Chương 32: Hai nữ chủ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước một ngày đến nhà Hứa Họa, Trương Vân Nhứ chọt chọt tay Thẩm Tĩnh. "Tĩnh Tĩnh, cậu định làm món gì? Cần nguyên liệu gì? Hay là viết ra ngày mai mua, bằng không sẽ luống cuống tay chân."

"Ừ, mình muốn làm lẩu, nên mọi người thích ăn gì cứ tự quyết định."

Trương Vân Nhứ & Lôi Manh: "..."

"Còn tưởng cậu muốn nấu tiệc lớn gì, thì ra là món đơn giản này, hại mình mong chờ cả buổi. Như thế chẳng khác gì mình hớn hở cởi quần rồi cậu lại cho mình xem Hỉ dương dương và Hôi thái lang."

Thẩm Tĩnh đưa tay "BA~!" Một tiếng đánh vào lưng Lôi Manh: "Cậu có thể không ăn!"

"Tiện nhân!" Lôi Manh nghiến răng nghiến lợi.

Thẩm Tĩnh bình tĩnh đáp: "Ủa, mới biết hả?"

Lôi Manh: "..."

——

Ngày hôm sau, Hứa Họa mang ba người đến siêu thị lớn nhất khu nhà nàng, sau đó mới lái xe về chung cư.

"Nhứ, cậu đưa A Manh và A Tĩnh lên lầu trước, mình sẽ đem bia lên." Hứa Họa cảm thấy còn gọi Trương Vân Nhứ như vậy rất xa lạ, ngay cả Lôi Manh và Thẩm Tĩnh cũng gọi nàng là Hư Hư, mình sao lại không bằng người ngoài, vì thế mới có xưng hô "Nhứ" thế này, vừa thân mật lại vừa không quá lộ liễu. Còn Lôi Manh và Thẩm Tĩnh cũng vui vẻ vì Hứa Họa không gọi tên đầy đủ của mình nữa.

"Có nặng lắm không, hay là mình và cậu cùng khiêng lên." Hai thùng bia, rất nặng đó.

Hứa Họa nhìn vẻ mặt không đồng ý của bé thỏ trắng, trong mắt vô cùng vui vẻ. "Được mà, cậu đi trước đi, nghe lời."

Thấy Hứa Họa kiên quyết, Trương vân Nhứ cuối cùng vẫn thỏa hiệp. "Vậy mình lên trước."

"Đi đi."

"Nhà của nữ thần quả nhiên không tầm thường, giá phòng bên này, một mét vuông ít nhất cũng 50 triệu, còn chưa kể tiền lắp đặt thiết bị." Dứt lời mắt Lôi Manh liền hiện ra hình $ $.

Trương Vân Nhứ trừng to hai mắt, khó có thể tin nói: "Hả? Mắc như vậy? Mình đọc báo không phải nói nơi này một mét vuông 20 triệu sao?"

"Ngốc, 20 triệu cũng có, là ngoài rìa đấy, hơn nữa giá mỗi tầng đều không giống nhau."

"Nha nha." Trương Vân Nhứ gật đầu hiểu được.

Vừa đến cửa nhà Hứa Họa, Trương Vân Nhứ liền thuần thục đưa tay mở cửa. Trước đó cho tiện, Hứa Họa đã đem dấu vâng tay của bé thỏ trắng chép vào hệ thống điều khiển, cho nên bé thỏ trắng có thể tự mình mở cửa.

Sau khi đi vào liền quen thuộc lấy dép lê cho mình, rồi tìm dép cho người còn lại.

Lôi Manh vừa vào cửa liền muôn phần cảm khái. "Nhà nữ thần đẹp quá!"

Trương Vân Nhứ: "Các cậu muốn uống nước gì? Mình làm cho."

"Nước cam!" Nói xong, Thẩm Tĩnh nhìn thoáng qua Trương Vân Nhứ đang làm nước bên trong, lơ đãng nói một câu. "Nếu không không phải nữ thần là nữ, mình còn tưởng cậu mới là nữ chủ nhân của nhà này."

"Không phải đâu, mình chỉ vì đủ loại lý do nên mới đến đây vài lần thôi." Trương Vân Nhứ sợ hai nàng cho rằng mình làm những việc này là muốn khoe khoang quan hệ giữa mình và nữ thần có bao nhiêu tốt, cho rằng các nàng không vui, nên cố hết sức giải thích.

"Cậu vội gì chứ? Tụi mình có nói gì đâu, nhìn dáng người như cọng bún của cậu đi, dù nữ thần muốn ra quỹ không thèm tìm cậu." Lôi Manh lắc đầu, trong phòng quan hệ của nữ thần và Hư Hư là tốt nhất, nàng có thể thấy được, nữ thần cũng thưởng thức Tĩnh Tĩnh hơn mình. Trong lòng mặc dù đắng chát, nhưng nghĩ đến những việc này đều do tự mình gây ra, liền bình thường trở lại.

Thẩm Tĩnh cởi áo khoác, vén tay áo lên. "Tốt rồi, mình đi làm súp, các cậu nhặt rau đi."

"Ừ, phòng bếp ở bên kia." Trương Vân Nhứ đưa Thẩm Tĩnh vào phòng bếp, nói cho nàng biết vị trí các đồ dùng, sau đó cầm mấy cái tô lớn trở lại phòng khách. Lúc này Hứa Họa đã về, đang thong dong tựa vào ghế sofa. Trông thấy nàng, con ngươi đen như mực lại sâu hơn vài phần.

"Nữ thần, Manh Manh đâu?"

"Mình đã bảo cậu ấy vào rạp chiếu phim gia đình bên trong xem phim rồi." Hứa Họa vươn đôi tay mảnh khảnh ra trước mặt Trương Vân Nhứ, nghịch ngợm ngo ngoe. "Tay mình bẩn rồi, cậu giúp mình rửa."

"Nữ thần cậu thật lười, tay của mình cũng muốn người khác rửa giúp." Trương Vân Nhứ phàn nàn nói, nhưng chân vẫn tự động bước vào phòng vệ sinh, Hứa Họa liền đứng dậy, chậm rì rì đi theo phía sau bé thỏ trắng.

Trương Vân Nhứ vươn tay, nhìn xem Hứa Họa. "Đưa tay cho mình." Một giây sau, trong tay lập tức truyền đến cảm xúc mềm mại mượt mà. Bé thỏ trắng sợ run một cái, bởi vì xúc cảm này quá tuyệt vời, nhưng lát sau liền phục hồi tinh thần, mở vòi nước ra, tỉ mỉ giúp đôi tay xinh đẹp kia làm vệ sinh.

"Sạch rồi đó!' Trương Vân Nhứ rút hai tờ khăng giấy, cẩn thận lau khô rồi thả đôi bàn tay xinh đẹp kia ra, cười xoay người lại. Bởi vì Hứa Họa đứng phía sau đưa tay cho nàng, nên lúc nàng quay người lại giống như đang được Hứa Họa ôm vào ngực. Hiện tại, Trương Vân Nhứ quay người mới phát hiện vấn đề.

Không biết thế nào, bỗng có chút khẩn trương. "Nữ, thần... rửa, rửa xong rồi..."

"Rửa xong rồi? Mình xem xem." Hứa Họa hơi cúi thấp người, nhìn nhìn bàn tay trắng nõn của mình, làm vậy lại dựa vào bé thỏ trắng càng gần hơn, cơ hồ là trực tiếp ép bé thỏ trắng lên bồn rửa mặt. "Cũng không tệ lắm." Hứa Họa hài lòng gật đầu, sau đó hai tay chống xuống bồn rửa, cứ như vậy cúi đầu ngắm Trương Vân Nhứ, nhẹ giọng thì thầm. "Cậu sợ mình?"

Đương nhiên... sợ rồi ~~(tot)~~

Trương Vân Nhứ nhất thời có chút miệng đắng lưỡi khô: "Nữ... nữ thần, mình còn phải đi nhặt rau."

Hứa Họa nhịn không được cong khóe môi, nhẹ giọng "ừm" một tiếng, sau đó thẳng người, giả thoát bé thỏ trắng khỏi giam cầm. "Cậu đi đi."

Trương Vân Nhứ hít vào một hơi, ra vẻ bình tĩnh đi qua người Hứa Họa, sau đó..... vụt một cái, chạy mất.

Hứa Họa: "..."

Hứa Họa vẫn đứng đó nâng tay mình lên, cúi đầu ngửi ngửi, ừm, rất thơm. Lại nghĩ đến cảnh vừa rồi, khoảng cách giữa hai người gần đến chỉ kém một chút đã có thể ôm nhau, nàng chỉ cần một cái cúi đầu đã có thể hôn lên cặp môi hồng phấn kia.

Nghĩ vậy, hô hấp bỗng nhiên dồn dập, cố gắng kìm nén một lát, rốt cuộc chỉ phí công, càng kìm nén dục vọng càng bùng phát mãnh liệt.

Hứa Họa nhắm mắt lại, lần nữa mở, đã khôi phục thanh tỉnh như thường ngày, lúc này mới đẩy cửa đi ra.

Vừa ra ngoài liền trông thấy bé thỏ trắng nào đó đang ngồi bệch dưới đất, cùng rất nhiều rau cỏ xung quanh. Sắc mặt lập tức khó coi, đi lên, nhấc chân đạp đạp mông bé thỏ trắng, lạnh lùng nói. "Đứng lên, dù mở điều hòa cũng không thể ngồi dưới đất, rất lạnh."

Trương Vân Nhứ vừa nghe liền biết Hứa Họa giận thật, vì vậy lập tức đứng lên, nhìn Hứa Họa nịnh nọt cười cười. "Nữ thần, lần sau mình không dám nữa."

"Biết sai là tốt." Lúc này sắc mặt Hứa Họa mới khá hơn một chút, ngón tay thon dài gõ lên đầu bé thỏ trắng.

"Ai! Đau." Trương Vân Nhứ ôm đầu, hai mắt lưng tròng nhìn Hứa Họa.

"Đau mới nhớ kỹ giáo huấn." Quả nhiên, vui vẻ của một người đều được tạo nên từ sự đau khổ của người khác. Tâm trạng Hứa Họa liền thay đổi tốt hơn.

——

Hơn một giờ sau, các nàng bắt đầu bữa cơm kỷ niệm mọi người cùng làm.

"Có thể gặp nhau chính là duyên phận, chúng ta có thể trở thành bạn cùng phòng, còn có thể cùng nhau ở chung bốn năm, duyên phận này, chắc chắn phải tu hai ba mươi năm. Hiện giờ đã lên năm tư, chưa đến một năm nữa bọn mình sẽ phải đường ai nấy đi, cơ hội ăn cùng nhau thế này thật không nhiều lắm. Đầu tiên, phải cảm ơn nữ thần đã tài trợ nơi tụ tập." Lôi Manh giơ lon bia lên, ba người còn lại cũng phối hợp nâng ly của mình.

Còn chưa động đũa, mỗi người đều đã nốc trước một lon bia. Trương Vân Nhứ chỉ thấy trong bụng đầy nước. "Mọi người mau ăn đi, mình sắp chết đói rồi."

"Ăn cái này trước đi." Thẩm Tĩnh bỏ thịt bò vào.

Tự mình chuẩn bị thức ăn khẳng định nhiều hơn so với quán ăn. Lúc vừa bắt đầu, mỗi người đều mang bụng rỗng, thức ăn lại lâu chính. Cuối cùng tạo thành hậu quả, chính là trận chiến đoạt đồ ăn. Loại tay yếu chân mềm như Trương Vân Nhứ, sao có thể bì kịp cô nương mạnh mẽ phương Bắc như Lôi Manh. Cướp đến cuối cùng thật sự uể oải, liền quay sang tìm người giúp đỡ. "Nữ thần, mình không giành lại Manh Manh~ "

Hứa Họa đang ưu nhã ăn rau xanh, nhận được cái liếc mắt của Trương Vân Nhứ, phát hiện nàng đang ấm ức nhìn mình, lập tức duỗi chiếc đũa. "Ba!" một tiếng trực tiếp đoạt lấy miếng thịt mục tiêu của Lôi Manh, bỏ vào chén bé thỏ trắng.

Lôi Manh: "..."

Bé thỏ trắng lập tức vui sướng, gặm a gặm a.

——

Các nàng mua bia nhiều như vậy, đương nhiên không phải để chơi. Kết thúc bữa ăn, trừ Hứa Họa, ba người còn lại đều bất tỉnh nhân sự. Hứa Họa cau mày, kéo Lôi Manh và Thẩm Tĩnh vào phòng cho khách, quăng lên giường, đắp kín mền liền đóng cửa ra ngoài.

Nhìn kẻ đang mơ mơ màng màng cọ qua cọ lại trên sofa, lòng Hứa Họa bỗng mềm đi hẳn. Nàng đi lên phía trước, ngồi vào cạnh ghế sofa, đưa tay sờ gương mặt hồng hồng của bé thỏ trắng, sau đó nhẹ nhàng nâng bàn tay nhỏ nhắn thon dài của bé thỏ trắng, chậm rãi, từng chút một ôm lấy tay nàng, dần dần dung nhập vào, tách năm ngón tay của nàng ra, cuối cùng, mười ngón đan xen.

Như là cảm thấy có người bên cạnh, Trương Vân Nhứ mở mắt ra. Bởi vì uống say, hai mắt cũng phiếm hồng, long lanh ngập nước, mang đến cảm giác triều mến cho người nhìn.

"Nữ thần, làm chi lại nhìn mình như thế?"

"Bởi vì tôi đã muốn nhìn cậu thế này a, chỉ còn một năm, tôi có thể giải thoát rồi." Hứa Họa rút tay của mình ra, dời đến huyệt thái dương, nhẹ nhàng xoa cho bé thỏ trắng, chậm rãi hòa tan cơn nhức do hơi cồn mang lại.

Nghe vậy, bé thỏ trắng cố gắng tự hỏi ý nghĩa của những lời này, nhưng đầu óc hiện giờ lại giống như bột nhão, chỉ còn biết thành thật nói. "Nhưng mà... mình không thích cậu nhìn mình như thế." Sẽ làm mình có cảm giác tim đập nhanh hơn. Nhưng những lời này còn chưa kịp nói ra khỏi miệng nàng đã ngủ say.

Sắc mặt Hứa Họa cứng đờ, ghé sát vào Trương Vân Nhứ, gằn từng chữ. "Cậu! Nằm! Mơ!" Lời vừa nói xong, nàng cúi đầu. Hai cánh môi hồng phấn chạm vào nhau, bất chợt dừng lại, rồi lại trằn trọc hôn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro