Chương 7 : Hạnh Phúc Giản Đơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trở lại căn phòng trong ngục giam, Hứa Dịch Hề nằm lỳ trên giường khóc rống lên không dứt. Chờ nàng khóc mệt mỏi rồi,nàng thật sự muốn ngủ một giấc để không nghe bắt cứ thanh âm nào. Nàng bây giờ, cũng nên quên những chuyện trong quá khứ đi. Có lẽ nàng sẽ gặp người so với mình tốt hơn, có lẽ.... có lẽ đều là lỗi của mình.


"Dịch Hề, ngươi như thế nào hôm nay lại ngủ sớm như vậy?" cô gái ở cùng phòng Hứa Dịch Hề ngồi bên giường của nàng, thấy Hứa Dịch Hề không nhúc nhích thân thể chỉ nằm ở đó, trong lòng nàng rất tò mò. Nhưng nàng cũng không dám chọc giận nàng kia, lần trước chỉ đùa bỡn, hôn nàng một cái, kết quả nàng kia cứng rắn đem nàng đẩy mạnh ra, sau lưng đụng lên tường còn rất đau a.


"Cảm thấy mệt mỏi, liền ngủ. Ngươi cũng ngủ sớm một chút đi" Hứa Dịch Hề nói qua loa, thanh âm buồn bực cơ hồ không có tia tình cảm. Cô gái mơ hồ hiểu được ý nàng, không tái nói gì nữa, đắp lên chăn nhắm mắt lại ngủ. Chờ nàng ngủ rồi, Hứa Dịch Hề vén lên chăn mở ra hai mắt nhìn chằm chằm cửa sắt căn bản không nhìn thấy.Buổi sáng, cảnh ngục mở cửa ra, nàng đánh thức cô gái nằm trên giường, bưng dụng cụ rửa mặt thuộc về mình đi ra ngoài.


Mắt nàng có chút nặng, mi mắt sưng lên. Hứa Dịch Hề cúi đầu đứng trước rãnh nước, nhìn về thân ảnh Kỳ Sa lại phát hiện nàng cũng đang nhìn mình, lập tức thu hồi ánh mắt đi ra ngoài. Thao trường vẫn như cũ rất huyên náo, Hứa Dịch Hề ngồi bên góc, nhìn mọi người vui vẻ tán gẫu với nhau.


"Em làm sao vậy? là ngủ không ngon sao?" Kỳ Sa không biết lúc nào đã đứng bên người Hứa Dịch Hề, nàng ngồi chồm hổm xuống trước mặt Hứa Dịch Hề,đưa tay muốn sờ mặt của nàng, nhàn nhạt hỏi " có chuyện gì sao? Đã không còn ở chung, chị còn tìm tôi có việc gì không? Không sợ bị tôi làm cái gì sao?"


"Chị, chị chính là muốn hỏi em... em đêm hôm đó hỏi chị vấn đề đó, vậy em... em có thích chị hay không?" Kỳ Sa gian nan hướng nàng hỏi liên tục các vấn đề, nàng cần biết câu trả lời Hứa Dịch Hề, mới có thể trả lời câu hỏi Hứa Dịch Hề,mới có thể nhận định lòng mình, nếu không, nàng không có dũng khí.


"Thích thì thế nào? Không thích thì thế nào? Bây giờ còn quan trọng sao?


"Có, có. Em nói cho chị biết được không?"


"Tôi thích chị, bất quá không phải là tình cảm bằng hữu. Tôi muốn chị làm người yêu của tôi, chính là như vậy...ai bảo tôi là người biến thái đây! Trời sinh liền thích nữ nhân. Chị nếu cảm thấy ghê tởm, liền cách xa tôi ra chút.Chuyện gì cũng đừng nghĩ, nếu chị nghi muốn báo thù mà có thể chọc tôi" Hứa Dịch Hề quay đầu lại nhìn nàng, bắt lấy tay nàng "Chị biết không? Chị quá hèn yếu, hèn yếu đến bắt cứ ai cũng có thể khi dễ chị, chèn ép chị.Tôi nghĩ không muốn cùng chị ở chung một chỗ, bởi vì tính tình chị như vậy... ra khỏi tù có thể bị người ta ảnh hưởng hoặc do hoàn cảnh mà có thể bỏ rơi tôi"


"Chị sẽ không, em nói đúng chị quá hèn yếu, chị biết tính tình mình quá mềm yếu nhưng là chị sẽ từ từ thay đổi" Kỳ Sa không có tránh khỏi tay của nàng, nàng hít hơi thật sâu, cắn môi dưới lại gần gò má Hứa Dịch Hề "Chị, chị không trách em làm những việc kia, chị cũng không ghét em... Hứa Dịch Hề, chúng ta có thể ở cùng nhau không ? Có được hay không?"


"Thế nào? Chị không phải rất sợ tôi làm những chuyện kia sao?chị không quên trước kia nói sợ tôi sao! Nếu như chị sợ tôi, còn tới đây làm gì? Chị đi đi, cũng những người kia mà ở chung một chỗ"


"Chị không sợ, chị không có sợ, chị không muốn em cùng cô bé kia ở cùng nhau, Hứa Dịch Hề, chị nghĩ chị thích em" nước mắt trong hốc mắt Kỳ Sa cũng đã đong đầy, nàng thử hô hấp thật sâu không cho lệ rơi xuống, cũng không biết chính mình lại không khống chế được. Giống như nàng mỗi lần dính vào chuyện liên quan đến Hứa Dịch Hề, nàng sẽ khóc, chỉ biết khóc mà thôi.


"Chị nói cái gì? Chị nói chị thích tôi?" Hứa Dich Hề nghe nàng nói câu sau sửng sốt một chút, ngay sau đó liền nở nụ cười, nâng lên cằm của nàng lại gần mình " chị nói lại lần nữa, chị thích tôi? Là ... cùng thích của tôi giống nhau không?"


"Ừ, chị không có lừa gạt em Hứa Dịch Hề. Em ở cùng chị, đổi lại phòng được không? Chị , chị thích được em ôm ngủ, chỉ cần... chỉ cần em sau này nhẹ một chút, chị sẽ không sợ nữa".


"Đầy là chị lựa chọn, cũng đừng hối hận. Kỳ Sa, chị xác định lựa chọn của mình chưa? Nếu như sau này đổi ý coi như không có cơ hội. Bởi vì khi đó, tôi sẽ dùng dao đâm chị chết cũng sẽ không để chị ở cùng người khác. Cho nên, chị tốt nhất nên hiểu rõ, tôi không phải là người tốt lành gì, tôi cũng không giống như người khác cao thượng một cách ngu ngốc" Hứa Dịch Hề kéo nàng ôm vào trong ngực, ngửi mùi hương trên tóc nàng, an tĩnh đợi nàng trả lời.


"Chị không hối hận, vậy em... có thay đổi không? Nếu như chị không rời đi em, em có thể hay không cũng sẽ không rời đi chị? Có thể hay không sẽ đối xử tốt với chị?"


"Tôi đáp ứng chị, yên tâm đi, tôi sẽ không rời đi chị, có chuyện gì cũng sẽ không. Đã bỏ ra một lần,sẽ không buông lần thứ hai" Hứa Dịch Hề rốt cục nở nụ cười, nụ cười này không giống như lúc trước, trong nụ cười mang theo tia thỏa mãn, trong mắt Kỳ Sa nụ cười kia thật quá đẹp mắt.


Buổi tối, Hứa Dịch Hề cùng tiểu Trương đổi lại phòng, mặc dù bị trưởng ngục chủi mắng một chút nhưng cuối cùng vẫn đổi cho các nàng. Nói về điểm này, trưởng ngục thật là một trưởng ngục tốt. Lần nữa trở về căn phòng đợi trời tối, Hứa Dịch Hề ôm lấy Kỳ Sa nắm trên giường một lúc. Lần này, Kỳ Sa không có cự tuyệt, ngược lại đem toàn lực nghênh hợp nàng. Lần đầu tiên, Kỳ Sa cảm thấy chuyện này không có giống như trước kia đau, ngược lại rất thoải mái. Nàng có thể cảm giác được Hứa Dịch Hề đích thị rất ôn nhu, cho dù là bá đạo có mang theo chiếm hữu cao, nàng cũng có thể cảm giác được tim nàng đập nhanh, cùng mình giống nhau...


"Sau này, chúng ta sẽ ở cùng nhau" Hứa Dịch Hề nở nụ cười " chờ chị ra tù, tôi với chị cùng nhau rời đi. Tôi sẽ không để người khác khi dễ chị, mà chị... cũng phải mạnh mẽ lên, hiểu không?"


"Chị sẽ thay đổi" Kỳ Sa gật đầu đáp ứng nàng, nhìn ánh đèn lờ mờ trong phòng, đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười. Cuộc sống sau này, còn rất dài, các nàng....có đủ thời gian để cùng nhau trải qua mọi chuyện.


Hạnh phúc nhiều khi rất đơn giản, chỉ cần hai người cùng chung một tấm lòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro