Chương 2: Hoa Cư Nhược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ứng Thủy Nhĩ mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất khủng bố, Ứng Thủy Nhĩ đang không ngừng né tránh, thế nhưng cái bóng trắng không ngừng bành trướng giống như một cái lưới lớn bắt hết tất cả yếu đuối và bất lực trong nàng....
Thời điểm nhìn thấy bóng trắng hoàn toàn băng mình thời gian không còn sức giãy dụa, Ứng Thủy Nhĩ đọt nhiên có ý tức của mình, phản ứng được chính mình nằm mơ, lập tức liền tự phát ngay tại trên giường lấy hơi thổ khí nhiều lần, tứ chi không ngừng duỗi thẳng, cùng ác mộng chống cự.....
Cuối cùng, hồi tỉnh lại minh mẫn, Ứng Thủy Nhĩ lấp tức mở mắt ra...... phòng riêng xa hoa không có một bóng người, ga trải giường một mảnh trắng tinh. Tất cả đều chứng minh mình quả nhiên là ở trong bệnh viện, như vậy choáng váng trí nhớ lúc trước đều là thật?
Nghĩ tới đây, Ứng Thủy Nhĩ đột nhiên kêu sợ hãi......Hoa Cư Nhược, vị hôn phu của mình đâu? Hắn không nên gặp chuyện xấu, chắc là không có chuyện gì đâu? Hắn bị sét đánh trúng hẳn là rất nghiêm trọng rồi!!! Ứng Thủy Nhĩ cảm thấy lòng như lửa đốt, lập tức xuống giường, run run rẩy rẩy chạy đi....
" Hoa Cư Nhược, ngươi đã tỉnh rồi? bất tỉnh cũng đã muốn 3 ngày!" Ứng Thủy Nhĩ mới vừa mở cửa, ngay trước mặt là vẻ mặt đầy oán giận của ca ca ---- Ứng Thủy Dương.
" Ca ca, ngươi đây là đang nói cái gì?" Ứng Thủy Nhĩ ngớ ra.
Ứng Thủy Dương năm mới hơn 30 tuổi, đúng là so với Hoa Cư Nhược lớn hơn một chút, theo lẽ thường Hoa Cư Nhược gọi một tiếng ca ca cũng không có gì, thế nhưng Ứng Thủy Dương trên vẻ mặt chợt kinh hoảng:
" Ngươi ~ ngươi vậy mà lại kêu ta ca ca, ngươi lại có cái ý định quái quỷ gì? Lại muốn ta làm sao hại ta muội muội ruột rồi!!! Muội muội ta đã là người thực vật, nàng có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được nữa? Ở trong mắt  ngươi nàng chẳng qua chỉ là một cô gái, nhưng trong lòng các trưởng bối nàng luôn là niềm tự hòa của Ứng gia, ngươi biết không! Thời điểm ta biết ngươi không buông tha nàng, ta nên nhắc nhở nàng, ta cần phải nhắc nhở nàng. Nhưng ta ~~ ta lại mắt chó đui mù chơi bài trên chiếu bạc của ngươi thua ngươi năm triệu, lại bị ngươi đưa gái mê hoặc, lại có thể ~ lại có thể bỏ mặc em gái ruột, chính mình em gái ruột a! Ta cho rằng muội muội cao ngạo như vậy sẽ không yêu ngươi, ngươi cũng sẽ không cùng nàng kiên trì chơi cái trò tình yêu thuần khiết..... Tại sao, tại sao tại sao? Ngươi bồi muội muội ta, người bồi thường cho ta!!!"
"........." Ứng Thủy Nhĩ cảm giác ca ca mình mắc bệnh thần kinh, ngừng đã lâu, vừa định một lần nữa mở miệng, cánh tay lại bị Ứng Thủy Dương ghìm lại, lôi kéo chính mình hướng thẳng về một chỗ chạy....
bị lôi kéo chạy đến hành lang cuối cùng, đến trước của một phòng bệnh mới ngừng lại.
" Cầu xin ngươi đi vào một chút! Cho một ít lương tâm đi, nói không chừng muội muội ta có thể tỉnh lại, nàng yêu ngươi như vậy, muội muội ta chưa từng yêu qua ai, ngươi là người đầu tiên a, cho ít trách nhiệm đi! Ứng Thủy Dương che mặt khổ sở ngồi sụp xuống
" Ngươi biết không? ta đến bây giờ cũng không nói cho các trưởng bối, ta nên làm gì ? làm sao bây giờ a? Bọn họ đoạn tuyệt ta mất! Muội muội là bảo bối của bọn hắn, cả nhà đều cưng chiều nàng a!"
"..." Ứng Thủy Nhĩ có chút không hiểu ca ca mình, nói những lời mình không hiểu thì thôi, còn bày ra bộ mặt uất ức này cho ai xem, hắn chính là ca ca khí phách hăng  hái tuấn nhã của nàng sao? Nhưng vì muốn gặp Hoa Tự Nhược , nên Ứng Thủy Nhĩ , mất đi kiên nhẫn cùng ca ca mình
Trực tiếp đẩy cửa vào.....
......
Nhưng~ nhưng chính là,,,,
Trên giường bệnh đang truyền nước, bình yên nhắm mắt nữ nhân kia không phải chính mình sao?
Ứng Thủy Nhĩ hít một hơi thật lớn, dụi dụi mắt , nhìn lại....
Ứng Thủy Nhĩ sợ hãi, chính mình vừa rồi trong giấc mộng đó, giấc mộng hư ảo và đáng sợ đó?
Ứng Thủy Nhĩ nôn nóng, táo bạo, không thục nữ giậm chân, nhưng thanh âm mạnh mẽ chứng minh tất cả đều không phải là hư ảo, Ứng Thủy Nhĩ hoảng rồi? Vậy mình là ai, vẫn là mình đã chết rồi, vì lẽ đó linh hồn vượt ra ngoài rồi  hả? Nhưng là linh hồn sẽ có trọng lượng sao?
Ứng Thủy Nhĩ chỉ cảm thấy huyết quản đều đi chảy ngược vào ngực, cắn môi liền xông ra ngoài, đẩy ra ca ca còn đang ngồi xổm ở của lớn cúi đầu ủ rũ liền hướng nhà vệ sinh chạy....
" Mình tại sao lại là hắn?" Ứng Thủy Nhĩ cảm giác vô lực lan tràn toàn thân, hai tay run rẩy sờ chiếc gương.
"Có biến thái a!" một nữ nhân đi ra ngoài nhìn thấy một nam nhân đang đứng soi gương, nhất thời hét lên...
" Ngươi là ai a? đây là nhà vệ sinh nữ?" ở bên trong a di lao công cầm khăn lau từ một cách một vách ngăn vì nghe thấy tiếng mà đi ra.
......
Tiếp theo là đủ loại gầm thét của nữ nhân, Ứng Thủy Nhĩ không kịp xem thêm, lập tức bụm mặt chạy ra ngoài.... Ta là hắn, ta là hắn, ta là hắn, thế nào ta lại là hắn?
Chạy đã lâu, Ứng Thủy Nhĩ phát hiện mình đã chạy xuống dưới lầu, còn dưới tầng thấp nhất.....
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không đúng a!!!
Ta là hắn, hắn là ta, nhưng mà chúng ta vẫn có thể yêu nhau, giống nhau có thể cùng nhau, chỉ cần hắn không ngại, không phải sao?Ha ha ha ha ha ha ha, mình tại sao ngu như vậy không nghĩ tới đây? chúng ta vẫn có thể cùng nhau, chẳng qua là khác biệt bên ngoài mà thôi, chỉ là nho nhỏ khác biệt bên ngoài mà thôi......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro