Chương 80 - 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

Edit : Bety299 

Lần trước cùng Hoa Tiện Lạc đến cửa hàng âm thanh mua bộ loa cùng máy hát CD, vừa vặn hôm nay giao tới, tôi hơi váng đầu nhìn mấy nhân viên chuyển hàng và sắp xếp máy móc trang bị ổn thỏa, sau đó họ mời Hoa Tiện Lạc ký biên nhận hóa đơn, rồi vội vàng rời khỏi. Ngại Hoa Tiện Lạc đang bề bộn mọi nơi để sắp xếp, chỉnh lại bộ loa vừa mua - tiểu Ninh thần tình rối rắm không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng theo sát một bên phụ giúp. Mà tôi - thì tiếp tục đứng ở một góc sáng sủa nơi cửa hàng bán hoa - đầu choáng váng mơ màng.

"A". Giai điệu du dương thuần khiết từ chiếc loa bãng lãng truyền đến, lúc đó, tiểu Ninh có chút hưng phấn mà nói: "Đây không phải là 《 má trái thái dương, má phải ánh trăng 》sao? Chị Hoa, chị cũng thích nghe bài này?"

Hoa Tiện Lạc mỉm cười không đáp, chỉ lo vươn tay đem âm lượng điều chỉnh cho thích hợp. Giai điệu cũ ở tại không gian nhỏ bé này nhẹ nhàng tản ra, tổng cảm thấy ở giữa cửa hàng bán hoa của nàng tỏa ra thứ âm thanh thanh tịnh này - bất quá lại vô cùng phù hợp, tôi một chút cũng không khiêm tốn mà nghĩ như vậy, tuy rằng đầu óc vẫn hồ hồ vựng vựng, hình như còn có vẻ mê choáng hơn khi nãy.

So với ca khúc này, tiểu Ninh tựa hồ càng mê đắm người hát nó hơn: "Chị Hoa, chị như thế nào không tìm hiểu ca sĩ hát bản cũ bài này (1), giọng Đinh Ngữ rất êm tai, hơn nữa anh ta lại rất tuấn tú!". Tiểu Ninh dường như hoàn toàn quên mất cái chuyện đã làm nàng rối rắm kia.

Kế tiếp, cô bé nhân viên vĩ đại này bắt đầu giống chú chim nhỏ líu lo tán gẫu về tinh thần sùng bái đối với vị Đinh Ngữ kia, vội vàng điều chỉnh âm lượng - Hoa Tiện Lạc chỉ thản nhiên mỉm cười, không đáp lại nửa câu, tôi có thể nhìn ra được: tiểu Ninh đáng thương đã bị chính cô chủ của mình lơ đễnh. Để không chết chìm trong cái cảm giác mê choáng, tôi bắt ép chính mình phải tập trung nghe tiểu Ninh huyên thuyên, đáng tiếc làm ít công to, trừ bỏ cảm thấy đầu óc ngày càng phình nở ra, tôi căn bản không thể tiếp thu được những gì tiểu Ninh nói. Đột nhiên, đang bận rộn công việc - Hoa Tiện Lạc bỗng dưng quay đầu, hướng đến nhìn tôi hãy còn đứng trong góc. Nếu không có tiểu Ninh ở đây, lúc này nhất định chúng tôi đã nói chuyện được một lát, hiện tại chỉ có thể cắn răng chung chạ với cái cảm giác khó chịu này, bắt chính mình cong lên khóe miệng - hướng Hoa Tiện Lạc mỉm cười.

Quả nhiên, nàng lập tức nhận thấy biểu hiện khác thường của tôi. Nụ cười thản nhiên chợp tắt, Hoa Tiện Lạc nhíu mày, trừ bỏ mở miệng hỏi thăm, chỉ còn cách dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn tôi. Không biết có nên nói ra tình trạng hiện tại với nàng hay không, tôi do dự dời tầm mắt về phía tiểu Ninh - đứng ở phía sau Hoa Tiện Lạc, ở giữa vầng mê choáng này, tôi chú ý tới bức tường màu trắng sau lưng tiểu Ninh, giống như có nhiều hơn một thứ gì đó - so với bình thường. Không tự chủ được bèn nheo mắt lại nhìn, mới phát hiện một tờ giấy màu vàng, trên đó là một chuỗi nguệch ngoạc màu đỏ...chữ như gà bới?

"...Làm sao vậy? Chị Hoa?". Không đợi tôi xem trên kia rốt cục viết những gì, tiểu Ninh đột nhiên hỏi như vậy.

Tôi gượng lấy lại tinh thần, chỉ thấy Hoa Tiện Lạc vốn dĩ vừa nhìn chằm chằm tôi khi nãy - không biết từ lúc nào đã quay đầu lại, nàng giống như đang nhìn vào bức tường phía sau tiểu Ninh, đại khái là vừa rồi tôi lại ngây người ra, Hoa Tiện Lạc mới phát hiện được mảnh giấy dán ở trên tường. Ngay sau đó, nàng không nói hai lời liền tắt loa, bước vòng qua tiểu Ninh đứng trước bức tường kia.

Tiểu Ninh lập tức đến gần: "Chị Hoa, đây là em đặc biệt tìm đại sư khấn xin một đạo bùa chú."

Đại sư? Bùa?

Tôi nháy mắt hiểu ra.

"Dán lên khi nào?". Đưa lưng về phía tôi, Hoa Tiện Lạc ngữ khí bình thản hỏi. Không thể nhìn thấy biểu tình của nàng, huống chi đầu váng mắt hoa, tôi lười tiến lên phía trước. Tiểu Ninh quả nhiên là một nhân viên vĩ đại đến nỗi không thể vĩ đại hơn, cô bé thế nhưng còn thỉnh xin một đạo bùa chú rồi mới trở lại đây làm. Tôi không phải cảm mạo, cũng không phải bị sốt, nguyên lại bùa chú thật sự có thể xua quỷ. Xem nào, tôi về sau vẫn là nên tính đến chuyện ngoan ngoãn bế quan trong nhà Hoa Tiện Lạc vẫn hơn.

Đột nhiên truyền đến "Xoẹt" một tiếng, chỉ thấy lá bùa kia nháy mắt đã bị Hoa Tiện Lạc bóc ra.

"Chị Hoa!" - Tiểu Ninh kinh ngạc hô: "Chị...Chị sao lại xé nó ra???". Cô bé bị kích động chẳng thua gì đêm đó bị tôi dọa chạy trối chết.

Tôi thấy Hoa Tiện Lạc cúi đầu, trong tay là lá bùa đã bị xé thành vài mảnh, tiếp theo lại nhanh chóng đem những mảnh vụn gom thành một nhúm, sau đó đi tới thả vào thùng rác. Hoa Tiện Lạc lộ ra vài phần lãnh khí, không để ý đến tiểu Ninh ở bên cạnh đã thất kinh, nàng đột nhiên hạ thân ngồi xuống, đem túi rác cầm lên, không nói lời nào liền đứng dậy đi ra khỏi cửa, mang cái túi bỏ vào thùng rác công cộng bên đường. Trở vào trong tiệm, Hoa Tiện Lạc đã lấy lại vẻ mặt bình thản, làm bộ lơ đãng nhìn về phía tôi, mà tôi lúc này cũng đột nhiên phát hiện, cái loại cảm giác mê choáng vừa rồi đã tiêu biến tự lúc nào.

"Chị Hoa?". Tiểu Ninh thiếu chút nữa bị bỏ quên hoàn toàn - đột nhiên sợ hãi lên tiếng: "...Chị giận sao?". Đại khái là lần đầu tiên trông thấy Hoa Tiện Lạc như vầy, tiểu Ninh cảm thấy sợ hãi khiến thanh âm cũng bắt đầu run rẩy theo. Kỳ thật không chỉ có tiểu Ninh, mà ngay cả tôi cũng bị thần sắc lãnh như băng của nàng dọa mất rồi.

Hoa Tiện Lạc một chút cũng chẳng tỏ ra thương cảm, nàng nhìn tiểu Ninh, thản nhiên nói: "Về sau, trong tiệm không được dán mấy thứ này nữa".

Tiểu Ninh vội vã gật đầu, biểu tình cứng nhắc đồng ý rất nhanh: "...Dạ". Không biết tại sao, tôi lại bắt đầu cảm thấy có chút tội lỗi với cô bé này.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, một lần nữa treo lên nụ cười, Hoa Tiện Lạc ôn nhu nói: "Làm việc tiếp đi".

Vội vã gật đầu như gà mổ thóc, tiểu Ninh xoay người sang chỗ khác tiếp tục sửa sang lại giàn hoa Tulip. Đối với nàng mà nói, Hoa-Tiện-Lạc-khi-nãy nếu so với a phiêu phải đáng sợ gấp năm trăm lần. Không tự chủ hướng về phía Hoa Tiện Lạc, thấy nàng cũng đang nhìn mình, vẫn là vẻ mặt tìm kiếm chút biểu tình từ tôi. Lần này tôi hướng nàng nở nụ cười, ý bảo tôi ổn rồi, không có việc gì cả. Thấy tôi đáp lại như vậy, Hoa Tiện Lạc mới thả lỏng đôi chút, lập tức xoay người trở lại bên dàn loa, ấn nút mở. Giai điệu quen thuộc lại phiêu lãng chung quanh, lần này, đầu của tôi không còn mê choáng nữa, mà lòng - so với khi nãy - cũng ấm lên rất nhiều.

Tiểu Ninh chả dám bám lấy Hoa Tiện Lạc hỏi về mấy chuyện quỷ ám nữa, thậm chí đến cả nói cũng không dám nhiều lời. Càng như vậy tôi càng cảm thấy áy náy, nhưng Hoa Tiện Lạc dường như không thèm để ý chút nào, tiểu Ninh không há mồm, nàng cũng không mở miệng, còn biểu lộ bộ dáng thanh nhàn nữa. Mà tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một góc, nhìn một màn cô chủ lẫn nhân viên ở trong tiếng nhạc mà lặng thinh công tác.

Buổi chiều trở về nhà, lúc đứng trong thang máy, Hoa Tiện Lạc đột nhiên hỏi: "Hôm nay, có phải trông tôi rất hung hăng không?"> Sắc mặt bình thản, không có nhìn đến tôi, chỉ thẳng tắp hướng về cửa thang máy khép kín.

Nuốt khan, tôi sững sờ tại chỗ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Hôm nay ở hoa điếm, tôi đích thực đã thấy được sự nhu hòa giữa hai Hoa-Tiện-Lac-rất-không-đồng-dạng, sắc mặt âm lãnh như băng, ngữ khí lạnh nhạt hờ hững, khí thế trông cứ như muốn bức người ấy... Thẳng thắn mà nói, thật sự rất đáng sợ. Bỗng nhiên nhớ tới lần trước, khi Hoa Tiện Lạc dạy tôi khiêu vũ, tôi bảo nàng rất thích hợp làm vũ sư, nàng lúc ấy đã trả lời: “Cô chưa nhìn thấy tôi nghiêm khắc như thế nào mà thôi”.

Cho nên mới nói, tôi hôm nay nhất định đã may mắn diện kiến được con người nghiêm khắc của nàng.

Đại khái là thấy vẻ mặt khó xử của tôi, Hoa Tiện Lạc đột nhiên nở nụ cười, thanh âm mềm mại nói: "Đừng sợ, không phải căn bản vẫn là tôi sao". Nói xong, hơi hơi quay đầu hướng về phía tôi, không khí khẩn trương cứ như vậy mà bị khuôn hoa tươi cười kia đánh tan đi mất.

"Đúng là có hung dữ một chút..." - Tôi ngượng ngùng nói.

Hoa Tiện Lạc lại tươi cười, không nói gì cả.

"Tôi nghĩ..." - Hơi mím môi, nhịn không được bèn nói: "Về sau vẫn là không nên bám theo cô đến cửa hàng".

Quả nhiên, vừa mới dứt câu, Hoa Tiện Lạc lập tức xoay đầu nhìn về phía tôi.

"Kỳ thật tiểu Ninh cũng vì muốn tốt cho cô" - tôi chau mày, cẩn cẩn thận thận đem những gì mình nghĩ bất đắc dĩ biểu đạt ra: "Cô bé thỉnh bùa kia, xem ra cũng không phải từ mấy thầy bà lường gạt, chắc là đã nhờ cậy được một sư thầy nổi danh nào đó, có thể còn bỏ ra không ít tiền... Cô cứ như vậy mà xé đi, có thể hơi..."

"Quá đáng?" - Hoa Tiện Lạc nhướng mày, thản nhiên đem lời tôi nói tiếp.

"Đương nhiên không phải rồi" - Tôi vội khoát tay sửa lại: "Chỉ là, không có...hợp tình". Thật vất vả mới tìm được một từ có mức độ không nặng.

Biểu tình của nàng lại lãnh đạm như trước, giống như không cảm thấy có sự khác biệt giữa "không hợp tình" và "quá đáng" vậy,chỉ hít một hơi, nói: "Nếu tôi không làm vậy, cô sẽ biến mất".

Chú thích:

(1): ca khúc 《 má trái thái dương, má phải ánh trăng 》do Lâm Tấu sáng tác, nhưng khi bán đi thì người khác đứng tên và phối lời lại, Đinh Ngữ hát. Hoa Tiện Lạc đã down bản gốc không lời của Lâm Tấu, chứ không down bản của Đinh Ngữ. Tiểu Ninh và thính giả thì tưởng rằng bản của Đinh Ngữ mới là bản gốc/bản cũ

Nàng nếu không làm vậy, tôi sẽ biến mất. Nói vậy, tiểu Ninh giống như là Pháp Hải đại sư, muốn khiến tôi hồn phi phách tán, vĩnh đọa vô biên, mà nàng thì như Tiểu Thanh - thiên tân vạn khổ che chở bảo vệ cho tôi. Chậm đã, nói như vậy, tôi là ai? Bạch nương tử chăng? Ách, tôi đúng là không thấy xấu hổ mà. Nhanh chóng buộc bản thân đình chỉ suy nghĩ lung tung, liền trở về cái trạng thái nhịn không được mà thở dài. Nếu Hoa Tiện Lạc không làm như vậy, tôi thật sự sẽ tiêu thất sao? Thế là lại tiếp tục đau đầu suy ngẫm? Nhưng tiểu Ninh bất quá cũng chỉ muốn dùng đoạn bùa chú kia để bảo hộ Hoa Tiện Lạc và chính cô mà thôi, lần này là bùa, lần sau không biết cô bé sẽ lại mang đến cái gì nữa đây, có thể là kiếm gỗ đào, cũng có thể là bát quái trận đồ, vân vân và vân vân. Mặc kệ như thế nào, hai người các nàng đều không có sai, sai - chính là tôi.

"Dù sao", nghĩ như vậy, tôi có chút buồn bực nói: "Sớm hay muộn, tôi cũng sẽ biến mất".

Tôi thấy biểu tình của Hoa Tiện nháy mắt cứng lại, giống như là đột nhiên bắt gặp một bí mật nào đó. Nhưng rất nhanh, biểu hiện thất thố này đã bị nàng che lại, tiện đà quay đầu lại tiếp tục hướng cửa thang máy mà nhìn chằm chằm, không đối mặt với tôi nữa. Trong lòng có chút áy náy, âm thầm cân nhắc xem những điều mình nói vừa rồi - có phải hay không quá vô tình, trước lúc thang máy mở ra một khắc, Hoa Tiện Lạc lại thản nhiên nói: "Cô nói đúng, cô sớm hay muộn cũng sẽ biến mất. Tôi...đúng là hơi quá đáng rồi". Nói xong, cũng không quay đầu lại, bước ra cửa.

Không đúng rồi, tôi nói nàng là "không hợp tình", chứ không phải là "quá đáng" mà... Nghĩ như vậy, tôi một bên dằn xuống từng trận tê tái trong lòng, một bên bất đắc dĩ theo nàng ra khỏi thang máy.

Buổi tối, cô chủ tiệm hoa lại đúng giờ đến trường dạy khiêu vũ, tôi đương nhiên vẫn làm âm hồn chưa tiêu tán theo sát sau lưng nàng. Dù sao tiểu Ninh cũng không có mặt ở phòng học vũ đạo, tôi có cái gì phải kiêng dè chứ? Hoa Tiện Lạc biểu tình vẫn như ngày thường, không có gì khác biệt, giống như cái đoạn đối thoại ở trong thang máy hồi chiều chưa từng phát sinh vậy.

Trong phòng học vũ đạo, vẫn là mấy tiểu cô nương ngây ngô vụng về như trước kia, vẫn là thầy Trình âm thầm cất dấu tâm tư thành bí mật, nhất là vẫn có Hoa Tiện Lạc - ưu nhã cùng thanh tao , giống như thiên nga vậy. Tôi vẫn như vậy, lui tới đứng ở một góc, không có việc gì lại nhìn hết thảy một màn này, ngoại trừ lúc Hoa Tiện Lạc đặc biệt khiêu vũ mà đăm đăm dán mắt vào nàng, các đoạn thời gian khác tôi âm thầm ghi nhớ động tác vũ đạo của mấy cô bé này, có lẽ ở kiếp sau tôi có thể nhờ vậy mà trở thành một vũ công cũng không chừng. Đứng trên mũi chân, giơ tay, nhấc chân, xoay người...Lúc tôi còn sống tuyệt đối không có cơ hội tiếp xúc với loại hình này nghệ thuật này, sau khi chết thì hầu như mỗi ngày đều được quan sát. Có lẽ, duyên phận không phải chỉ tồn tại ở mỗi lúc còn sống.

Đột nhiên, tôi phát hiện ở hàng cuối cùng, đầu hàng bên trái có một cô bé có điểm gì đó là lạ. Cô bé có vẻ nhỏ gầy so với các bạn cùng trang lứa, mắt to trên đầu còn tết hai cái bím tóc trông rất sinh động. Không biết tại sao, cô bé cứ nhíu mày, môi mím chặt, vẻ mặt tối tăm. Chắc là đang không vui, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra được. Theo bản năng quay đầu về phía Hoa Tiện Lạc, chỉ thấy nàng đang kiên nhẫn sửa lại động tác cho cô bé đứng ở đầu hàng kia, cũng không chú ý tới bên này. Tôi quay đầu lại, chậm rãi bay đến gần tiểu cô nương nọ, còn đang suy nghĩ xem cái gì khiến cô bé mất hứng đến vậy, không tự giác mà cúi đầu xuống, lập tức trong lòng liền căng thẳng. Tôi thấy , ở tại trên đùi tiểu cô nương, có ba vệt bầm tím xen kẽ, hình như là bị roi mây hay gì đó quất qua để lại dấu vết.

Hoa Tiện Lạc không biết tự khi nào đã đứng bên cạnh tôi, nàng ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt phụng phịu của cô bé, ôn nhu hỏi: "Ương Ương, làm sao vậy?". Tôi mới nhận ra cô bé này tên Ương Ương, bình thường vốn dĩ hoạt bát vui vẻ, nhớ rõ mấy ngày trước, cái màn pha trò bát nháo chọc ghẹo thầy Trình, cũng có Ương Ương góp mặt.

Ương Ương cúi đầu không nói chuyện, nhưng hai hốc mắt đỏ lên, cô bé vẫn nhất quyết mím môi, bộ dáng muốn khóc nhưng lại không dám khóc. Các bé chung quanh đều dừng động tác, nhìn về phía bên này.

Tôi vội nhắc nhở Hoa Tiện Lạc: "Chân con bé, hình như là bị đánh".

Hoa Tiện lạc nghe xong, vội cúi đầu nhìn xuống chân Ương Ương. Một cô bé tóc ngắn có gắn nơ trên đầu đột nhiên mở miệng nói: "Cô Hoa, Ương Ương bị mẹ bạn ấy đánh".

Mới vừa nói xong, nước mắt của Ương Ương không kềm được nữa liền lăn xuống, nhưng không khóc thành tiếng. Nắm tay Ương Ương, Hoa Tiện Lạc đứng lên, phân phó một cô bé có vẻ lớn nhất - chỉ đạo mọi người tiếp tục tập luyện, sau đó nhờ thầy Trình tiếp tục khảy đàn như trước, tiếp theo không nói gì, chỉ nắm tay Ương Ương tiến đến góc phòng thay quần áo. Tôi cũng đi theo, trong lòng có chút xót xa khi nhìn đến mấy vệt bầm tím trên đùi cô bé.

Đi vào phòng thay quần áo, Hoa Tiện Lạc xoay người đóng cửa lại, nàng để Ương Ương ngồi tại ghế sofa nhỏ sát tường, tiếp theo nàng lấy khăn tay từ túi xách, ngồi xổm xuống trước sofa rồi ôn nhu lau đi nước mắt trên mặt cô bé. Ương Ương như một chú cừu non ủy khuất, thân hình nhỏ gầy ngồi cuộn trên sofa, khóc nức nở và không ngừng run rẩy, mặc kệ Hoa Tiện Lạc đã dừng tay và lau lại bao nhiêu lần, mắt của cô bé cứ như đã quên khóa lại vòi nước ấy, tuyến lệ cứ cuồn cuộn tiết ra không dứt. Nhìn cô bé như vậy, tôi đột nhiên thấy lại chính mình cũng từng như vậy - bất lực mà khóc không thành tiếng. Ngày đó của nhiều năm về trước, tôi quỳ gối trên mặt đất lạnh như băng, nước mắt cứ như vậy mà yên lặng chảy xuống, trên lưng cứ một rồi lại một nhát roi. Cách ngày, tôi rời khỏi nơi đó, cũng không bao giờ trở về nữa.

"Nói cho cô biết, rốt cuộc đã có chuyện gì?". Giọng nói ôn nhu của Hoa Tiện Lạc đã đem tôi trở lại từ trong ký ức ngắn ngủi đó, ngồi ở sofa, Ương Ương có vẻ đã muốn ngừng khóc, chỉ là hốc mắt vẫn đỏ au.

Không có đáp lại, Ương Ương chỉ mím môi, không chịu nói gì hết, nước mắt vất vả lắm mới ngừng lại được thì giờ lại dũng mãnh lăn xuống. Nhanh chóng vươn tay lau đi, Hoa Tiện Lạc kiên nhẫn cùng ôn nhu, tiếp tục hỏi: "Có phải bị mẹ đánh hay không?"

Ương Ương vừa khóc, vừa ủy khuất gật đầu.

"Vì sao lại đánh em?". Hoa Tiện Lạc nắm lấy đôi tay nhỏ bé kia, tựa hồ muốn dùng phương thức này để mang dũng khí truyền đến cho đối phương: "Nói cô biết đi, Ương Ương không việc gì phải sợ".

"Em...em múa không tốt, nên mẹ...đánh em". Rốt cục cũng ấp úng mang chuyện kia nói ra. Thì ra là đêm qua, nhà Ương Ương có khách đến chơi, sự tình cũng từ đó mà ra. Mọi người đều biết, hầu hết các bậc phụ huynh Trung Quốc đều có một sở thích: muốn con mình bộc lộ tài năng trước mặt người khác. Mẹ của Ương Ương cũng nhất thời cao hứng, liền bảo Ương Ương múa một điệu cho khách xem. Ương Ương theo lời mẹ, lúc ấy cô bé cũng không định múa, nhưng mà mẹ đã mở miệng bảo vậy, đành phải làm theo rồi. Lúc đầu động tác khá nhuần nhuyễn, nhưng tại thời điểm xoay vòng, không biết thế nào lại trợt chân, cả người ngã lăn quay ra đất. Chân thì sái, mục đích bộc lộ tài năng còn chưa kịp hiển hiện ra cái gì đã buộc phải ngưng lại. Vị khách đi rồi, mẹ Ương Ương đột nhiên khởi phát cơn giận, mắng Ương Ương không chú tâm tập luyện, vì thế bắt Ương Ương kiễng mũi chân đứng ở góc tường chịu phạt. Nhưng đối với tiểu hài tử, trong lúc thụ án phạt khó tránh khỏi tình trạng chúng lười biếng nên tìm cớ tranh thủ, vừa vặn lúc đó, mẹ Ương Ương phát hiện, trong cơn lửa giận liền quơ lấy chổi lông gà mà hung hăng giáng vào đùi cô bé.

Thở dài, Hoa Tiện Lạc nhẹ nhàng vuốt ve mấy vệt đen bầm kia, hỏi: "Còn đau hay không?"

Ương Ương lắc lắc đầu, thanh âm cứ như tiếng muỗi vo ve: "...Cô Hoa, em không muốn tham gia thi đấu, em không muốn...không muốn học múa nữa".

Tôi có nghe Hoa Tiện Lạc nói qua, rằng tháng sau nàng sẽ dẫn dắt đứa nhỏ này tham gia giải đấu ba-lê, vì thế đã phải chuẩn bị hai, ba tháng. Về giải đấu, kỳ thật không chỉ mỗi Ương Ương không muốn tham gia, mà ngay cả Hoa Tiện Lạc cũng không muốn dính dáng can dự gì. Nhớ rõ trước đó vài ngày, nàng thực miễn cưỡng hướng tôi cười nói, trận đấu này là trường học quyết liệt an bài, không có phương án thoái thác.

Vươn tay vuốt ve gương mặt của cô bé, Hoa Tiện Lạc ôn nhu: "Không thích khiêu vũ sao?"

Không có gật đầu cũng không có lắc đầu nốt, Ương Ương giống như đang lâm vào lựa chọn rất gian nan. Đứa bé này quả thật vẫn rất thích khiêu vũ. Tôi nhịn không được thở dài, nhưng cũng không thể làm cái gì, chỉ có thể đứng ở một bên nghe Hoa Tiện Lạc nói với Ương Ương những dự tính gì đó. Thế nhưng tôi không định tham dự vào, Hoa Tiện Lạc chỉ véo nhẹ chóp mũi của Ương Ương, cười bảo: "Nhưng cô lại cảm thấy, Ương Ương múa thật sự rất cừ, cô hy vọng Ương Ương sẽ không từ bỏ".

Cô bé không có trả lời, nhưng gương mặt mới nãy còn đầy rẫy mây đen, giờ phút này tựa như đang ánh lên một vầng dương quang ấy. Quả nhiên, con nít đều thích được khen ngợi, Hoa Tiện Lạc rất hiểu đạo lý này.

"Em có muốn ra ngoài tiếp tục tập luyện không?" - Hoa Tiện Lạc lại hỏi, nét cười trên mặt vẫn không chút đổi dời: "Hay vẫn muốn ở trong này nghỉ ngơi?"

Dừng một chút, Ương Ương nhỏ giọng nói: "...Muốn nghỉ ngơi ạ".

Hoa Tiện Lạc tươi cười, xoa đầu cô bé: "Bây giờ cô phải ra ngoài đó để trông nom cả lớp tập luyện, em cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, nhé?"

Đầu nhỏ lại nhẹ nhàng gật gật.

"Ngoan". Hoa Tiện Lạc nói xong liền đứng dậy, sau đó lại lơ đãng đảo mắt qua hướng này, tôi vội cười bảo: "Yên tâm đi, tôi ở trông này...ưm, trông chừng cô bé cho".

Hoa Tiện Lạc mỉm cười với tôi, sau đó mới yên tâm mở cửa ra ngoài. Ương Ương im lặng ngồi trên ghế sofa, cũng đã thôi thút thít, nâng bàn tay nhỏ nhắn lên xoa nhẹ hai mắt hãy còn ươn ướt. Lại một lát sau, Ương Ương ở trong phòng thay đồ bắt đầu nổi lên tò mò mà nhìn đông nhìn tây, tựa hồ đã hoàn toàn quên mất vừa nãy mình đã ấm ức khổ sở như nào, quả nhiên con nít vẫn là con nít. Bỗng dưng ngoài cửa truyền đến tiếng nhạc dương cầm của thầy Trình, mà âm thanh đếm nhịp của Hoa Tiện Lạc cũng len lỏi vào đây. Cô bé ngồi cuộn trên ghế sofa không yên, nhảy xuống đất, chậm rãi bước đến cạnh cửa, mở he hé nhìn ra bên ngoài.

Trong lòng yêu thích hẳn nhiên vẫn muốn tiếp tục khiêu vũ, nhưng mẫu thân đánh mắng làm cô bé nghĩ đến việc từ bỏ - thì ra, tâm lý mâu thuẫn ở người đã bắt đầu tồn tại sớm như vậy.

Đứng như bám dính trên sàn, Ương Ương lén lút ghé mắt vào cạnh cửa không nhúc nhích, một lát sau lại xoay người, làm bộ như không có gì mà đi qua đi lại hai vòng, sau đó lại lần nữa tiến đến cạnh khe cửa nhìn ra ngoài. Cô bé này thật đúng là rối rắm, còn nhỏ đã như vậy, lớn lên ắt còn hơn nữa. Tôi bất đắc dĩ trở mình khinh khỉnh, sau đó hiển nhiên âm thầm giúp đỡ nó một phen. Cảnh cửa vốn chỉ hé nhỏ bất thình lình chậm rãi mở rộng ra, Ương Ương nhất thời phản ứng không kịp, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng gọi mang theo ý cười của Hoa Tiện Lạc: "Ương Ương?...Muốn tiếp tục không? Lại đây nào!"

Mặt nhăn nhó ba, bốn giây, Ương Ương rốt cục không còn rối rắm, quay đầu tiến về đội ba-lê của mình. Tôi đứng ở cạnh cửa giương mắt nhìn Hoa Tiện Lạc, ai ngờ nàng cũng đang hướng về phía tôi, vì thế liền ăn ý nhìn nhau mỉm cười.

Đến khi buổi học kết thúc, rất nhiều phụ huynh đến đón con mình, Hoa Tiện Lạc không có lập tức lui về phòng thay đồ như mọi khi, mà là nắm tay Ương Ương, cùng nhau đứng ở cạnh cửa. Thầy Trình hôm nay hình như có việc gấp, anh ta vội vàng chào Hoa Tiện Lạc rồi ra về, phòng học vũ đạo lớn như vậy giờ chỉ còn Hoa Tiện Lạc và Ương Ương...Nga, còn có tôi nữa. Chín giờ mười, một phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu đỏ xuất hiện, bà ấy nhìn đến Hoa Tiện Lạc cùng Ương Ương đứng tại cửa, nhất thời sững sờ một chút.

"Ương Ương, con bé rất thích ba-lê". Hoa Tiện Lạc đột nhiên không đầu không đuôi mà nói như vậy.

"...A?". Mẹ của Ương Ương giống như có chút chưa nắm bắt được tình huống gì đang diễn ra.

Hoa Tiện Lạc mỉm cười, sau đó mới tường thuật lại: "Ương Ương hôm nay khóc, bé nói hôm qua chị đánh bé".

"Ương Ương?". Cau mày, mẹ của Ương Ương cúi đầu nhìn con gái mình.

Vẫn không buông ra, Hoa Tiện Lạc nắm tay Ướng Ương tiếp tục nói: "Con bé thích khiêu vũ, nhưng mong chị ngàn vạn lần đừng gây áp lực lên niềm đam mê đó, bằng không, áp lực sẽ chuyển hóa đam mê thành nỗi sợ, khi đó sẽ khó mà cứu vãn nổi".

Hình như đã bắt đầu hiểu ra, mẹ của Ương Ương nhíu nhíu mày, ngữ khí chẳng mấy thân thiện hỏi lại: "Cô Hoa, cô nói vậy là có ý gì?"

"Không có ý gì khác" - Hoa Tiện Lạc vẫn mang theo nét cười trên mặt: "Tôi chỉ thấy mấy vết bầm trên đùi của Ương Ương, con bé nói..."

"Cô Hoa", không chút khách khí xen vào lời nói của Hoa Tiện Lạc, mẹ Ương Ương nhíu mày, bực bội nói: "Tôi đánh con tôi, đó là chuyện của tôi, cô đừng để tâm nhiều quá. Tôi nếu không biết cô là con gái của Lý Lỵ - coi như cũng có chút danh tiếng - tôi đã không cho Ương Ương đến học múa ba-lê với cô rồi. Cô Hoa, cô có dám khẳng định lúc nhỏ không bị Lý Lỵ đánh? Không có bà ấy, làm sao có cô của ngày hôm nay? Tôi..."

"Chính vì vậy, tôi mới hy vọng chị không gây áp lực với bé nữa" - Hoa Tiện Lạc vẫn hơi mang ý cười như trước, ôn nhu mà như có lực đạo đánh gãy lời của đối phương: "Muốn đứa bé học ba-lê thật tốt, mà lại đáng mắng như vậy cũng vô ích. Chị đả kích sự tự tin của con bé, đến cuối cùng Ương Ương cũng chỉ có thể giống như tôi, ở tại phòng học nhỏ bé này làm một vũ sư vô dụng, căn bản không còn hứng thú đi ra bên ngoài so tranh với ai nữa. Chị không muốn Ương Ương đoạt giải sao? Không muốn Ương Ương đạt thứ hạng cao nhất sao? Nếu con bé trở nên chán ghét hay sợ hãi khiêu vũ, thì những thứ kia - cái gì cũng không đạt được".

Yên lặng sững sờ tại chỗ, mẹ của Ương Ương một lát sau mới lấy lại tinh thần, lập tức giằng lấy tay cô bé kéo về, mạnh miệng nói: "Cô Hoa, như tôi đã nói, dạy con thế nào là chuyện của tôi. Nếu cô không dạy, ngày mai tôi sẽ tìm vũ sư khác..."

"Tìm ai cũng vậy thôi" - Hoa Tiện Lạc thản nhiên cười: "Chị đừng quên, cha mẹ mới là người thầy chân chính".

Há miệng thở dốc, nói cái gì cũng không nên lời, mẹ của Ương Ương tựa hồ tức giận mà không có chỗ phát tiết, cuối cùng chỉ có thể quay đầu, túm lấy Ương Ương - lúc này nước mắt đã đầy mặt - mà nhanh chóng rời khỏi lớp học. Mọi người đều đi cả rồi, hướng mắt về phía hành lang trống rỗng, đưa lưng về phía phòng học yên ắng, Hoa Tiện Lạc đứng ở cạnh cửa vẫn không nhúc nhích, mà tôi thì ôm đầy bụng nghi hoặc đứng ở phía sau nàng, thật không dễ dàng mở miệng. Trong cuộc đối thoại giữa nàng và mẹ của Ương Ương, tôi chỉ nghe được có sáu phần, cái gì mà "Lý Lỵ", "lúc nhỏ bị đánh", rồi "vũ sư vô dụng".... Hai người họ là nói đến...Hoa Tiện Lạc mà tôi quen biết sao?

Rốt cục cũng chịu vươn tay đóng cửa phòng học, Hoa Tiện lạc chậm rãi xoay người lại, mệt mỏi dựa vào cửa, sau đó nhìn tôi nhẹ giọng nói: "...Tôi đúng là một giáo viên thất bại".

"Vì cái gì?". Nhìn nàng như vậy, tôi có chút đau lòng hỏi: "Cô rõ ràng không phải là một vũ sư vô dụng ở tại cái phòng học nhỏ bé này, lại càng không phải là một giáo viên thất bại, vì cái gì lại cố tình hạ thấp chính mình như vậy?"

Không trả lời câu hỏi ngay, Hoa Tiện Lạc chỉ bình lặng cùng tôi nhìn nhau , lập tức cười khổ một chút. Nhưng vào lúc này, thần thái của nàng bỗng phảng phất nét mỏi mệt mà tôi chưa từng trông thấy. Nếu nhìn thấy vẻ mặt này nơi những người khác thì thật sự rất bình thường, nhưng lại xuất hiện ở khuôn hoa trước mặt tôi - thì đúng là không bình thường chút nào. Tôi bỗng cảm thấy như bầu trời đã bị lõm xuống vậy. Tôi nhớ nàng đã từng nói qua: "Không phải vì thi đấu, cũng không phải vì danh vọng, mà vũ đạo - thực chất chỉ là một phương thức chấm phá những đường nét của xúc cảm mà thôi", Hoa Tiện Lạc khi đó có thể nói ra một cách điềm nhiên như vậy cùng với Hoa Tiện Lạc hiện tại toàn thân đều lộ ra mệt mỏi, hai người so ra, hoàn toàn bất đồng.

"Kỳ thật sống trên đời , mỗi người..." - Hoa Tiện Lạc đột nhiên chậm rãi trầm giọng nói, nàng vươn tay phải chỉ vào mặt mình: "Đều phải đeo lấy một cái mặt nạ ngụy trang, không phải sao?". Cười khổ vẫn chưa rút lại, so với lệ châu càng khiến tôi thấy đau lòng hơn.

Kỳ thật sống trên đời, mỗi người đều phải đeo lấy một cái mặt nạ ngụy trang, không phải sao?

Những lời này, làm cho lòng tôi đau muốn rã ra.

"Kỳ thật sống trên đời, mỗi người" - Tôi nhíu mày, vừa nói vừa tiến gần đến Hoa Tiện Lạc: " Ngày ngày đều cần mười sáu cái ôm, chỉ có như vậy mới có thể trường thọ trăm tuổi. Chỉ là theo như tôi biết được, hôm nay cô chưa có cùng bất luận kẻ nào ôm qua?" 

Quả nhiên, Hoa Tiện Lạc nhìn tôi với vẻ mặt mờ mịt, đại khái là nàng chưa hiểu được chuyện tôi đột nhiên lảm nhảm ra một đống điều vô nghĩa là để làm chi. Được rồi, chỉ có bá vương cứng rắn thượng cung thôi. Hai tay dang ra, đem cái người đang làm lòng tôi đau xót này - ôm vào trong ngực, cường ngạnh, kiên quyết bao bọc lấy nàng - người đầu tiên khiến tôi nhịn không được mà muốn ôm lấy che chở. Liệu một Hoa-Tiện-Lạc-cực-hạn-yêu-sạch-sẽ có đẩy tôi ra không? Có thể hay không cho rằng tôi đang giở trò lợi dụng? Miên man suy nghĩ, ở tại thời khắc ôm lấy thân thể cứng đờ của nàng, tôi lập tức cảm thấy hối hận vì hành vi lỗ mãng của mình.

Nhưng rất nhanh sau đó, lòng lại an ổn trở lại.

Bởi vì tôi cảm giác được, thắt lưng của mình cũng bị nàng gắt gao ôm lấy, bên tai còn truyền đến tiếu âm thư thái.

Được người mình để tâm nhất ôm chặt, cảm giác...quả thật không tệ mà!

Chung quanh, hoàn toàn yên tịnh.

Ôm Hoa Tiện Lạc trong phòng dạy múa lớn là một việc có hơi quỷ dị, đồng thời khiến tôi thấy hơi khẩn trương. Không biết cái ôm này kéo dài bao lâu, tóm lại sau khi tách ra, tôi thấy vẻ mỏi mệt trên mặt nàng giảm đi không ít. Không hiểu sao, tuy rằng Hoa Tiện Lạc nới lỏng vòng tay, nhưng lại ngước mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khóe miệng còn cong lên nụ cười kỳ lạ. Nhất thời bị nàng nhìn đến chột dạ, tôi càng ngày càng sợ tâm tư lệch lạc của mình sẽ bị đối phương phát hiện. Ngoài mặt, cái ôm vừa rồi chỉ là sự an ủi vỗ về giữa bạn bè với nhau, nhưng tôi vẫn có thể cảm giác rõ, thân hình kề sát trong ngực tôi có đường cong uyển chuyển khiến người ta mơ màng hết phần này đến phần khác. Vì vậy trái tim trong sáng vốn chưa nhận được sự đồng ý của tôi đã tự tiện tổng kết ra một câu như vầy: Dáng người của Hoa Tiện Lạc, rất không tồi !

Muốn đè nén sự rung động khó hiểu trong lòng mình, nhưng có thể do Hoa Tiện Lạc vẫn còn đang nhìn tôi chằm chằm , đường cong mập mờ mà khóe miệng gợi lên khiến tôi cực kỳ không được tự nhiên, dường như nàng muốn nhìn thấu bí mật nào đó của tôi vậy.

Hơi lui nửa bước, tôi mất tự nhiên mà hỏi: "... Sao?" Chẳng lẽ, bị nàng ta phát hiện thật ư? Nhưng ngay từ đầu, quả thật tôi không nghĩ gì cả, chỉ hy vọng có thể an ủi Hoa Tiện Lạc bỗng chốc ưu thương khác thường, khiến người ta cảm thấy đau lòng không dứt mà thôi. Ngay khi suy nghĩ của tôi đang liều mạng đấu tranh, đột nhiên nghe được đối phương khẽ cười một tiếng, Hoa Tiện Lạc rốt cuộc chịu dời ánh mắt khiến tôi cảm thấy khẩn trương vạn phần đi, tiếp theo đã nghe nàng khẽ nói: "Cái ôm của cô... thật ấm".

Tôi hơi ngẩn ra, không kịp nắm bắt được đối phương muốn biểu đạt cái gì.

Hoa Tiện Lạc lại ngước mắt nhìn tôi, khóe miệng của nàng vẫn nhếch lên đầy thư thái, khuôn mặt mỉm cười tiếp tục nói với tôi: "Ở đây..." Nàng đưa tay đặt lên vị trí trái tim mình, "Lúc ôm cô, ở đây rất ấm".

Đột nhiên nhớ lại ngày tôi và Hoa Tiện Lạc lần đầu tiên phát hiện ra cả hai có thể chạm vào nhau, lúc ấy nàng hơi kích động mà cầm tay tôi, nói ra câu kia : "Tay của cô... thật lạnh". Mà bây giờ, vẫn chạm vào như lúc trước, nhưng cảm giác lại khác biệt. Ôm thì lạnh, nhưng lúc ôm, trái tim - lại ấm. Cảm giác khẩn trương vừa rồi từ từ tản đi, rất muốn nói cho nàng biết, tôi cũng có cảm giác như vậy.

Nhưng không đợi tôi mở miệng, giọng nói dịu dàng của Hoa Tiện Lạc lại bổ sung: "... Cảm ơn". Lời cảm ơn kia cũng không khiến người khác cảm thấy là qua loa khách sáo thế nào, sự chân thành tha thiết trong ánh mắt cùng giọng nói ngược lại khiến tôi thấy có chút xao xuyến.

Xao xuyến? Tôi nhíu mày cảnh giác.

" Đúng rồi", không phát hiện vẻ mặt trở nên mất tự nhiên của tôi, Hoa Tiện Lạc đột nhiên chuyển đề tài, "Hôm nay, tôi lại mang cái này tới". Nói xong, nàng thọc tay vào trong túi áo khoác màu đen bên hông, mò ra một tờ giấy.

Lại là bản nhạc vẫn chưa hoàn thành kia.

Tôi há to miệng, nhưng không nói được gì cả. Vốn tưởng rằng Hoa Tiện Lạc sẽ tức giận vì lời nói vô tình của tôi trong thang máy, nhưng nàng lại không có, hơn nữa còn lặng lẽ lấy tờ soạn nhạc mà tôi hoàn toàn không có sức viết tiếp. Cảm động hay là bất đắc dĩ, tôi đã không còn phân biệt được cảm xúc không được tự nhiên bất chợt tuôn ra trong lòng mình nữa rồi. Nhìn nụ cười ấm áp như ánh dương đầu xuân trên mặt Hoa Tiện Lạc, tôi thở dài một hơi, cười trả lời: "Cô thật đúng là... cố chấp mà". Sau đó xoay người, từ từ đi về phía chiếc đàn Piano.

"Do nghe cô từng hát khẽ một đoạn ngắn, cho nên... muốn nghe hoàn chỉnh". Hoa Tiện Lạc vừa nói, vừa giành trước tôi đi tới cận Piano, ân cần nhấc nắp piano lên cho tôi, sau đó lại chu đáo mà đặt tờ giấy kia ngay ngắn trên kệ nhạc phổ. Tôi cười không nói lời nào, chỉ cúi đầu nhìn về phía Piano. Tập trung tinh lực, lòng hơi căng thẳng, phím đàn đột nhiên giống như cơn sóng bị gió thổi trong nháy mắt bắt đầu khởi động, một chuỗi âm tấu dài vang lên trong phòng vũ đạo vắng vẻ một cách đột ngột. Cho dù biết đây chỉ là do niệm lực của tôi đang quấy phá, nhưng trong lòng vẫn buồn cười vì phím đàn kia tự nhảy. Có điều, thần kỳ thì thần kỳ, tôi vẫn cho rằng cảm giác chân thật khi đầu ngón tay chạm trên phím đàn khiến người ta cảm thấy thư thái hơn.

Nghiêng mặt qua nhìn thử Hoa Tiện Lạc, quả nhiên, nàng đang cúi đầu nhìn chằm chằm phím đàn, giống như đang kinh ngạc vì màn vừa rồi.

Tôi khẽ cười, tiện đà quay đầu sang nhìn bản nhạc trên kệ, nhìn chằm chằm âm phù trong sáu tuyến nhạc kia, dùng đại não đã chết hoạt động cực nhanh chuyển nó thành âm luật Piano. Diễn giải ra đơn giản, tôi lại cúi đầu nhìn chăm chú vào phím đàn, giai điệu ca khúc từ từ ngân lên. Lúc trước bài hát này vốn định viết cho An Nghiên, người đến nay vẫn không chịu tin tôi đã chết. Bây giờ nàng ra sao rồi? Vẫn cố chấp tin rằng tôi đang trốn ở nơi hẻo lánh nào đó sống tạm qua ngày sao? Thư, đã viết lại rồi. Lời bên trong, đều là tôi dùng chân tâm của mình viết ra từng chữ từng chữ một . Mặc dù không yêu, nhưng tôi vẫn không bỏ. Cho nên mới nói, dù tôi chết rồi vẫn không thể đạt đến cảnh giới 'Khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền' sao?

Đột nhiên phục hồi tinh thần lại, phát giác bản thân không ngờ đã nhìn chằm chằm nhạc phổ cùng phím đàn hơn mười phút, tiếng đàn phân tán đứt quãng lại nhảy ra, mặc dù không thể nói là êm tai, nhưng giai điệu cơ bản vẫn có thể khiến người ta nghe hiểu đại khái. Theo bản năng nghiêng đầu, chỉ thấy Hoa Tiện Lạc đang hơi tựa thân mình mảnh mai cạnh Piano, khoanh hai tay trước ngực, thần thái chăm chú kia giống như là đang nghe danh khúc thế giới nào vậy. Rõ ràng chỉ là một đoạn giai điệu mà tôi vẫn chưa viết xong, tùy tiện đàn bậy mà thôi, nhưng nàng tự ý bày ra vẻ mặt như vậy, điều này khiến tôi nghĩ mình là Beethoven tái thế đó.

Có lẽ phát hiện phím đàn không có động tĩnh nữa, Hoa Tiện Lạc ngước mắt nhìn về phía tôi, vẫn vẻ mặt trầm tĩnh.

" Bài hát này, là viết cho người khác sao?" Nàng đột nhiên khẽ hỏi, lông mày trái hơi nhướng lên.

Tôi sửng sốt, sau khi phản ứng lại, mới xấu hổ nhếch nhếch khóe miệng với nàng. Đúng vậy, bài hát này đúng là tôi viết cho người khác, tôi căn bản là không ai yêu.

"... An Nghiên?" Hoa Tiện Lạc lại hỏi, lông mày nhướng lên còn chưa hồi phục, giọng nói bình thản so với nước nhạt còn nhạt hơn.

"Ừm". Tôi khẽ gật đầu, nhưng trong lòng có loại cảm giác mất tự nhiên một cách khó hiểu.

Không nói lời gì nữa, Hoa Tiện Lạc chỉ nhìn tôi mặt không biểu tình. Một lát sau, nàng rốt cuộc cúi đầu, nghiêng người dùng ngón trỏ tay trái tùy ý gõ mấy cái trên phím đàn. Tầm mắt của tôi không tự chủ mà đuổi theo ngón tay mảnh khảnh kia, trái tim đã chết dường như cũng theo nó mà nhảy lên tán loạn. Tiếng đàn thanh thúy, tôi tựa hồ nghe được một tiếng than nhẹ. Vì vậy nghi hoặc nhìn về phía Hoa Tiện Lạc, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp kia vẫn là sự hờ hững không chút dao động. Quả nhiên, là mình nghe lầm rồi. Cười cười bất đắc dĩ, quay đầu đi định đàn tiếp đoạn chưa xong lúc nãy.

"Tôi đi thay quần áo". Hoa Tiện Lạc đột nhiên hờ hững nói, không chờ tôi ngẩng đầu lên đã thu hồi ngón trỏ sờ nhẹ ở trên phím đàn, ngay sau đó liền xoay người đi đến phòng thay quần áo.

Có phải là... giận rồi không? Nhìn bóng lưng Hoa Tiện Lạc rời khỏi, trong lòng của tôi đột nhiên nảy lên suy đoán kỳ quặc này. Tôi cảm giác, cảm xúc của Hoa Tiện Lạc dường như xuất hiện thay đổi rất lớn, mặc dù biểu lộ ngoài mặt của nàng giống như không chút biến hóa. Vừa nãy tôi đã làm chuyện gì không đúng sao? Cẩn thận hồi tưởng lại, nhưng tìm không ra chút manh mối nào. Tôi rõ ràng không làm gì cả, nàng bảo tôi đánh đàn tôi liền nghe lời mà đánh đàn, rất ngoan mà. Ảo não thở dài một hơi, nhưng có một ý niệm đột nhiên nảy lên. Nếu không biết làm cái gì khiến nàng tức giận, vậy tôi sẽ làm chút gì đó để nàng nguôi giận vậy.

Nhìn thoáng qua cửa gỗ phòng thay quần áo đang đóng chặt , tôi lại quay đầu đi dùng niệm lực đè bàn đạp giảm âm dưới Piano để làm yếu âm lượng, sau đó lại tập trung lực chú ý lên phím đàn, nắm chắc thời gian cẩn thận thử kế hoạch của mình. Ừm, cũng không tệ lắm, mặc dù đã có hơi xa lạ, nhưng cuối cùng vẫn có thể đàn ra thuận lợi. Trong lòng nắm chắc, tôi liền bắt đầu kiên nhẫn mà chờ đợi. Lại một lát sau, đột nhiên nghe được trong phòng thay quần áo truyền đến một ít động tĩnh rất nhỏ, tôi theo bản năng ưỡn thẳng người. Cửa vừa mở ra, lập tức đã nói rõ với Hoa Tiện Lạc đứng cạnh cửa: "Cô Hoa kính mến, cô~ vất vả rồi~, tiếp theo, bạn học Lâm Tấu sẽ đàn một bài cho cô, xin~ vỗ tay cổ vũ~"

Hoa Tiện Lạc ngẩn ngơ đứng cạnh cửa, mặt không chút thay đổi, hình như là... bị hù sợ rồi.

Shit!!

Thở ra một hơi, bức bách bản thân quên đi lời dạo đầu vô cùng thiểu năng vừa rồi, đè nén cảm giác khẩn trương từ đáy lòng bắt đầu lan tràn ra, tôi quay đầu nhìn chằm chằm phím đàn, cẩn thận bắt đầu đàn ca khúc lén luyện tập nhiều lần trong mười phút trước. Đúng vậy, tôi đàn chính là bài <<Má trái thái dương, má phải ánh trăng>>. Bài hát này cũng không phải khó, nhưng so với bản cũ thu sẵn, giai điệu Piano tinh khiết không khỏi có vẻ đơn điệu. Nhưng bây giờ, tôi chỉ biết dùng phương pháp như vậy để khiến Hoa Tiện Lạc vui vẻ, tỷ lệ thành công mặc dù không cao, nhưng cũng phải cố hết sức. Dù sao muốn đem một người đang nóng giận trở nên vui vẻ cao hứng, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro