Chương 5 : Mơ Hồ Mất Mác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại căn phòng trong ngục giam, Kỳ Sa dưới ánh đèn lờ mờ đã ngủ. Hứa Dịch Hề đi tới bên giường nàng ngồi xuống, nhìn chăm chú dung nhan đang ngủ , trầm mặc không nói nhưng nước mắt chảy xuống. Nữ nhân kia, đã từng mang lại cho nàng rất nhiều an ủi. Nàng đã từng muốn hai người ở cùng nhau vĩnh viễn, có thể vượt qua tất cả khổ nạn nhưng là nàng sai lầm rồi. Từ khi mẫu thân nói cho nàng biết cha nàng có tiểu lão bà, mà tiểu lão bà kia là phụ tá của hắn.Bắt đầu từ đó, tình cảm giữa các nàng tràn đầy bụi gai, thậm chỉ, xen lẫn nhiều oán hận.


Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Kỳ Sa, Hứa Dịch Hề lần đầu tiên nhìn thấy nàng liền cảm thấy nàng là nữ nhân rất dễ khi dễ, nếu không vào buối tối đầu tiên nàng sẽ không đối với nàng như vậy. Sự thật chứng minh là nàng đúng, tính tình Kỳ Sa rất mềm, cho dù bị giày xéo cũng không dám phản kháng.Nàng thích Kỳ Sa như vậy, có lúc nàng muốn che chở nàng.Chẳng qua tính cách của nàng, nếu như cùng mình ở chung, nàng có thể kiên định sao? Có phải hay không khi gió thổi lên nàng sẽ bay mất?


Hứa Dịch Hề cúi đầu hôn lên trán nàng,một giọt nước mắt nhỏ xuống mắt của Kỳ Sa, lạnh như băng, để cho nàng vô ý thúc đưa tay xoa đi nước mắt trên mắt. Trở lại bên giường của mình, Hứa Dịch Hề ôm lấy đầu gối nhìn Kỳ Sa,hai mền đều đắp trên người nàng, mà bên giường mình lại không có cái nào. Nàng muốn ôm lấy Kỳ Sa cùng nàng ngủ,nhưng là nàng từ sớm đã nói qua, không muốn để Kỳ Sa nói mình nuốt lời, chỉ đành ngồi gốc tường, trong đầu đều là dáng vẻ mẫu thân khi nhắm mắt, như vậy hiền hòa.


"Ngô.." Kỳ Sa ngủ cảm thấy nóng, nàng xoay người chậm rãi mở mắt ra.Dưới ánh đèn lờ mờ nàng nhìn thấy Hứa Dịch Hề ngồi trong góc giường,thân ảnh nàng thật đơn bạc, làm Kỳ Sa không khỏi đau lòng,dùng cánh tay chóng lên thân thể "tới đây ngủ đi,trời cũng rất lạnh.Hai người ngủ chung sẽ ấm ấp hơn, mà cảm mạo của chị cũng tốt hơn rồi".


"Thế nào lại đột nhiên tỉnh? Là tôi đánh thức chị sao?" Hứa Dịch Hề hữu khí vô lực ngẩng đầu lên,nhìn phía Kỳ Sa.


"Không có,chị chính là cảm thấy có chút nóng.Em mau tới đây ngủ đi, chớ bị cảm".


Kỳ Sa nhích người vào phía trong, chờ nàng chui vào ổ chăn ấm ấp.Sau một lát, Hứa Dịch Hề đi lại bên giường ngồi xuống,vén lên chăn, chui người vào, theo thói quen nàng ôm lấy Kỳ Sa vào trong ngực "Ngủ đi, ngủ ngon".


"Ừ" Kỳ Sa ứng tiếng.Sau một lát,nàng dùng tay kéo ống tay Hứa Dịch Hề cánh tay khoác trên người của nàng nhẹ giọng nói "Hứa Dịch Hề, em ngủ chưa? em, em có tâm sự phải không?"


"Thế nào lại đột nhiên hỏi tới? chị quan tâm tôi?" Hứa Dịch Hề nở nụ cười,quay người lại đối diện mặt Kỳ Sa, nhìn chằm chằm nàng, cặp mắt kia còn hàm chứa nước mắt "Kỳ Sa, chị thích tôi sao?"


"Cái gì? Hứa Dịch Hề, chúng ta đều là nữ...làm sao có chuyện thích hay không thích, lại nói, chị đủ tuổi làm tỷ tỷ của em" thanh âm Kỳ Sa rất thấp.


"Chị nói giỡn sao? Nữ thì thế nào? Ngay cả chuyện đó cũng đã làm, thế nào lại không thích? Kỳ Sa, tôi chỉ hỏi chị một câu, chị thích tôi sao? Không phải là tình cảm bằng hữu mà là loại thích nam nữ.Nếu như tôi để chị làm tình nhân của tôi, chị còn chưa đáp ứng" Hứa Dịch Hề đứng dậy năng lên cằm của nàng, tựa hồ muốn nàng trả lời.


"Hứa Dịch Hề, em đừng như vậy được hay không? Chị sợ em như vậy, sợ em đối với chị như vậy.Chị thật, chị thật rất sợ em như vậy. Chúng ta ngủ đi được không? Chị không hỏi chuyện của em nữa, thật... chị không hỏi nữa, chúng ta ngủ đi".


"Chị sợ tôi? Tôi làm chị sợ?" Hứa Dịch Hề cười lớn tiếng, bộ dạng rất đáng sợ.Nàng dùng sức nắm lấy quai hàm Kỳ Sa,muốn chiếm hữu lấy thân thể nàng, không hoảng hốt cũng không vội vàng vạch ra áo nàng: "Tối nay, sau này, tôi và chị không có bất cứ quan hệ gì.Tôi thành toàn chị,cũng sẽ không làm chị có cảm giác sợ hãi!" nói xong, Hứa Dịch Hề hung hăng hôn lên môi Kỳ Sa, thậm chí dùng răng cắn lên môi nàng,cảm giác sợ hãi lần nữa tràn về làm nước mắt Kỳ Sa rơi xuống.


Hai tay nàng dùng sức bóp lấy ngực nàng, dùng đầu gối không ngừng ma sát chỗ giữa hai chân nàng. Kia cơ hồ không phải là ma sát, mà là đụng, thân thể Kỳ Sa ở nơi nào đó bất đầu ấm lên, nàng xin Hứa Dịch Hề dừng lại,cầu xin nàng bỏ qua cho mình.Đáng tiếc, Hứa Dịch Hề căn bản không nghe lời nàng, ngược lại dùng sức mút vào ngực nàng, hai tay cứng rắn đem quần cùng quần lót cởi xuống, nắm lấy hai tay lộn xộn của nàng,dùng hàm răng khẽ căn lên đầu vú nàng.


"Hứa Dịch Hề, cầu xin... van cầu em... đau" Kỳ Sa thấp giọng cầu khẩn, trừ tiếng khóc sụt sùi, còn không tự chủ được tràn ra tiếng rên rĩ. Nàng cảm thấy Hứa Dịch Hề điên rồi, nàng cho tới bây giờ chưa đối đãi mình như vậy. Nàng tựa như quỷ Tu La từ trong địa ngục đi ra, liều mạng hành hạ nàng, căn bản không để ý thân thể mình có bao nhiêu thống khổ.


"Đau, chị đau sao. Lòng của tôi càng đau hơn nhiều!" hô hấp Hứa Dịch Hề trở nên thô trọng, nàng lần nữa dời lên trên cơ thể Kỳ Sa, cắn cổ trẵng nõn của nàng, một chút cũng không để ý Kỳ Sa bị đau, cũng đem hai ngón tay dò xét đi vào,liền tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng ra vào, cho đến khi tiếng kêu Kỳ Sa càng lúc càng lớn, tiếng rên khẽ thống khổ làm Hứa Dịch Hề chảy nước mắt lần nữa.Chờ nàng ổn định lại rồi, Hứa Dịch Hề nâng lên cằm của nàng, thở hổn hển " Chị yên tâm, ngày mai tôi tìm trưởng ngục đổi phòng. Sau này, chị cũng sẽ không sợ tôi, tôi thành toàn cho chị, cũng không cần đối mặt với người biến thái như tôi!"


Hứa Dịch Hề phá lên cười,tiếng cười vang vọng trong căn phòng phá lệ rất khủng hoảng.Nàng cuối cùng khẽ hôn lên trán Kỳ Sa, vén chăn lên rời đi giường của Kỳ Sa,để lại Kỳ Sa nằm trên giường, tiếp tục khóc thút thít.


Sáng sớm ngày thứ hai,Hứa Dịch Hề quả nhiên vừa thấy cảnh ngục mở cửa liền yêu cầu.Ánh mắt Kỳ Sa sưng lên như hột đào, thân thể cũng đâu nhức không thôi.Nàng liếc mắt nhìn Hứa Dịch Hề rời đi, trên gương mặt lại không có biểu tình gì mà đem dụng cụ rửa mặt bước ra khỏi phòng. Trong lòng nàng không biết có cảm giác gì, nàng không nói ra được, càng không có cách nào miêu tả. Chỉ biết nàng bây giờ rất khẩn trương, muốn nhìn xem Hứa Dịch Hề có còn hay không ở đây.


Sau khi đến hội thao.Kỳ Sa đi qua lại cũng không tìm thấy thân ảnh Hứa Dịch Hề, trong phòng ăn cũng không nhìn thấy bóng dáng nàng.Thời gian hoạt động tự do đi qua, Kỳ Sa chịu đựng nữa thân dưới khó chịu, vội vả trở lại gian phòng của hai người. Chẳng qua là, trong phòng cũng không thấy bóng dáng nàng đâu, dụng cụ rửa mặt của nàng cũng không thấy. Một lát sau, cửa sắt gian phòng mở ra có người khác đi vào, là tiểu Trương.


"Như thế nào? Không nghĩ tới sao? Nghe nói hôm qua tiểu Hứa tìm đến trưởng ngục, cụ thể nói gì ta cũng không biết, dù sao ta được trưởng ngục đổi sang bên này" tiểu Trương cười nói, đem dụng cụ rửa mặt đặt trên mép giường, ngồi trên giường mình đem mền đắp lại trên người.


"Nàng kia? Nàng nghỉ ngơi ở đâu?" Kỳ Sa nhỏ giọng hỏi, con ngươi ảm đảm. Nàng đúng thật đã đi rồi, bất quả như vậy không phải rất tốt sao? Không có ai sẽ như vậy đối với nàng, nàng cũng sẽ không sợ hãi nữa.


"Trưởng ngục an bài cho nàng ở cuối phòng,hình như ở cùng một tiểu cô nương, chính là tuổi tác các nàng không sai biệt lắm".


"Nga" Kỳ Sa đáp lại, không biết tại sao, rõ ràng là chuyện tốt mà, nước mắt nàng không biết tại sao lại chảy xuống. Tựa hồ chuyện liên quan đến Hứa Dịch Hề, nàng cũng sẽ khóc, chỉ biết khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro