Chương 31: Lần đầu trải nghiệm AV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian như nước chảy, róc rách liền trượt qua kẽ tay, bốn cô gái của chúng ta giờ đã thành sinh viên năm tư, sắp phải đối mặt với ngày tháng áp lực bôn ba tìm kiếm việc làm.

Một buổi tối nào đó, sau khi tắt đèn, Lôi Manh từ trên giường nhảy dựng lên.

"Các baby, hiện giờ chúng ta đã trở thành đàn chị già nhất trường, còn có một việc nhất định phải làm trong đời sinh viên nhưng chúng ta vẫn chưa làm."

Trương Vân Nhứ nghe vậy liền hăng hái lên, lật người, ghé vào lan can nhìn Lôi Manh hỏi. "Chuyện gì thế?"

Thấy có người nhiệt tình hưởng ứng, Lôi Manh càng thêm hưng phấn, nhưng không đợi nàng nói ra đáp án đã bị Thẩm Tĩnh chuyên gia phá rối cướp lời. "Người hèn mọn bỉ ổi như Manh Manh còn có việc gì tốt. Nhất định là cả phòng cùng xem phim Nhật 18+ rồi."

"Hay quá!" Trương Vân Nhứ cực kỳ đồng ý đề nghị này, bình thường các nàng cũng kể một ít chuyện sắc, nhưng mà vẫn chưa xem phim đâu.

"Không có gì làm thì đừng xem những thứ không dinh dưỡng đó." Luôn luôn không xen vào chuyện của mọi người, Hứa Họa đột nhiên lên tiếng. Hai người bọn họ xem là được rồi, còn muốn đem lông trắng của bé thỏ nhà nàng nhuộm thành đen, thật là xấu mà!

Nhưng đâu ngờ, bé thỏ trắng mặc dù lông màu trắng, nhưng tâm đã sớm bị nhuộm thành màu đen, không chỉ không tiếp thu ý kiến của nữ thần, ngược lại còn nghiêm trang thuyết giáo. "Nữ thần, cậu phải sống tình thú một chút, đừng luôn cổ hũ như vậy nha~"

Chê tôi không có tình thú? Hứa Họa bực bội xoa huyệt thái dương, ý vị thâm trường nói. "Xem đi xem đi, hy vọng các cậu không hối hận."

Ba người đã sớm quen với việc Hứa Họa thỉnh thoảng tạt nước lạnh, cho rằng lần này nàng chỉ hù dọa bọn họ, lập tức thảo luận khí thế ngất trời. Từ AV của Sola Aoi cho đến Rola Misaki, lại nhảy sang Akiho Yoshizawa, cuối cùng còn thảo luận xem nên xem trên máy tính của ai? Ai đi hỏi bạn bè link gốc? Mấy thứ này đều phải tranh luận một phen.

Hứa Họa ngay cả một câu cũng không nói, chỉ yên lặng đắm chìm trong thế giới của mình, tự hỏi một vấn đề quan trọng.

——

Ba cô nàng đều thuộc phái hành động, buổi chiều hôm sau đã bắt đầu âm thầm thực hiện kế hoạch. Một người kéo màn, một người đóng cửa, một người mở máy tính. Cuối cùng đều vây quanh trước bàn Lôi Manh, bắt đầu xem bộ phim "đặc sắc".

"Manh Manh, giảm âm thanh xuống chút, bằng không người khác đi ngang qua nghe được đó." Thẩm Tĩnh nhỏ giọng nhắc nhở.

"Ừ, Ok," Lôi Manh lập tức nhấp chuột, hạ nhỏ âm thanh xuống.

Trương Vân Nhứ bên cạnh nhỏ giọng, hào hứng bình luận. "Ai ai, nữ chính ra rồi kìa, đẹp quá a, đẹp như vậy sao còn phải đóng AV?"

Thẩm Tĩnh bĩu môi. "Không biết nữa, nhưng mà nữ chính trong này thường rất đẹp, hơn nữa ngực cũng lớn."

"Tên đàn ông này thiệt bỉ ổi, vừa già lại xấu, còn béo nữa, đừng nói với mình ông ta là nam chính nha." Gương mặt Lôi Manh nhăn nhó.

Thẩm Tĩnh. "Không biết, đợi chút nữa xem. Nếu là mình sẽ không chịu nỗi, thật ghê tởm!" Không lâu sau, Thẩm Tĩnh một câu thành sấm*. "Trời ơi, nhìn thịt trên bụng ông ta đi, còn hơn phụ nữ mang thai mười tháng nữa."

(*Ý nói phán rất đúng)

"Đúng rồi, ông ta quả thật có chút béo." Sắc mặt Trương Vân Nhứ càng ngày càng tệ, đợi đến lúc hai người trong màn hình Ba~ ba~, liền nhịn không được. "Không xong rồi, mình muốn ói." Nói xong bụm miệng, vọt vào nhà vệ sinh không ngừng nôn khan.

"Mình cũng không xong!" Thẩm Tĩnh cũng gấp gáp chạy vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh tạt vào mặt. "Hư Hư, cậu không sao chứ?"

Trương Vân Nhứ vẫy vẫy tay: "Không sao, chờ một chút sẽ ổn thôi."

Nửa tiếng sau:

"Thật sự là rất ghê tởm, người đẹp và quái vật không phải lãng mạn, mà là cực kỳ kinh tởm, truyện cổ tích toàn là gạt người!" Trương Vân Nhứ hít mũi, tựa vào vai Thẩm Tĩnh tìm an ủi.

Thẩm Tĩnh và Lôi Manh cực kỳ đồng ý, điên cuồng gật đầu.

Hứa Họa thấy thế, lập tức từ trên giường leo xuống, đi đến trước mặt Trương Vân Nhứ, hai tay ôm lấy mặt nàng, nâng lên hướng về phía mình, lành lạnh nói. "Tôi nói cậu sẽ hối hận, cậu còn không tin."

"Hu hu, mình có ngờ được đâu." Trương Vân Nhứ ôm eo Hứa Họa, cả khuôn mặt úp vào bụng nàng. "Thật ghê tởm, mình còn muốn nôn làm sao bây giờ?"

Nghe vậy, Hứa Họa lập tức đẩy Trương Vân Nhứ ra, lui về sau hai bước. "Cậu cách xa tôi một chút!"

"Hu hu, cậu ghét bỏ mình." Trương Vân Nhứ nhìn vẻ mặt ghét bỏ của nữ thần, ánh mắt tràn đầy ai oán.

"..." Thử để tôi nôn trên người xem, cậu có ghét bỏ không? "Mặc kệ cậu, tôi muốn đi ngủ, các cậu ai cũng không được làm ồn." Nói xong liền leo lên giường.

Ba người liếc nhìn nhau, tất cả cùng leo lên giường yên lặng chữa thương.

Ai cũng không biết trong điện thoại của Hứa Họa có một dòng tìm kiếm: "Phản ứng của con gái khi xem AV?"

Baidu trả lời: "Nôn, kinh tởm, cảm thấy ghét bỏ thể loại này. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nhân vật nam bên trong phải xấu xí."

Mà câu cuối cùng bị Hứa Họa tự động xem nhẹ. Nàng chỉ cần biết bé thỏ trắng phản ứng không tốt là được rồi. Không giáo huấn cậu một lần, sau này không chừng lại muốn xem. Biện pháp ngăn cản tốt nhất chính là làm chính cậu ghét thể loại này. Mặc dù bé thỏ trắng sẽ tạm thời bị đau mắt.

Sự thật chứng minh, cách làm này của Hứa Họa vô cùng chính xác, nhưng vấn đề lại cùng lúc nảy sinh, bé thỏ trắng nôn nữa đến ăn không vô, chủ nhân nên làm thế nào?

Trong ký túc xá, Trương Vân Nhứ vuốt cái bụng xẹp lép sắp khóc đến nơi rồi. "Mình rất đói, nhưng mỗi lần ăn cơm đều đặc biệt muốn ói."

"Ăn chút trái cây đi." Đồng cảnh ngộ, Thẩm Tĩnh ném cho Trương Vân Nhứ một trái táo. Nàng bắt lấy, liền cắn một ngụm thật to. "Nhưng mà mình đói bụng, ăn trái cây chua sẽ càng muốn nôn."

"Sao cậu lắm chuyện thế, có đồ ăn là tốt lắm rồi!" Thẩm Tĩnh nhịn không được, rút khăn giấy vo lại, ném vào người Trương Vân Nhứ.

Đối với tình hình này, Hứa Họa vô cùng lo lắng. "Cậu... Các cậu muốn ăn gì, tôi gọi người làm cho các cậu ăn?"

Trương Vân Nhứ hai mắt tỏa sáng: "Mình muốn ăn sườn xào chua ngọt, canh chua cá, cá phải là cá Lóc, không quá nhiều xương."

"Được!" Hứa Họa hiện giờ chỉ hy vọng bé thỏ trắng có thể ăn cơm, những thứ khác đều không quan trọng. "Còn các cậu, muốn ăn gì?"

Thẩm Tĩnh. "Mình muốn uống canh gà."

"Hai tên căn bã này, còn nói nhìn thấy cơm đã muốn ói, tôi thấy chẳng qua là thấy cơm trong căn-ten trường mới muốn ói thôi." Lôi Manh nhìn hai đồng đội trào phúng, nhưng lúc xoay người nhìn về phía Hứa Họa lại muôn phần chân chó. "Nữ thần, mình muốn ăn khoai tây sợi xào dấm chua."

"Tốt, đều làm cho các cậu." Dứt lời, Hứa Họa liền lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại về nhà, căn dặn đầu bếp làm đồ ăn.

Nói chưa dứt lời liền bị Hứa mẹ xen vào. "Bảo bối, có nhớ mẹ không?"

Mẫu thân đại nhân nhà nàng vĩnh viễn tràn đầy sức sống như thế. Hứa Họa cầm điện thoại, ra cửa ký túc xá. "Mẹ, chúng ta vừa gặp hai ngày trước."

"Một ngày không gặp như cách ba thu, còn mẹ đã hai ngày không gặp con, chẳng phải đã thành sáu năm rồi sao, lòng mẹ cũng sắp khô cạn rồi."

Hứa Họa đỡ trán, cực kỳ bất đắc dĩ. "Mẹ, sau này ít xem mấy bộ phim truyền hình thiếu dinh dưỡng kia chút đi."

"Không xem phim truyền hình thì biết xem cái gì, con cũng không ở nhà với mẹ." Nói xong, Hứa mẹ liền khóc thút thít, ra vẻ thập phần ấm ức.

"Không phải ba ở nhà cả ngày sao? Bảo ba xem với mẹ. Trước kia luôn than vãn không có thế giới hai người, hiện giờ ba về hưu, bảo ba thường xuyên ở cạnh mẹ là được rồi."

"Đừng nhắc lão già ấy, ông ấy làm mẹ tức chết." Nói xong, Hứa mẹ trừng mắt nhìn chồng mình đang nhàn nhã đọc báo ngoài sofa. "Con gái, tìm một thời gian mời bạn cùng phòng về nhà chúng ta làm khách. Giờ cũng năm tư rồi, sau này con xuất ngoại, muốn tìm thời gian cũng khó." Hứa mẹ hào hứng bừng bừng, đã bắt đầu xem xét nên mặt quần áo thế nào.

Nào ngờ Hứa Họa không thương tình giội ngay một thao nước lạnh. "Chuyện của họ con sẽ tìm thời gian, nhưng cả nhà cũng đừng tham gia náo nhiệt, cả nhà đến ngược lại sẽ làm họ mất tự nhiên."

"Tại sao thế, mẹ bình dị gẫn gũi thế cơ mà!" Hứa mẹ nhìn về phía chồng mình. "Lão Hứa, ông nói tôi có dịu dàng không?"

Hứa ba nghiêm túc nói: "Dịu dàng."

Hứa mẹ rất hài lòng. "Con xem, ngay cả ba con cũng nói mẹ dịu dàng."

"Việc này không thương lượng, nếu không có chuyện gì khác con cúp trước."

"Chờ chút, chờ chút, mẹ có chính sự muốn hỏi con. Họa Họa, con có... bạn trai hoặc là thích người nào không? Sắp tốt nghiệp rồi, không yêu sẽ trễ đó."

"Rốt cuộc mẹ muốn nói gì." Hứa Họa cũng biết mẹ mình cởi mở, nhưng đề tài này nàng chỉ chấp nhận nói ở nhà, tuyệt không vô duyên vô cớ nhắc tới trong điện thoại, đây là ép nàng tắt điện thoại sao?

"Chính là thế này, ba con có một người bạn, con trai ông ấy có ý muốn làm quen con, ý mẹ là, nếu con không thích ai, vậy quen thêm biết thêm một người cũng không sai."

"Không cần, con có người thích rồi."

"Cái gì? Thật sự? Con đừng gạt mẹ đó!" Hứa mẹ vui đến độ nhảy lên.

"Là thật, nhưng con muốn sau này tốt nghiệp ra làm việc rồi mới chính thức quen nhau. Cho nên mẹ, hiện giờ không được quấy rối."

"Được, chỉ cần con có đối tượng là tốt rồi. Đúng rồi con gái, cậu ta là người ở đâu, gia cảnh trong nhà thế nào..."

"Mẹ, con có việc, cúp đây, bye bye." Không đợi Hứa mẹ phản ứng, nàng liền cúp điện thoại trở về phòng.

"Mình có việc muốn nói với các cậu, ừm, mình nghĩ muốn mời các cậu đến nhà làm khách, là nhà trọ của mình, không có ba mẹ. Các cậu khi nào có thời gian?"

Nữ thần muốn mời khách? Thẩm Tĩnh có chút bất ngờ, nhưng cũng rất ủng hộ. "Năm tư học rất ít, thời gian thì lúc nào bọn mình cũng có."

"Vậy thứ năm tuần này, được không?"

Ba người đều gật đầu đồng ý, chẳng qua người hiểu Hứa Họa nhất – Trương Vân Nhứ lại ném ra vấn đề then chốt. "Nữ thần, nếu bọn mình đến nhà cậu làm khách, cậu phải tự tay nấu cơm đó, cậu biết nấu cơm sao?"

Hứa Họa: "..."

"Không sao không sao, mình sẽ nấu cơm." Thẩm Tĩnh thấy nữ thần không nói lời nào, vội vàng đứng ra hòa giải.

Trương Vân Nhứ cao hứng bừng bừng nói. "Vậy bọn mình sẽ làm trợ thủ cho cậu." Nàng không phải cố ý làm khó nữ thần, chẳng qua là sợ nữ thần lại gọi người trong nhà đem cơm tới. Như vậy chẳng khác gì đến nhà hàng ăn, sẽ lưu lại ấn tượng xấu với mọi người. Tuy nói đều là bạn cùng phòng, nhưng giữ hình tượng trước mặt nhau vẫn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro