai ngày thuốc đông y, Trương Vân Nhứ định chờ nữ thần trở về, muốn hảo hảo oán giận cùng nữ thần một phen hai ngày nay nàng uống thuốc có bao nhiêu vất vả. Ai mà biết đợi mãi đến 10 giờ tối cũng chứa thấy Hứa Họa trở về, trò chơi cũng không đăng nhập, rút cuộc nhịn không được gọi một cú điện thoại qua.

Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người bắt máy, âm thanh Hứa Họa truyền đến mặc dù lạnh lùng nhưng vô cùng dễ nghe: "Alo, có chuyện gì không?"

"Mười giờ rồi, sao cậu còn chưa trở lại?"

Đang lau khô tóc, Hứa Họa bỗng híp mắt, môi son khẽ mở: "Làm sao vậy, nhớ tôi rồi?"

"Có quỹ mới nhớ cậu." Trương Vân Nhứ nhịn không được bật ra một cái liếc mắt, cùng bề ngoài dịu dàng nhu thuận của nàng thập phần không hợp: "Mười một giờ sẽ đóng cửa, cậu không về nhất định không vào ký túc xá được."

Nghe vậy, Hứa Họa tay cầm điện thoại, chân thon dài đạp một cái, chiếc ghế liền chuyển tới trước bàn trang điểm, để điện thoại di động xuống, mở loa ngoài, cầm lấy một lọ dịch nhũ, cởi bỏ khăn tắm, bắt đầu mát xa toàn thân: "Trong khoảng thời gian này tôi sẽ không về ký túc xá."

"A? Cậu có chuyện gì sao?" Trương Vân Nhứ rất kinh ngạc.

"Tôi muốn đi Mỹ, hai năm sau sẽ rất bận, đoán chừng chỉ thi học kỳ mới có thể trở lại ký túc xá."

"Vậy a, chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Mặc dù có chút không nỡ, thế nhưng đây là quyết định của nữ thần, nàng hẳn nên chúc phúc, hơn nữa chính mình càng phải nổ lực hơn.

Hứa Họa vừa nghe bé thỏ trắng dứt khoát như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Cậu không ngăn cản tôi?"

"Tại sao phải ngăn cản cậu a?" Là ảo giác của nàng ư, vì cái gì lại nghe được tiếng nghiếng răng. Trương Vân Nhứ nhìn thoáng qua Thẩm Tĩnh, Tĩnh Tĩnh vẫn chưa ngủ, chẳng lẽ lúc này lại ngồi mài răng?

"Còn việc gì không? Không còn tôi cúp máy." Hứa Họa lạnh nhạt nói.

"Nga, không còn nữa." Trương Vân Nhứ chưa nói xong đã bị dập máy. Nàng nhìn điện thoại nhún vai, nữ thần phát bệnh rồi, xem ra lại đến tháng, aiz.

"Hư Hư, mau tới đây đánh boss, mười một giờ tắt đèn rồi." Lôi Manh thúc giục nói.

"Đến liền." Trương Vân Nhứ rất nhanh trở lại máy tính, bắt đầu cùng đổng đội trong ban đánh boss.

Boss trong Hồ trung tiên không khó đối phó, vì vậy nàng có thể rãnh tay cùng mọi người nói chuyện phiếm.

[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Bé thỏ trắng, nữ thần nhà ngươi đâu rồi? Mấy ngày nay không thấy nữ thần online, có phải bị vứt bỏ rồi không. Đến, nhường ca ca an ủi ngươi. (cười xấu xa)

[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Lại lấy tôi làm trò đùa, đẩy xuống đất quất một trăm hèo.

[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: (Khẩy mũi) Nữ thần không ở đây, bé thỏ trắng, không còn ai bênh vực ngươi nữa đâu.

[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: (╰_╯)# Các ngươi là bọn người xấu!

[Bang phái] Ta chân thành nhất: Quả nhiên, nữ thần tỷ tỷ không có ở đây, bé thỏ trắng sẽ bị làm thịt, ừ, thịt kho tàu ăn rất khá.

[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Nói nhảm! Rõ ràng thịt hấp ăn ngon hơn!

[Bang Phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Chân thành, ngươi bị bọn hắn dạy hư. Mau trả Chân thành thuần khiết trước kia lại cho ta. (Khóc lớn)

Chân thành giống như các nàng, đều là sinh viên đại học, con người tương đối đớn thuần, nói chuyện cũng rất dịu dàng. Nhưng rất có "tâm kế", chẳng qua là giọng nói quá mềm yếu, luôn khiến người khác cho rằng nàng là tiểu muội giấy đơn thuần.

[Bang phái] Ta chân thành nhất: Phá hư ta rõ ràng là ngươi có biết không. Trước khi vào đây, hoa bách hợp với ta chỉ đơn thuần là một đoá hoa ~~~~~~

[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Hiện tại hoa bách hợp vẫn là một đóa hoa có được không.

[Bang phái] Thiên hạ ta manh nhất: Mới qua một thời gian ngắn các ngươi đã lầy như vậy, có đem đại gia ta để vào mắt không?!!!

[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Manh Manh đổi tên thành đại gia khi nào rồi, ta đây cũng muốn đổi, kêu là "đại gia nhẹ ngươi nhẹ một chút".

[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: (Xem thường) gọi đại gia cũng không thay đổi được chuyện ngươi là thái giám.

[Bang phái] Tường lỗ tan thành mấy khói: Kháo, vũ nhục ta, ta là đàn ông đích thực đấy, có giỏi lên PK quyết đấu.

[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: PK cũng không thai đổi được bản chất của ngươi!

[Bang phái] Ta muốn yên tĩnh: Haha, các ngươi đừng đùa nữa, lại nói, sao lâu như vậy còn chưa thấy nữ thần vào chơi a?

[Bang phái] Ta chân thành nhất: Đúng nga, lần cuối nàng xuất hiện cũng rất lâu rồi, bé thỏ trắng, nữ thần nhà ngươi rốt cuộc đi đâu rồi?

[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Nữ thần xuất ngoại, sau này sẽ không có thời gian chơi với chúng ta nữa.

"Cái gì, nữ thần xuất ngoại." Lôi Manh kinh ngạc nói.

"Đúng vậy a, nữ thần nói năm nay có lẽ chỉ thi học kỳ mới có thể trở về ký túc xá."

"Người giàu quả là có khác a, chúng ta chỉ có thể ngưỡng mộ thôi." Lôi Manh cảm khái nhưng cũng không để trong lòng, cũng không phải vĩnh viễn chia ly, cần gì khổ sở.

[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: Nhẹ nhàng người rời đi/ Như khi người nhẹ đến/ Người vung ống tay áo/ Không mang theo một cọng lông thỏ nào.

[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: Chân trời xa xăm nơi nào không có cỏ/ Cần gì đơn phương yêu mến một cành hoa.

[Bang phái] Ngực lớn da trắng trắng: Kính nhờ, không chút sáng tạo, bé thỏ trắng chỉ có lông, làm gì có hoa, không có văn hóa chính là không có văn hóa, lại thêm một tên não phẳng.

[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Cánh buồm cô độc bầu trời xanh hết sức/ Chỉ riêng bé thỏ trắng bị người ném bỏ.

[Bang phái] Ta chân thành nhất: Ta cũng tới, ta cũng tới: Một con thỏ trắng nhảy xuống nước, bịch! Sau đó nó đã bị chết đuối.

[Bang phái] Ngực lớn da da trắng: ...

[Bang phái] Tường lỗ tan thành mây khói: ........

[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: ..................

[Bang phái] Bé thỏ trắng của nữ thần: Các ngươi đủ rồi -_- đừng ép ta phải chửi mắng nha!!!

[Bang phái] Xin gọi ta đại hiệp: Đến nha, đến nha, mau tới mắng ta nha, ta thích nhất muội giấy mắng rồi.

Trương Vân Nhứ tức đến thật sự muốn phun một búng máu, không đợi nàng phản bác, trong phòng liền tối đen như mực. Cắt điện ngắt mạng rồi!

"Tức chết mình, bọn nhóc con này cả ngày đem mình ra đùa giỡn." Trương Vân Nhứ vừa tắt máy tính vừa nghiếng răng nghiếng lợi nói.

Thẩm Tĩnh vỗ vỗ vai nàng an ủi: "Thời đại này hủ nam rất nhiều, có thể thông cảm bọn họ. YY hai nữ nhân vẫn tốt hơn YY một nam một nữ."

Lôi Manh có vẻ vô tâm vô phế: "Hơn nữa chuyện này cũng không có gì xấu, cậu xem bang phái chúng ta thật náo nhiệt. Dù sao bị nói giỡn mấy câu cũng không mất miếng thịt nào."

Trương Vân Nhứ giận đến trực tiếp đuổi theo đánh nàng: "Cậu dám đem mình làm vật hy sinh."

Lôi Manh nhanh chóng trốn vào WC, mặc Trương Vân Nhứ kêu gào thế nào cũng không đi ra. Ai nha, đúng lúc có thể tắm.

Trương Vân Nhứ: "..."

——————

Trước khi ngủ, Trương Vân Nhứ vẫn quyết định gửi tin nhắn cho Hứa Họa: Nữ thần, đã chuẩn bị mọi thứ xong hết chưa?

Đọi hơn 10 phút sau mới có tin đáp lại: Ừ

Trương Vân Nhứ: Cậu đang làm gì vậy, chưa đi ngủ sao?

Hứa Họa: Đang xem tin tức.

Trương Vân Nhứ: Vậy tại sao trả lời tin nhắn chậm như vậy?

Hứa Họa: Hỏi nhiều như vậy làm gì?

Trương Vân Nhứ: Cậu chê mình phiền có phải không?

Hứa Họa: Đúng

Trương Vân Nhứ tức giận, dứt khoát tắt di động, đắp chăn ngủ.

Hứa Họa đâu biết, nàng nhất thời ngạo kiều lại để trọn vẹn một năm sau không nhận được bất kỳ tin nhắn, cuộc gọi hay tin tức gì đến từ bé thỏ trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro