Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net
Edit: bety299
Beta: SangHy


【85】

"7h30 tối mai sẽ gặp nhau..." Tôi vừa nhìn thảo luận trong nhóm, vừa không nhịn được mà lầm bầm lầu bầu: "Cùng làm việc ở đây, cũng chỉ còn lại mấy người bọn họ. Dù sao năm nay cũng không có việc gì, gặp chút cũng tốt".

Nhưng Tả Y Y sau lưng lại đột nhiên rầu rĩ chen miệng nói: "Mấy ngày nay cậu cũng chỉ có thể gặp tớ". Nói xong, hai tay lại gõ "Bụm bụm bụm" cực nhanh trên bàn phím một hồi, giả mạo tôi giải thích lý do, bảo do công việc nên không cách nào tham gia tụ hội của bạn học liền chỉ hơn mười giây sau đã tỏ rõ thiên hạ. Sững sờ nhìn mấy bạn học trung học làm việc cùng thành phố đều tỏ vẻ tiếc nuối với sự vắng mặt của tôi, Tả Y Y sau lưng ở bên tai tôi phát ra tiếng cười của tiểu nhân đắc chí, còn tôi cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ liếc xéo lần thứ n, không truy cứu nữa. Vụ này còn chưa xong, lại có người pm tôi, là Phan Đình – bạn hồi trung học, hắn cũng làm việc cùng thành phố, hình như đang làm bên bảo hiểm. Chỉ nghe tên, đã có thể tưởng tượng ra tên này từng bị bao nhiêu người lấy ra giễu cợt.

Còn chưa kích cửa sổ hội thoại, Tả Y Y đã hỏi: "Tên này tìm cậu làm gì thế? Đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm?" Trong giọng nói tràn đầy ý khinh thường. Chẳng muốn để ý đến nàng, tôi không chút nghĩ ngợi liền kích đúp vào phím phải, nhưng lập tức bị Phan Đình mấy tháng chưa trò chuyện qua được một lần Q - lại tùy tiện viết mấy thuật ngữ chuyên ngành hù sợ. Tả Y Y sau lưng lập tức chế nhạo nói: "Các cậu rất thân sao?" Tiếp theo còn khẽ cắn vai trái của tôi. Nghiêng người né tránh quấy rầy của người nọ, tôi nhíu mày đọc lướt qua mấy hàng chữ kia: "Tiểu Nhạc, tớ là Phan Đình, tụ hội ngày mai cậu không đi à? Tớ còn định có thể nhân cơ hội nói một vài lời với cậu, hay là chúng ta hẹn lúc khác ra ngoài gặp? Mấy ngày nay tớ đều OK, thời gian địa điểm cậu cứ quyết, được không?"

Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, Tả Y Y đã sớm để mười ngón tay mảnh khảnh trên bàn phím chơi đùa một trận, ba chữ đơn giản liền phát ra sau khi ấn Enter - "Định làm gì", ngay cả dấu chấm câu cũng bỏ đi.Tôi há to miệng bất đắc dĩ, đã có thể tưởng tượng được Phan Đình từ trước đến nay trung hậu thành thật sau khi nhìn thấy câu trả lời đầy mùi thuốc súng này sẽ phản ứng như nào. Quả nhiên, năm phút sau, đối phương rốt cuộc trả lời một câu yếu ớt "Muốn tìm cậu tâm sự một chút, được không?" Quyền đánh chữ vẫn nắm chặt trên tay Tả Y Y, nàng tuyệt không khách khí: "Có lời gì nói ngay đi".

Tôi không đành lòng nhìn tiếp, bất đắc dĩ đứng lên: "Tớ đi rót chén trà cái".

"Ừm". Tả Y Y cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục gõ nhanh trên bàn phím.

Thở dài một hơi, tôi chầm chậm mang dép lê đi vào phòng bếp. Nhớ rõ lúc trung học, Phan Đình ở trong lớp chính là tiểu nam sinh trung thực. Một người khá trầm tính, tôi và hắn mặc dù không phải quá thân, nhưng bình thường nói chuyện phiếm cũng rất hợp. Dù sao, hai người đều là dạng trầm, tụ lại, thì rất đồng bộ với nhau. Đã nhiều năm như vậy, đột nhiên muốn hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không quá khó chịu để phải bài xích. Chẳng qua nếu như Tả Y Y không muốn để tôi và hắn gặp nhau, vậy thì không gặp thôi, dù sao cũng không phải là người quá quan trọng. Mấy phút đồng hồ sau trở lại trong phòng, tôi đưa ly tới bên miệng Tả Y Y, để nàng uống một ngụm trà. Tùy ý quay đầu nhìn màn hình máy tính, đối thoại của Tả Y Y cùng Phan Đình khiến cằm của tôi trực tiếp rơi xuống đất.

"Tiểu Nhạc, tâm tình của cậu không tốt?"

"Không, chắc là do cơ thể nên tính tình có hơi khó chịu".

"Sao vậy? Cơ thể không khỏe hả? Uống thuốc chưa?"

"Người kia của tớ bảo tớ ít lên mạng một chút, ngồi máy quá lâu sẽ không tốt đối với đứa bé trong bụng, có lời gì cậu nói mau đi".

Đến đây, đối phương không nói gì nữa.

Khóe miệng giật giật, tôi vươn tay ra giữ vai Tả đại tiểu thư: "Tả Y Y, cậu..." Không đợi tôi nói xong, đối phương đã sớm giảo hoạt mở hai tay ra ôm chầm lấy eo tôi, dán mặt vào bụng tôi, rầu rĩ nói: "Chỉ đùa một chút thôi, dù sao mấy ngày nay cậu chỉ có thể ở bên cạnh tớ, không được đi loạn khắp nơi". Vậy cũng không cần nói tớ mang thai chứ! Bất đắc dĩ mà đưa tay lên đan vào trong tóc nàng mà dùng sức vò vò, đúng là bó tay với nàng mà. Bản thân luôn cảm giác quan hệ với Tả Y Y cho dù biến đổi thế nào, cho dù là bạn học hay là bạn bè, cho dù đã trở thành người yêu, tôi từ đầu tới cuối đều bị nàng ăn sạch.

Tả Y Y vẫn dán chặt vào bụng tôi như cũ, không đợi tôi đáp lời, lại thình lình nói: "Điều kiện chính là... sau ngày mồng một tháng năm, tớ muốn dọn đến chỗ cậu".

Điều kiện? Sau khi ngây ngốc mới kịp phản ứng, đề tài của người này thật sự là chuyển quá nhanh rồi.

Nàng còn vấn vương chuyện dọn nhà này sao, tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Y Y, chúng ta..."

"Sao?" Tả Y Y ngồi trên ghế da rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn về phía tôi, trong ánh mắt nghi hoặc mang theo chút chờ đợi.

Quên đi, cứ theo ý nàng vậy.

" Không có gì", tôi cười nhéo nhéo mặt của nàng, khẽ nói: "Hay là tớ dời qua đó". Thay vì khiến Tả Y Y mỗi ngày cực cực khổ khổ ngồi xe lâu như vậy, không bằng tôi chuyển tới đó đi. Chúng tôi bây giờ, không còn là bạn bè bình thường, mà là người yêu, cho nên tôi đương nhiên có thể hiểu tâm tình của Tả Y Y. Nếu có thể, ai không muốn sớm chiều ở cạnh nhau? Nhíu nhíu mày ngạc nhiên, người nọ dường như không nghe rõ tôi đang nói cái gì. Bất đắc dĩ cúi đầu hôn nhẹ vào trán nàng, tôi còn không quên vụ vừa rồi: "Đã đồng ý điều kiện của cậu, mau cho tớ xem ảnh". Lòng hiếu kỳ của tôi thật sự không nhịn nổi nữa.

Tả Y Y nhìn tôi, khóe miệng đột nhiên nhếch lên đầy đắc ý, nhưng không nói gì cả, chỉ híp mắt xoay người sang chỗ khác. Nhất thời, trong lòng phun lên một cỗ cảm giác là lạ. Thấy Tả Y Y đưa tay cầm con chuột, tôi sửng sốt, nàng để hình của Hoa Tiện Lạc trong máy vi tính? Không đợi tôi phục hồi tinh thần lại, nàng đã mở websites ra, sau đó... lên Baidu. Tôi giật giật khóe miệng, trong lòng lập tức "Liễu rủ hoa cười lại gặp làng" (nguyên câu thơ là của Lục Du "Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" - Sơn cùng thủy tận ngỡ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng; ý chỉ trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát). Quả nhiên, sau khi nhập vào ba chữ "Hoa Tiện Lạc", nàng lại thoải mái mà kích đúp phím phải, một đống lớn hình ảnh trong nháy mắt bắn ra ngoài. Quay đầu, Tả Y Y hờ hững nói với tôi: "Xem đi".

Tôi hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể mở miệng, từ từ phun ra hai chữ: "... Cám ơn".

"Không cần cảm ơn", Tả Y Y mỉm cười đứng lên, "Tớ đi WC trước". Nói xong, lắc lắc eo thon rời đi.

Đúng là không phải do nàng quá thông minh, mà là do tôi quá ngốc nghếch. Đỡ trán, tôi giật giật khóe miệng, ngoan ngoãn ngồi lên ghế da.

Nhìn thử ảnh trên màn hình, không nhiều lắm, hơn nữa đều là bảy, tám năm về trước. Ảnh chụp đa số đều từ mấy trang web khá nổi tiếng, phía dưới ghi rõ là chụp trong mấy vở diễn tại rạp hát nào đó của Thượng Hải. Mở mấy tấm lớn, đáng tiếc đều là chụp xa, chỉ có thể nhìn được một cô gái dáng người thon dài, mặc váy múa ba-lê đứng trên bục, nhưng không thấy rõ mặt của nàng. Lật mấy trang, mỗi tấm đều thế, ngoại trừ trang phục có hơi thay đổi, đều là chụp xa ở trên sân khấu chứ không thấy rõ bộ dáng. Cố nhẫn nại tìm từ từ, rốt cuộc, ở trong một bài báo phỏng vấn đã nhiều năm, tôi nhìn thấy một tấm ảnh rõ ràng.

Nàng, tuyệt đối chính là cô gái tôi gặp được lúc nhặt cuốn nhật ký kia.

Tấm ảnh này hẳn là chụp lúc đang nhận phỏng vấn, trong ảnh, Hoa Tiện Lạc đang mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, phía dưới mặc quần bảy phân màu xám, chân mang giày cao gót trắng ngồi trên ghế mây màu vàng nhạt. Nàng nghiêng không nhìn ống kính, vẻ mặt hờ hững, dường như đang suy tư gì đó. Mái tóc đen thẳng được vấn thành búi, lộ ra cái trán bóng loáng. Da rất trắng, dưới hai hàng lông mi cong là đôi mắt rủ xuống. Mũi rất thẳng, môi hơi vểnh, mặt nghiêng phác họa đường cong tinh xảo. Trên khuôn mặt xinh đẹp, bắt mắt nhất chính là nốt ruồi đen khéo léo điểm hạ dưới khóe mắt phải. Cái cổ thon dài mà trắng nõn chuyên thuộc về người múa, giữa cổ áo sơ mi lộ ra xương quai xanh, cánh tay mảnh khảnh căng đầy, mười ngón thon dài đan xen, tùy ý đặt ở trên hai chân. Bối cảnh trong ảnh khá đơn điệu, chỉ là một bức tường chắn màu trắng mà thôi. Nhưng cho dù là thế, Hoa Tiện Lạc không đeo bất kỳ đồ trang sức nào lại càng lộ vẻ thoát tục, hờ hững, an tịnh, khí chất như gió thoảng.

Mấy tấm khác đều tương tự tấm này, tất cả đều là chụp lúc ngồi trên ghế mây tiếp nhận phỏng vấn. Một tấm trong đó Hoa Tiện Lạc hơi ngẩng đầu, tựa như nhìn phóng viên ngoài ống kính, vẻ mặt thành thật lắng nghe câu hỏi của đối phương. Đôi mắt nhu hòa như nước, nụ cười hờ hững mà khóe miệng gợi lên tựa như tia nắng ấm áp vô tình gặp được vào ngày đông, phảng phất một cái chớp mắt sẽ biến mất, may mà nhiếp ảnh gia cực nhanh nắm giữ khoảnh khắc hiếm thấy này. Đột nhiên nhớ tới lời Hoa Tiện Lạc nói với tôi vào ngày gặp nàng - "Cô... gọi tôi?" - trong trí nhớ, thanh âm cùng dung mạo của nàng cực kỳ xứng đôi, cũng thanh nhã, trầm tĩnh như vậy.

"Nhìn tới ngớ người rồi à". Cổ lại lần nữa bị người ta dùng hai tay ôm chặt, không cần ngẩng đầu nhìn cũng có thể cảm giác được Tả Y Y tựa cằm của nàng lên thẳng đỉnh đầu tôi.

Nhún vai, tôi trả lời không chút phủ nhận: "Cô ấy rất đẹp".

"Người đẹp dạng khí chất tuyệt đối", Tả Y Y phụ họa nói, cái cằm theo việc mở miệng mà run run trên đầu tôi. "Đúng là không thể tin được, nàng có quá khứ đáng sợ như vậy".

Tôi nhướng mày: "Quá khứ... đáng sợ?"

"Cậu ngay cả điều này cũng không biết? Còn cả ngày cầm cuốn nhật ký kia xem". Tả Y Y khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói.

" Rốt cuộc là sao?" Tôi hơi ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn về phía nàng, hỏi lại lần nữa.

Giống như là đang nói tin tức tầm thường gì, Tả Y Y hờ hững nói: "Lý Lỵ là tự sát. Khi đó, Hoa Tiện Lạc chỉ mới mười tuổi đã đứng ở bên cạnh, tận mắt nhìn mẹ cô ta từ cửa sổ nhảy xuống".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro