Chương 3 : Ấm Áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi ra khỏi phòng ăn, Hứa Dịch Hề lôi kéo Kỳ Sa ở góc trong thao trường dừng lại, thoạt nhìn như đang tán gẫu "Chị hy vọng tôi cùng tiểu Trương ở cùng một chỗ sao?"


Kỳ Sa không có trả lời, trong lòng nàng muốn Hứa Dịch Hề đổi sang phòng khác, nhưng lại không dám đem ý tưởng đó nói ra. Nàng cúi đầu nhìn mặt đất, phát hiện Hứa Dịch Hề đang đợi nàng trả lời, thật lâu mới ngẩng đầu lên, nói : " em mới mười chín tuổi, thừa dịp những năm ở trong ngục đọc sách không tốt sao? Chị thật không giống như em, chị còn mẹ trong nhà, chị còn muốn kết hôn sanh con".


"Thế nào? Chị chê tôi?" Hứa Dịch Hề nhíu mày bốc lên cằm của nàng, thêm lực đạo đem nàng đầy về phía bức tường xám: "Tôi nói cho chị biết, đừng tưởng rằng tôi không biết đáp án của chị là cái gì. Chị căn bản là muốn tôi cùng tiểu Trương ở cùng một chỗ, chuyện này chị tốt nhất đừng mơ tưởng tới!" Hứa Dịch Hề đi lên bước nhỏ, đột nhiên liền nở nụ cười, êm ái sờ gò má của nàng : " Chị xinh đẹp như vậy, tôi thích nhất dạng này? Yên tâm đi, tôi sẽ luôn đối tốt với chị, giống như hôm nay như vậy thương chị bảo hộ chị".


"Em là một..." người điên. Kỳ Sa né tránh tay nàng, đăý mắt thoáng hiện tia sợ hãi. Nàng sợ Hứa Dịch Hề, rõ ràng tuổi còn nhỏ như vậy, hết lần này đến lần khác làm khó nàng.mới vừa rồi ôn nhu, giống như đang giỗ ngọt nàng sao? Nàng sợ, nàng trong xã hội lăn lộn nhiều năm như vậy cho tới bây giờ bản thân nàng còn không thuộc về nàng, ngay cả mẫu thân nói nàng tính tình hèn yếu, sẽ dễ bị khi dễ.Lời này, hôm nay không phải ứng nghiệm sao?


"Tôi là một?" Hứa Dịch Hề ngẹo đầu lại,đi lại gần bên tai nàng, thổi nhiệt khí : "Chị nói tôi là một người điên có đúng hay không? Tôi nói cho chị biết tôi là tên biến thái, sau này mỗi tối sẽ cùng chị ngủ chung giường"


"Không muốn, van cầu em.... Em còn như vậy, chị thật cùng trưởng ngục nói".


"Nói đi, chi cho rằng nàng là người tốt lành gì sao? Chị đại khái là nói cho nàng biết tôi là biến thái, nói cho nàng biết tôi đối chị làm cái chuyện kia. Bất quá tôi đoán chừng nàng cũng thích thú với chuyện này! Chị xem nàng cũng lớn tuổi như vậy. tôi đoán chị cũng không nguyện ý cùng nàng ngủ cùng. Ha ha ha !" Hứa Dịch Hề cười có chút tà ác.


"Em..." lời nói của nàng nhắc nhở Kỳ Sa, nếu như trưởng ngục thật như lời nàng nói thì... so với trưởng ngục, nàng có lẽ chọn Hứa Dịch Hề sẽ tốt hơn.


Ban đêm, Kỳ Sa liều mạng cự tuyệt chuyện sắp xảy ra, nàng như thế nào trời tối đến. tắt đèn, Hứa Dịch Hề liền nằm trên giường mình, bàn tay lạnh như băng cách lớp y phục lung tung vuốt ve thân thể của nàng. Kỳ Sa cự tuyệt,hai tay nắm lấy tay Hứa Dịch Hề không cho nàng lộn xộn. Thanh âm lộ vẻ cầu xin : "Đừng như vậy được hay không, thật sự không muốn như vậy...".


"Chị nên ngoan ngoãn thì tốt, tránh giống như hôm qua lại bị đau" Hứa Dịch Hề tránh ra tay của nàng, lật người lại nằm trên người Kỳ Sa,cỡi ra y phục nàng, lộ ra da thịt nhẵn nhụi bóng loáng nữa thân trên. "Bên dưới còn chưa khỏe, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn" nàng tự mình nói, cúi đầu xuống ngực Kỳ Sa, hai tay cũng không ngực xoa bóp ngực nàng.


Nước mắt Kỳ Sa chảy ra tựa hồ rất nhiều, nàng lần nữa khóc. Hai tay nắm chặc lại cổ tay Hứa Dịch Hề, trong lòng muốn nàng dừng lại, nhưng lại vừa muốn nàng tiếp tục. Nàng đề nén thanh âm rên rĩ, ngửa đầu dùng sức cắn chặt lấy môi dưới. Hứa Dịch Hề vẫn đang tiếp tục giày xéo nữa thân trên của Kỳ Sa nhưng nàng là một người nói được làm được, thật không hạ thủ nữa thân dưới của mình.


"Sau này mỗi tối, Kỳ Sa... tôi sẽ không để cho chị tịch mịch" Hứa Dịch Hề sờ đủ rồi, mút đủ rồi, từ trên người nàng đi xuống ôm nàng vào trong ngực mình. Nàng có thể cảm giác được Kỳ Sa nhỏ giọng khóc, tiện thể xoa đi nước mắt của nàng: "chị chớ khóc, cũng lớn như vậy rồi như thế nào lại dễ khóc.Tôi sẽ tốt với chị, yên tâm đi, sau này cũng sẽ tốt với chị".


"Hứa Dịch Hề..." Kỳ Sa muốn nói gì lại không nói ra miệng, khóc nửa ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm trong lòng Hứa Dịch Hề ngủ.


Cuộc sống sau này, Hứa Dịch Hề thật như nàng đã hứa, thương yêu nàng, bảo hộ nàng. Bản thân nàng cá tính bá đạo, không cho phép kẻ nào khi dễ Kỳ Sa. Cũng may Kỳ Sa tính tình ôn hòa cũng không có ai muốn kiếm nàng gây phiền toái.Nàng tình nguyện bản thân ăn món ăn đơn giản, đều kiên trì để Kỳ Sa ăn trứng gà.Chẳng qua là khi trời tối, Hứa Dịch Hề dường như hóa thành lang đói khát, hoàn toàn mất đi sự ôn nhu ban ngày, liều mạng hành hạ nàng, cơ hồ mỗi lần đều là nàng khóc rống cầu xin tha thứ.


Qua năm mới, Kỳ Sa cùng Hứa Dịch Hề chung sống với nhau cùng hơn nửa năm.


Có người nói một chuyện chỉ cần liên tục tái diễn ba tuần lễ liền sẽ tạo thành thói quen, mà ở nơi này hơn nửa năm, Kỳ Sa thật đối với hành động Hứa Dịch Hề trở thành thói quen.Loại thói quen này từ bị động tiếp nhận từ từ nghênh hợp theo,mà Hứa Dịch Hề cũng bởi vì nàng kia nghênh hợp theo cũng hiểu nàng thích nghi, cũng đem sự ôn nhu ở ban ngày dùng trong buổi tối.


Đầu mùa xuân so với mùa đông phá lệ lạnh,đều kiện trong ngục giam không phù hợp lắm với người thể trạng yếu, cho dù Hứa Dịch Hề cố tình nằm trung giường, Kỳ Sa cũng bởi vì thân thể yếu bị nhiễm phong hàn.


Nằm trên giường, Kỳ Sa hữu khí vô lực nửa mở mắt nhìn ánh đèn lờ mờ.Hứa Dịch Hề xin nghỉ cho nàng, còn cố ý xin thuốc cảm mạo ở trưởng ngục giam cho nàng.Mà bây giờ,nàng lại không biết chạy đi nơi nào. Người đang bị bệnh phá lệ muốn lệ thuộc vào người khác,Kỳ Sa cũng giống như vậy, chỉ muốn lệ thuộc vào một người nhưng người kia lại không ở bên người, nàng chỉ có thể nằm trên giường, lần nữa len lén lau nước mắt. Nàng hẳn, cùng Vương tỷ và các nàng kia nói chuyện phiếm đi! Trong lòng Kỳ Sa suy đoán, bụng của nàng có chút đói, buổi sáng đến giời nàng chưa ăn đồ, phải đói bụng rồi.


Cửa sắt trong gian phòng mở ra, Kỳ Sa theo thanh âm nhìn lại, trên mặt không khỏi nở nụ cười. là Hứa Dịch Hề, nàng ngôi bên mép giường Kỳ Sa,đem chén cháo để xuống dưới đất, bên trong có hai quả trứng đã được tróc vỏ. "Bị cảm không tiện ăn cơm, đứng lên, tôi uy chị ăn".


Đem Kỳ Sa nằm trên giường kéo ngồi dậy,lại đem gối đầu để sau lưng nàng. Cầm chén cháo từ dưới đất lên, Hứa Dịch Hề trước tiên sờ trán của nàng, phát hiện không còn nóng rang nữa, mới dùng muỗng nhỏ mút cháo rồi dùng miệng thổi qua vài hớp mới đưa lên miệng Kỳ Sa : "Trong cháo không có mùi, tôi có bỏ thêm muối vào. Thừa dịp cháo còn nóng ăn xuống, rồi ăn hết hai trứng gà, biết không?"


"Em thật không giống như cô bé mười chín tuổi, như vậy thành thục" Kỳ Sa đem muỗng cháo uống vào, nàng bây giờ đột nhiên cảm thấy Hứa Dịch Hề thật sự ôn nhu, thật ôn nhu, ngay cả động tác đút cháo vào miệng nàng cũng thật làm nàng ấm áp. Thẩm chí, nàng giống như nhìn thấy sao đầu Hứa Dịch Hề có hào quang màu vàng.


"Trải qua nhiều chuyện, mười chin tuổi cũng giống như hai mươi chín tuổi. Lại nói, tôi cũng gần sinh nhật, cũng sắp hai mươi tuổi" Hứa Dịch Hề tiếp tục đút cháo cho nàng, nghĩ đến sắp đến sinh nhật mà thở dài : " năm trước đều là mẹ tôi tặng quà sinh nhật, đáng tiếc sau này không thể được.Bà bị cha tôi làm tức chết, nếu như hắn không tìm thêm tiểu lão bà, bệnh tim mẹ tôi làm sao tái phát mà chết!" trong lời nói Hứa Dịch Hề không mang theo bao nhiêu phẫn hận, ngược lại là cổ bi thương..


"Em chưa từng nói cho chị biết mẹ em qua đời" Kỳ Sa nhẹ giọng nói, cùng Hứa Dịch Hề chưng đụng hơn nửa năm, nàng trừ biết tên nàng ra còn những thứ khác đều không biết. Có thể còn biết được một chút, chính là tính tình Hứa Dịch Hề bất định, để cho nàng sợ hãi.


"Nói cho chị biết thì như thế nào? Đều là chuyện đã qua, nhắc lại cũng không được gì" Hứa Dịch Hề nhìn chén cháo cũng sắp hết, cầm chén cháo bên cằm của nàng, dùng muỗng nhỏ lấy trứng gà để cho nàng ăn. "Cảm thấy thế nào? Cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?" Hứa Dịch Hề đổi đề tài, không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ.


"Ừ, thoái mái hơn. Mấy giờ rồi? giống như tới giờ ăn trưa, em không đi ra sao?"


"Tôi không đói bụng,đã ăn xong rồi, sau đó đem thuốc cảm mạo uống" Hứa Dịch Hề nhìn nàng cười, nụ cười kia không duy trì bao lâu liền biến mất.Bởi vì trong bụng nàng kêu ra tiếng cô lỗ bán đứng chính nàng. " a a. có thể bụng ăn nhiều không được thoải mái" Hứa Dịch Hề tìm cớ, kết quả bụng phát ra thanh âm càng lúc càng lớn, làm như cực kỳ bất mãn nàng.


"chị ăn no, cái trứng kia em ăn hết đi. Ăn đi, sẽ chống đói" Kỳ Sa cự tuyệt ăn trứng gà còn lại, trong lòng của nàng bị hành động Hứa Dịch Hề làm cảm động, mặc dù trong ngày nàng thường ôn như thế với mình nhưng là những ôn nhu buổi sáng cũng bị thay thế bằng chơi đùa trong buổi tối, trong lòng Kỳ Sa chỉ có sợ.


"Thật? chị không cần để ý tôi, tôi nếu như đói bụng sẽ đi ăn, bằng không cái trứng kia giữ lại cho chị đi, chờ đói bụng ăn nữa" Hứa Dịch Hề kiên trì không ăn trứng kia, đem nó đặt trên đầu giường. "một chút liền uống thuốc đi" nàng thay Kỳ Sa cầm ly nước, ở bên tai nhỏ giọng nói: "Hai ngày không đụng chị, sẽ rất nhớ chị".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro