Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

Edit: bety299

Beta: SangHy

【84】

Ban đầu còn có chút vụng về, hiện tại đã trở nên thuần thục hơn hẳn. Thứ nửa nạc nửa mỡ như loại niệm lực này, dường như tôi càng ngày càng biết nên điều khiển nó như thế nào. Phím đàn đen trắng giống như mặt hồ yên tĩnh bị cá trong nước khẽ quẫy, tiếng đàn giao thoa như từng vòng gợn sóng chậm rãi xuất hiện từ đáy nước, sau đó hợp thành ca khúc khiến tôi yêu đến chết. ‘Đến chết’ à... nói vậy mình giống như là người tuẫn đạo vì âm nhạc vậy đó. Muốn vươn tay ra chạm vào phím đàn, nhưng tôi bây giờ, chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ, dùng cái gọi là niệm lực để đánh đàn. Đụng vào phím đàn, với tôi bây giờ mà nói, đã là nguyện vọng xa xỉ. Cười cười tự giễu, sau đó lơ đãng quay đầu về phía người nọ.

Thoáng chốc sửng sốt, tiếng đàn cũng theo đó mà ngừng.

Hoa Tiện Lạc thay xong quần áo không biết từ lúc nào đã từ cửa phòng thay đồ đi tới chỗ chỉ cách tôi vài bước, hình ảnh không có trong dự đoán nàng cúi đầu chăm chú nhìn phím đàn, chỉ không ngờ đến đôi mắt kia đột nhiên nhìn thẳng vào tôi. Trái tim tôi vào khoảnh khắc nhìn sâu vào mắt nàng chợt thắt nghẹn lại, thế giới dường như yên tĩnh vào khoảnh khắc bất chợt này.

Có lẽ, tôi nên sáng tác một bài cho nàng.

Ý nghĩ này đột nhiên vô thanh vô tức nảy ra ngoài, như một luồng gió mát không biết từ nơi đâu thổi qua trong nháy mắt quấn chặt trái tim tôi, cũng không chờ tôi lấy lại tinh thần đã vội vàng bay đi. Trong lặng im, người đối mặt với tôi đột nhiên khẽ cong khóe miệng, nụ cười tràn ngập dịu dàng. Vì vậy cảm giác bối rối như gió lốc đột nhiên đánh úp lại, tôi lập tức quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt của nàng, tiếng đàn hơi có vẻ vội vàng cũng lập tức vang lên. Hoa Tiện Lạc chắc chắn biết bây giờ tôi đang ở trạng thái luống cuống tay chân, bởi vì khúc nhạc vốn chậm đến mức có thể nhảy Waltz kia, không ngờ bị tôi đánh ra nhanh đến độ có thể nhảy popping rồi. Muốn tỉnh táo lại, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể càng đi càng xa trên con đường khẩn trương. Mặc dù người bên cạnh không có động tĩnh gì khác, nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt kia dừng ở trên mặt tôi, từ đầu tới cuối ngay cả nửa tấc cũng không dời đi. Bắt đầu vội vàng, chấm dứt qua loa, có trời mới biết ở khoảnh khắc tiếng nhạc ngừng này, tôi rất muốn mình chết thêm lần nữa - chết kiểu gì cũng được.

"Đánh piano, khá êm tai." Tôi nghe được Hoa Tiện Lạc đột nhiên nói như vậy, trong giọng nói lộ ra sự vui vẻ.

Đối với đánh giá như vậy thật có chút ngoài ý muốn, tôi quên mất quẫn bách vừa rồi, không tự chủ mà quay đầu lại nhìn vào hai mắt người kia, có điểm hưng phấn mà hỏi: "Thật sao?"

Hoa Tiện Lạc khẽ gật đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười hờ hững lúc nãy, không chờ tôi hỏi, nàng lại bổ sung: "Chỉ là về mặt tiết tấu, hình như hơi nhanh."

Tôi xấu hổ "Ha ha" hai tiếng, vội mở miệng ứng phó qua loa: "Bây giờ muộn rồi, chi bằng... về nhà thôi?"

"Cũng được, " Hoa Tiện Lạc khẽ gật đầu, nàng xoay người cầm lấy tờ soạn nhạc trên kệ đã sớm bị chúng tôi quăng đến nước nào, vẫn đứng tại chỗ bộ dạng muốn rời đi nhưng lại do dự, "Kia..."

Tôi nghi hoặc, đứng ở một bên đợi nàng lên tiếng. Theo ánh mắt Hoa Tiện Lạc, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy bị nàng cầm trong tay, ngay sau đó liền không khỏi thở dài một hơi. Bỏ đi, chúng tôi vốn là định ở lại viết nó cho xong, ai ngờ hai lần đều bị chuyện khác cắt đứt. Có lẽ, duyên phận giữa tôi và An Nghiên quả thật hết rồi.

Lại một lát sau, Hoa Tiện Lạc mới ngẩng đầu khẽ cười với tôi: "Không có gì." Ngay sau đó lại gấp gọn tờ giấy, thả lại trong túi.

Không có gì? Nói cách khác, chắc chắn có gì đó rồi.

Bất đắc dĩ nhướng mày nhìn thoáng qua vẻ mặt của Hoa Tiện Lạc, thần thái hờ hững kia khiến tôi không muốn cũng không dám tiếp tục tìm tòi dọ hỏi nữa. Vì vậy kéo kéo khóe miệng tỏ vẻ không sao cả, yên tĩnh theo sát cạnh nàng rời khỏi phòng học vũ đạo - sau khi tắt đèn liền hơi có vẻ âm trầm này.

Lưng chợt ấm áp, cổ bị người đứng phía sau dùng hai tay quấn chặt, bên tai truyền đến âm thanh nhẹ giọng nỉ non: "Tớ không ngờ... lại ngủ nguyên một ngày."

Để nhật ký trong tay xuống, tôi cười nghiêng đầu, vỗ nhẹ vào mặt của nàng: "Hiếm khi được nghỉ ngơi, ngủ nhiều một chút mới tốt."

"Cậu cũng không gọi tớ dậy, " nàng buông hai tay ra, ưỡn người ngáp một cái, "Bây giờ tớ càng ngủ càng mệt."

Tôi đứng lên, vặn tay vặn chân, hoạt động gân cốt, thuận tiện truyền thụ kinh nghiệm nuôi thân của mình với nàng: "Với phụ nữ mà nói, ngủ mới là chân lý làm đẹp."

"Cậu đang làm gì đó, " hoàn toàn xem nhẹ sự tận tình khuyên bảo của tôi, Tả Y Y đặt mông ngồi vào ghế da còn ấm, "Đọc sách còn ngồi máy tính, có phóng xạ đó cậu biết không..." Nàng vừa lải nhải, vừa tùy ý xem websites tôi quên đóng vừa rồi, "Má trái thái dương, má phải... cậu thích bài này?" Nói xong, hơi kinh ngạc xoay đầu lại nhìn tôi.

"Ặc, gần đây..." Tôi vô ý thức nói qua loa, "Gần đây muốn nghe thử mấy, mấy bài thịnh hành..."

"Mấy, mấy, mấy... Cậu có thể giành chút thời gian cải thiện năng lực nói dối của mình được không?” Tả Y Y tức giận nhíu nhíu lông mày bên phải, dùng vẻ mặt "Cậu đừng giả bộ" mà nhìn tôi: "Lại là cuốn nhật ký kia nhắc đến phải không?"

Tôi bất đắc dĩ liếc mắt, không muốn để ý đến nàng nữa. Lúc này Tả Y Y thật khiến tôi buồn phiền, không hiểu là tôi quá ngu ngốc hay là nàng quá thông minh, mặc dù tôi không thể không thừa nhận khả năng vế trước sẽ lớn hơn một chút. Có lẽ do thấy tôi không có phản ứng, Tả Y Y đành ngừng lại, nàng vừa cười vô lại vừa kéo tôi ngồi xuống giữa hai chân nàng, sau đó tự tiện tựa cằm trên vai trái của tôi.

"Bài này, cũng không tệ đâu." .Tả Y Y phía sau khẽ nói, nàng duỗi tay phải ra cầm con chuột, kích nút phát trên màn hình, bài hát vừa mới nghe được một nửa lại tiếp tục vang lên.

Không giống với 《Cửu sinh hoa 》,《 Má trái thái dương, má phải ánh trăng 》 có ca từ hơi nặng nề, âm điệu lên xuống không nhiều, nếu không cẩn thận, sẽ nghe không ra bên trong bài hát có hai đoạn ca từ giống nhau nhưng giai điệu, nhịp điệu lại khác biệt - xuất phát từ hiếu kỳ, tôi nghe tuần hoàn gần bảy, tám lần, nên mới phát hiện ra điểm này. Càng thêm thần kỳ chính là, mỗi lần tôi nghe đều có cảm nhận khác nhau. Người hiện giờ, trừ khi có nguyên nhân đặc biệt nào đó, chứ ai lại đi lãng phí thời gian để nghe một bài hát đơn điệu, ca từ nặng nề hết lần này đến lần khác chứ? Cho nên, bài hát này không được hoan nghênh cũng không có gì đáng trách cả.

Tả Y Y dường như còn chưa ngủ đủ, nàng vừa tùy ý xem websites, vừa thoải mái nhàn nhã ngáp dài, cái cằm dính chặt trên vai của tôi không chịu chuyển đi.

"Y Y, " tôi đẩy thân thể về phía sau áp vào trong ngực của nàng, cẩn thận hỏi, "Cậu có phải là... thứ ba sẽ... phỏng vấn... Hoa Tiện Lạc không?"

"... Ừm." Nàng tùy tiện đáp, tiếp theo lại ngáp một cái.

Tôi nhíu nhíu mày, liều mạng cân nhắc làm thế nào mở miệng đưa ra thỉnh cầu nhỏ trong lòng tôi với nàng.

Cùng với tiếng nhạc thong thả trầm thấp, Tả Y Y kích một tin tức về hoả hoạn: Khách sạn nào đó xảy ra hoả hoạn, dẫn đến mười người tử vong, ba mươi lăm người bị thương. Rõ ràng là cứ "Ngày mồng một tháng năm" mỗi năm một lần, lại xảy ra chuyện như vậy. Mạng người, có đôi khi quả thật yếu ớt đến đáng thương. Người đứng phía sau đột nhiên nói khẽ: "Mười người, mười gia đình." Khí nóng trong miệng nàng thở ra phun nhẹ trên vành tai tôi, âm điệu nỉ non càng giống như là đang lầm bầm lầu bầu. Mười người tử vong, đại biểu mười gia đình tan vỡ. Tôi thở dài một hơi, không tự chủ được vươn tay ra đặt lên mu bàn tay trái thả lỏng một bên của nàng. Giống như là cảm ứng được tâm tình của tôi, Tả Y Y trở tay đan chặt mười ngón với tôi, tiện đà ôm chặt eo tôi. Ở trong thế giới nguy hiểm như vậy, còn có người nguyện ý ôm tôi ở trước máy vi tính chịu sự nguy hại của phóng xạ - chuyện này khiến tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Nếu, " người đứng phía sau đột nhiên thình lình mở miệng nói, "Trên thế giới này thật sự có quỷ, cậu nói xem... bây giờ, phía sau chúng ta có thể hay không..."

Tôi vội cắt đứt nàng: "Ngừng! !"

Người này có tật xấu à, trong lòng tôi nghĩ chuyện ấm áp như vậy, nàng không ngờ mở miệng liền đưa ra chủ đề âm trầm như thế, đúng là một chút ăn ý cũng không có.

"Hóa ra cậu cũng biết sợ sao?" Tả Y Y miệng cười đầy vẻ xấu xa, "Lúc cầm quyển sách kia xem, tớ còn tưởng Tiểu Phạm Phạm của chúng ta đã sớm bách độc bất xâm rồi chứ?"

Tiểu Phạm Phạm... đúng là đáng ghét quá đi. Tức giận liếc mắt, tôi không phục mà phản bác nàng: "Đây chẳng qua là cuốn nhật ký, không khủng bố chút nào."

"Được rồi, nếu thật là một cuốn nhật ký, vậy cũng có nghĩa là trên thế giới này quả thật có quỷ, " Tả Y Y tỏ vẻ không hề gì mà suy luận, "Đồng thời cũng không bài trừ, sau lưng chúng ta bây giờ liền có một bà già mới mất không lâu đang đứng, bà ấy đang hai mắt thẫn thờ, chống gậy yên lặng nhìn hai chúng ta ngồi đây lên mạng..."

"Tả Y Y, cậu đủ rồi nha." Bị người sau lưng nói đến lông mao dựng đứng, tôi cương người lên, trầm giọng cắt đứt lời của nàng.

Lại bị thân thể quấn chặt của đối phương kéo về: "Thật khó trêu mà, buồn chết được... Vừa rồi muốn hỏi tới cái gì, hỏi mau."

"A?" Tôi sững sờ.

Tả Y Y thở dài rất bất đắc dĩ: "Nhạc Phạm, chút tâm tư nhỏ này của cậu, chẳng lẽ bà đây còn không nhìn thấu sao?"

Lúc này mới kịp phản ứng, tôi há to miệng lại không biết mở miệng như thế nào, nấn ná hơn nửa ngày, rốt cuộc cắn răng xấu hổ hỏi nàng: "Kia... cậu... tớ muốn..."

"Sao, " Tả Y Y phát ra thanh âm cười khẽ mập mờ, "Cậu lại muốn...?" Vừa nói, vừa buông tay trái đan chặt mười ngón với tôi ra, ma xui quỷ khiến mà đem lòng bàn tay dán chặt eo của tôi, tiện đà như rắn trượt lên trước ngực trái của tôi véo nhẹ. Lập tức đẩy dâm trảo kia ra, tôi tức giận vội vàng phun lời trong lòng ra: "Lần trước không phải cậu nói, cậu có hình của Hoa Tiện Lạc sao, tớ muốn..."

"Muốn xem?" Tả Y Y tiếp lời.

Tôi cẩn thận hỏi: "... Có thể chứ?" Không biết sao, bản thân luôn cảm giác nhắc tới với Tả Y Y người hoặc việc có quan hệ với cuốn nhật ký kia, hình như có điểm quá phận.

"Có một điều kiện."

"Cái gì?" Cũng biết nàng sẽ không dễ dàng đáp ứng mình như vậy mà.

"Điều kiện chính là..."

"Tích tích tích tích" —— còn chưa nói xong, trong máy vi tính đột nhiên truyền đến thanh âm nhắc nhở trăm năm không thay đổi của QQ, dừng lại đàm phán chưa xong, Tả Y Y tự tiện kích đám QQ lớp trung học của tôi ra —— thật ra cũng chính là đám QQ lớp trung học của tôi và Tả Y Y.

Chú thích:

QQ: phần mềm chat của Trung Quốc, cũng tương tự như YH

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro