Chương 4 : Nếu Như Không Yêu Lại, Như Thế Nào Là Hận?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc đối thoại như vậy, biểu sao Kỳ Sa không đỏ mặt cho được,gương mặt vốn dĩ tái nhợt do cảm mạo giờ đây lại thêm tầng đỏ ửng, bộ dạng này có bao nhiêu kiều mỵ thì có bấy nhiêu.Nhìn gương mặt nàng, Hứa Dịch Hề đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng hơi giơ lên, ngay cả lông mày cũng nhướn lên, " thế nào?tôi nói có gì sai sao? Mặt chị lại như vậy đỏ, thật là nhìn rất khả ái".


"Nói không sai" Kỳ Sa lần nữa cúi đầu, nàng luôn cảm thấy mình mới là người mười chín tuổi, mà Hứa Dịch Hề mới đích thị là hai mươi bảy tuổi? nếu không, tại sao mỗi lần nàng cũng có thể chủ động hết thảy,mà mình chỉ có thể bị động nhận lấy,thẩm chí ngay cả cự tuyệt căn bản là đều quá xa vời.


"Kỳ Sa...." Hứa Dịch Hề gọi tên nàng, nâng lên cằm của nàng lên hôn xuống. Đầu lưỡi linh xảo giải khai hàm răng của nàng mà khoan thai đi vào, lẫn nữa dây dưa, mút vào. "Ngô..." thanh âm trong miệng Kỳ Sa phát ra, nàng cảm giác được nhịp tim của mình cùng đầu lưỡi Hứa Dịch Hề tiến vào đột nhiên gia tốc.Cùng nàng chung đụng hơn nữa năm, nàng cùng Hứa Dịch Hề lần đầu tiên hôn như vậy,theo trí nhớ của nàng, cho dù buổi tối bị Hứa Dịch Hề đòi hỏi, có hôn qua cũng chỉ là nhẹ nhàng xẹt qua trên môi, chưa bao giờ giống như bây giờ, hôn sâu như vậy, như vậy ôn nhu, cũng xen lẫn bá đạo.


"Thích không? " kịch liệt hôn qua,Hứa Dịch Hề vuốt ve gương mặt nóng lên của Kỳ Sa,giống như là đang vuốt ve một món đồ trân bảo,cẩn thận như vậy,sợ hơi dùng sức sẽ làm nàng bị đau.


"Thích" Kỳ Sa nhẹ giọng nói, nàng không biết Hứa Dịch Hề hỏi thích là có ý gì.Nếu như hỏi về cảm giác nụ hôn vừa rồi, như vậy nàng trả lời theo đúng tâm nàng,nàng thật thích cảm giác mới mẻ vừa rồi,trong lòng nàng mơ hồ có gì muốn thoát ra, cái loại cảm giác động tâm này nàng đến bây giờ cũng chưa từng cảm nhận qua, nàng giống như vừa mới mở ra một điều mới mẻ không khỏi bị cuốn hút.


"Chị thích là tốt rồi" Hứa Dịch Hề đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, nàng quay đầu nhìn Kỳ Sa đang ngơ ngác nhìn mình, thuận miệng nói tiếng : " Có người đến thăm tôi, đợi lát nữa nhớ uống thuốc,xong rồi nhớ hảo hảo nghỉ ngơi.Tối này, tôi cùng chị chia giường ra ngủ".


"Ừ" Kỳ Sa thuận theo gật đầu, trong lòng cũng không vui vẻ khi nàng không ngủ giường mình,ngược lại là cảm giác mất mác,cảm giác lệ thuộc vào người khác trong nháy mắt biến mất, làm cho nàng bắt đầu muốn rơi lệ. Tại sao tính tình ta lại như thế mềm yếu? Kỳ Sa ủy khuất mím môi, nàng có bộ dạng của một ngự tỷ nhưng là nàng lại như thế ưu nhược, thẩm chí bất luận kẻ nào cũng có thể khi dễ nàng.


Đi vào phòng thăm, một nữ nhân đang ngồi ở nơi đó, nàng mang kính mác,không khó nhìn ra là một mỹ nhân. Nữ nhân nhìn thấy Hứa Dịch Hề đi tới liền muốn đứng lên, muốn giống như quá khứ ôm nàng lại ngại cảnh ngục chung quanh, không thể làm gì khác hơn lại ngồi đối diện Hứa Dịch Hề một lần nữa, ân cần hỏi : "Ngươi có khỏe không?"


"Ngươi xem bộ dạng ta không tốt sao? Tốt vô cùng.Bất quá không nghĩ tới ngươi lại khỏe nhanh đến như vậy!" Hứa Dịch Hề cười nói.


"Dịch Hề, ngươi vẫn còn trách ta sao?" Nữ nhân tháo xuống kính mác, lộ ra cặp mắt sưng đỏ vì khóc.


"Ta trách ngươi hữu dụng không? Mẹ ta cũng đi rồi, ta định cảm ơn ngươi.Bây giờ ta sống trong này tốt vô cùng, không cần nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của các ngươi, ít nhất sẽ không ghê tởm đến ói" nàng không quan tâm nữ nhân trước mặt này có phải hay khóc đã khóc qua, nàng không quan tâm, nửa điểm cũng không quan tâm.


"Ban đầu cha ngươi đi tìm kiểm soát viên để ngươi không phải vào tù nhưng là chính ngươi cố ý muốn vào, hắn cũng không có biện pháp. Dịch Hề, nếu như người thay đổi có thể đi ra ngoài.Hắn đối với ngươi áy náy cả đời cũng không hết".


"Yêu, xem ra tình cảm các ngươi thật không tệ" Hứa Dịch Hề ngáp, liếc mắt nhìn giây chuyền bạch kim trên cổ: "giây chuyền đó còn mang? Ta xem ngươi chớ đeo"


"Đây là ngươi đưa ta, nói gì ta cũng không tháo xuống. Dịch Hề, bất kể xảy ra chuyện gì, ta cũng không oán ngươi cũng không trách ngươi. Ngươi cho ta một dao kia là ta đáng bị,nhưng là ta muốn nói cho ngươi biết, từ đầu đến cuối ta cũng chỉ thích mình ngươi. Ngươi biết rõ, nếu như không muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở chung một chỗ, ta sẽ không đến bây giờ vẫn theo cha ngươi" nữ nhân sờ dây chuyền bạch kim trên cổ, nước mắt lần nữa rớt xuống, làm cho người ta cảm giác thương tiếc.


"Thôi đi, người từ đầu đến cuối đều là vì tiền. Thế nào? Mẹ ta đi rồi, ngươi bây giờ hẳn là ở cùng với cha ta? Lời như vậy, gia sản cũng có một nửa của ngươi? Ta cho ngươi biết,ta trước có mắt như mù lại cùng ngươi ở chung một chỗ, luôn miệng nói yêu ta? Người không cảm thấy ngươi yêu ta lại làm mẹ ta tức chết không phải mâu thuẩn lắm sao, lại nói ở bên cạnh cha ta chỉ vì ta không cảm thấy giả dối sao?nếu như ngươi yêu ta, hẳn là nên bồi bên người ta, chỉ cùng ta ở chung một chỗ!" Hứa Dịch Hề đột nhiên đứng lên, nếu như không bận tâm có cảnh ngục chung quanh, nàng thật muốn một cước đạp chết nữ nhân ghê tởm trước mặt.


"Ta cũng biết ngươi còn trách ta, ban đầu là mẹ ngươi buộc ta rời đi ngươi. Ngươi cho rằng mẹ ngươi không biết chuyện của chúng ta sao? Nàng biết! nàng cái gì cũng biết! ta cho ngươi biết, nàng không phải tức chết vì cha ngươi., nàng mặc bệnh ung thư thời kỳ cuối! mẹ ngươi trước khi chết viết thư xin cha ngươi đừng cho ngươi biết!" nữ nhân trước mặt đứng lên, nước mắt trong hốc mắt không ngừng chảy xuống: "Ta cùng cha ngươi chưa từng có tình cảm lại càng không có bất cứ quan hệ bất chính nào. Cho tới bây giờ, ngươi nghĩ ...ta và cha người đều giống như mẹ ngươi nói, ngươi chưa bao giờ chính mắt nhìn thấy. Ta chẳng qua là phụ tá của cha ngươi mà thôi. Dịch Hề, ngươi tại sao cho tới bây giờ đều không tin ta, chỉ tin mẹ ngươi!"


"Ngươi câm miệng,mẹ ta cho tới bây giờ không phải là người như vậy! được rồi, ngươi đi đi, ta không muốn gặp ngươi, sau này đều không muốn gặp ngươi. Quan hệ của chúng ta từ khi mẹ ta mất đã kết thúc, cứ như vậy đi" Hứa Dịch Hề muốn xoay người rời khỏi phòng, nữ nhân sau lưng không ức chế được ôm lấy Hứa Dịch Hề, cuối cùng bị cảnh ngục tách ra, cấm thân thể hai người đụng chạm.


"Dịch Hề, ngươi còn yêu ta phải không? Chuyện tốt đẹp trước kia của chúng ta ngươi cũng đã quên sao? Ta yêu ngươi, ta thật yêu ngươi. Ngươi tin tưởng ta được không? Ta đem theo bức di thư của mẹ ngươi đưa cho ngươi xem!"


"Ngươi đủ rồi, ta lần cuối cùng nói cho ngươi biết, ta với ngươi không có quan hệ! còn nữa, ta yêu người khác, nàng bây giờ ở cùng với ta trong phòng giam. Nàng so với ngươi, tốt hơn, hảo hơn một ngàn lần, một vạn lần!" Hứa Dịch Hề hừ lạnh mấy tiếng. xoay người đi ra khỏi phòng.Cho đi khi đi ra khỏi phòng, nước mắt cuồn cuộn tuông rơi.Những chuyện kia, nàng làm sao có thể quên? Nàng hận nàng,nếu như không yêu lại như thế nào hận! nàng không tin, thật không tin hết thảy là do mẫu thân nàng giở trò quỷ.Nhưng coi là thật đi nữa, cớ sự như bây giờ? Các nàng, sớm đã không thể trở lại.


"Dịch Hề..." nữ nhân đứng thật lâu trong phòng, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.Nàng mới vừa nghe,Dịch Hề nói, nàng sẽ không yêu mình, nàng yêu người khác, mà người đó so với nàng hảo hơn một ngàn lần một vạn lần. Nhưng là,thật là như vậy sao? Nữ nhân đứng ở sau cửa ngục giam khốc rống lên lại là như thế nào, bất kể như thế nào, nàng cũng muốn Dịch Hề biết chân tướng mọi chuyện. Nếu như nàng thật không muốn mình, nàng sẽ rời đi, thành toàn cho họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro