Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vnsharing.net

【86】

Cứ như vậy trong phút chốc, tôi nghe không hiểu lời nói của Tả Y Y có những ý gì, đến khi kịp phản ứng lại mới vội vã nghiêng người qua, ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

"Như thế nào?" Tả Y Y nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Cậu thật không biết sao?". Nói xong, buông hai tay đang vòng ở cổ tôi ra, lại hướng lên trên mà nắm lấy hai má của tôi: "Xem ra tớ nói sai rồi, cậu căn bản là không có chấp mê bất ngộ đối với quyển nhật ký kia, quả thực là hỏi nhiều lần cái gì cũng đều không biết."

Đối với dụng ý chế nhạo của Tả Y Y, tôi hoàn toàn không có dục vọng phản bác, lại sửng sốt trong chốc lát, mới há mồm hỏi: "Lý Lỵ kia, bà ấy ở trước mặt con gái của mình...nhảy lầu tự vẫn?"

"Ừ." Tả Y Y đáp, trên tay vận lực lớn hơn chút, tôi cảm thấy khuôn mặt của mình đã bị nắn đến vẹo rồi, vẫn như trước không có tâm tư để ý tới động tác nhỏ của nàng, cố chấp mà tiếp tục hỏi: "Trượt chân ngã xuống?"

"Cậu rốt cuộc có nghe tớ nói hay không?" , cảm giác đau đớn trên mặt đột nhiên tăng vọt, Tả Y Y không kiên nhẫn chỉnh lại, đúng vậy - tự vẫn, không phải trượt chân!

Rốt cuộc nhẫn nhịn không nổi hành vi hung bạo của nàng, tôi nghiêng đi thân mình né tránh cặp móng vuốt kia: "Đau!"

Tả Y Y không có hảo ý mà nở nụ cười chế giễu hai tiếng, tiếp theo lại đưa tay lên ở tại đỉnh đầu của tôi dùng sức vò vò: "Cái đầu này nên cắt lại đi, giống một đống cỏ dại, so với tóc tớ còn muốn dài hơn." Nói xong, vô cùng tự nhiên đem tóc rối phía sau đầu tôi mà bó lại, sau đó lại buông ra, lại bó rồi lại buông, như thế lặp lại mấy lần, nháo đến kinh khủng chết đi được.

Tôi ngoan ngoãn mà hiến ra mái tóc của mình cho Tả Y Y tùy ý đùa bỡn, miệng lại bám chết không tha chủ đề vừa nãy: "Không thể nào, Lý Lỵ vì sao phải tự sát chứ? Hơn nữa lại còn ở trước mặt con gái của mình..."

"Cho nên mới nói bà ấy phương diện tinh thần có vấn đề" Tả Y Y thở dài, tiếp tục nói: "Giống như tớ ưu tú thế này lại đi yêu phải cậu, cậu nói xem , trên thế giới này rốt cuộc còn có chuyện gì là không thể chứ?". Dừng một chút, Tả đại tiểu thư miễn cưỡng ngáp dài: "Tớ khát, đi uống nước đã." Nói xong, nàng lại dùng sức quấy nhiễu đám tóc rối mà nàng vô cùng chướng mắt kia, sau đó mới xoay người rời đi.

"Tớ rất kém cỏi sao," nhìn bóng dáng Tả Y Y tiêu sái rời đi, tôi không phục mà phản bác bảo: "Cậu...cậu vừa mới đi WC giờ lại uống nước, coi chừng mót nữa bây giờ!". Phát hiện mình ngoài miệng thì không bằng người, chỉ có mặt dày mày dạn mà cay độc với nàng vài câu là giỏi thôi, mặc dù sức sát thương cũng chả được bao nhiêu. Quả nhiên, Tả Y Y giống như cái gì cũng chưa nghe thấy, vô cùng tiêu sái mà lướt đến phòng bếp uống nước. Tôi bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt lại cho thẳng thớm mớ tóc dài mới vừa rồi bị Tả Y Y loạn vò, tâm tư vẫn như cũ mà rối rắm chuyện Lý Lỵ tự sát. Bà thế nhưng lại...ở trước mặt Hoa Tiện Lạc lúc ấy chỉ mới mười tuổi mà tự sát? Đây chính là con gái của bà mà, không phải nói hùm dữ không ăn thịt con sao?

Tôi bất đắc dĩ thở dài, xem ra trên cái thế giới này, đúng là không có chuyện gì là không thể.

Ngày 12 tháng 4 năm 2011, trời trong.

Nếu như ngày hôm qua đã làm ra quyết định, buổi sáng hôm nay tôi cũng không có theo Hoa Tiện Lạc đến "Duyên Hoa", nhưng cũng không có đứng tại nhà nàng, mà là ngàn dặm xa xôi tiến đến phòng học vũ đạo...luyện đàn. Từ tối hôm qua,sau khi cái ý niệm "muốn vì Hoa Tiện Lạc mà sáng tác một ca khúc" đột nhiên nảy ra trong đầu, tôi cảm thấy được trong lòng giống như có cái gì đó quấy nhiễu, hối thúc tôi phải mau chóng hoàn thành tâm nguyện này. Về phần vì sao phải "mau chóng" như vậy, đại khái là bởi vì tôi cảm nhận được chính mình nhất định sẽ có ngày biến mất, cho nên, tôi muốn trước khi rời đi, phải làm xong chuyện cần làm.

Nhớ đến thời điểm toàn thân tôi bủn rủn vô lực sau khi dốc hết sức mà ôm lấy Hoa Tiện Lạc, rồi cả lúc đầu váng mắt hoa khi tiểu Ninh đem lá bùa của một vị đại sư nào đó dán trong tiệm - hết thảy những chuyện này tựa hồ ám chỉ: chung quy tại một khắc nào đó, tôi sẽ biến mất. Cái này và chuyện lúc còn sống lại cảm giác "một ngày nào đó mình sẽ chết" lại không giống nhau, lúc còn sống tôi cho là mình sẽ năm, sáu mươi tuổi hoặc là bảy, tám mươi tuổi mới chết, dù sao cũng không ngờ được ở tại năm hai mươi sáu tuổi, vào ngày cá tháng tư lại bị xe tông chết. Khi đó, tuy rằng cũng từng cảm thấy có nguyện vọng chưa thể hoàn thành, nhưng cũng không phải bởi vì cảm giác chính mình sẽ chết mới muốn liều mạng hoàn thành chúng. Mà hiện tại, tôi muốn trước khi hoàn toàn tiêu thất, vì người kia mà liều mạng...phải là liều mạng "cái mảnh hồn" này mà hoàn thành ca khúc kia. Mà người kia, là sau khi chết tôi mới gặp gỡ được. A, chỉ có thể nói, có một số việc đã được định trước rồi.

Hôm nay thời tiết không tồi, phòng học vũ đạo một khoảng trống không, ánh mặt trời chưa bao giờ an thượng tại mành cửa sổ hôm nay xuyên thấu tiến vào trong, chiếu sáng những dải bụi nhỏ li ti mơ hồ lơ lửng trong không khí, tôi chỉ hơi chút tập trung lực chú ý liền dễ dàng đem nắp đàn mở ra, động tác thành thạo giống như một sát thủ đã có kinh nghiệm giết người vài thập niên chỉ trong vòng nửa giây đã đổi xong băng đạn. Thuần thục như vậy, đều là bởi vì mấy ngày nay chả có việc gì nên tôi rốt cuộc cũng học được cách lãng phí thời gian sau khi chết của chính mình: rèn luyện niệm lực. Cái gọi là rèn luyện, kỳ thật cũng chính là không ngừng dùng niệm lực đi làm một ít chuyện mà chính mình khi còn sống không có khả năng làm được. Lúc mới bắt đầu, tôi chỉ có thể gắng gượng mà đẩy một quả cầu thủy tinh, nhưng hiện tại tôi đã có thể dễ dàng đem một cái chén đầy nước bay lên không trung.

Cho nên nói, loại "niệm lực" ba phải này cũng được tính như năng lực, đích thật là có thể rèn luyện được.

Ánh mặt trời như người bạn ngoài song cửa, nhìn chằm chằm phím đàn trắng đen, tôi biếng nhác bắn ra một rồi lại một tiếng đàn thanh thúy. Tôi thế này, nhìn như hưu nhàn khoái trí, nhưng kỳ thật, não của tôi đang vận động vô biên. Hoa Tiện Lạc - tại thời điểm đầu tiên nhìn thấy nàng, tôi liền có loại cảm giác loáng thoáng: người này, thực đặc biệt. Dung mạo cùng khí chất hơn người là một trong những nguyên nhân chủ yếu khiến nàng hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng tôi làm sao mà quên được, gặp nàng đêm hôm đó trong hành lang, giấu thật sâu mệt mỏi trong đôi mắt. Kỹ thuật vũ đạo thuộc hàng tuyệt mỹ, lại chỉ vì chấn thương mà rời khỏi sân khấu của mình, sau khi bình phục lại cam nguyện ở tại phòng học nhỏ bé này, làm một vũ sư bình thường...Nàng nhất định là đã phải trải qua cố sự khó có thể chống đỡ nào đó. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là cái gì khiến cho Hoa Tiện Lạc trở thành kết cục của ngày hôm nay? Rất muốn hỏi, lại cảm thấy chính mình không đủ tư cách để hỏi. Kỳ thật, Hoa Tiện Lạc nguyện ý thu lưu một A Phiêu như tôi cũng đã coi là đại ân đại đức rồi, tôi còn có tư cách gì mà đi nhiều chuyện hỏi đến những việc riêng tư của nàng - mặc dù tôi cảm thấy chính mình quả thật đã chen vào cuộc sống riêng tư của nàng mất rồi.

Mãi đến khi bác dọn vệ sinh đột nhiên mở cửa phòng học tiến vào quét tước, tôi mới cam lòng dừng lại việc luyện đàn mà tâm tư bất ổn này, quyết định dẹp đường hồi Hoa phủ. Không biết là do phòng học vũ đạo được cách âm quá mạnh mẽ hay là do bác lao công già cái lỗ tai đã không còn tốt nữa, mà trước khi bác ấy tiến vào tựa hồ cũng không có nghe được tiếng đàn trong phòng học, sau khi quét dọn xong mới phát hiện đàn dương cầm đã được mở ra, ước chừng bác ấy nhíu mày khoảng hai giây mới đem nắp đàn đóng lại, tiếp theo tùy tiện dùng khăn lau qua, sau đó vỗ vỗ cái mông rời đi. Thật là người đến cả một điểm nghi ngờ trong lòng cũng không có, tôi bất đắc dĩ cười cười, cũng theo sau bác ấy mà ly khai phòng học.

Khi bay trở về hành lang trước cửa nhà Hoa Tiện Lạc, tôi gặp phải một người, một người đàn ông mặc áo sơmi ngắn tay, quần bò màu xanh xám.

Lúc ấy hắn đang đứng ngoài cửa sắt phòng 18A mà ấn chuông, tựa hồ đang chờ người bên trong ra mở cửa. Nhưng điều đó không có khả năng, bởi vì người ở bên trong đã dọn đi, Hoa Tiện Lạc mới ngày hôm qua đã dọn sang nhà của tôi rồi, hơn nữa nàng hiện tại đang ở cửa hàng bán hoa, trong nhà không có ai cả. Tôi đứng phía sau người đàn ông này, nghi hoặc đánh giá hắn. Vóc người cao lớn, hình thể rất tốt, nhìn từ phía sau, hắn để tóc húi cua gọn gàng khoan khoái. Không đợi tôi tôi bay đến bên cạnh nhìn kỹ mặt, hắn lại đột nhiên lấy điện thoại từ di động từ trong túi ra, gọi một cuộc.

"Hi, tôi là William," người đàn ông tự xưng là William này có một giọng nói trầm khàn: "Tôi muốn xác nhận một chút, Loria có phải hiện ở phòng A lầu 18 hay không?". Xem ra, hắn tựa hồ đang chờ đối phương xác định người tên là "Loria" đang ở nơi nào. Từ từ, Loria? Ai là Loria? Không đợi tôi suy nghĩ, William đã nghiêng người, tiếp tục nói trong điện thoại: "Tôi nhấn chuông vài lần, nhưng trong phòng hình như không có ai...Ừ, được rồi, buổi tối tôi sẽ trở lại xem sao." Nói xong, hắn thở dài, tắt di động. Tôi bây giờ mới nhìn rõ người đàn ông tên William này có bộ dạng ra sao, hắn có nước da trắng trẻo, mày kiếm , mắt to, mũi ưng, môi mỏng, là một nam nhân anh khí mười phần. Willam lại xoay người ấn chuông cửa, một lần nữa xác định trong nhà không có ai, mới chịu đón thang máy rời đi.

Tôi sững sờ đứng ở hành lang, một hồi lâu mới chậm rãi bay trở vào nhà.

Xem ra, người đàn ông này đích thật là đến tìm Hoa Tiện Lạc, nhưng là...Loria? Chẳng lẽ đây là tên tiếng Anh của Hoa Tiện Lạc? "Loria" đúng là hài âm (1) của "Lạc" , nhưng tôi chưa từng thấy qua ở nhà Hoa Tiện Lạc có manh mối gì liên quan đến cái danh tự tiếng Anh này. Người đàn ông tên William kia, là bằng hữu của Hoa Tiện Lạc? Là thân nhân? hay là...Tình nhân? Tôi toàn bộ buổi chiều đều rối rắm mấy vấn đề này, tuy rằng không biết có cái gì để phải rối rắm? Cứ như vậy, tôi rối rắm đến ngay cả khi Hoa Tiện Lạc mở cửa vào nhà cũng không có nghe được thanh âm.

"Lâm Tấu?" Nghe có người gọi tên mình mới hồi phục lại tinh thần, tôi vội nâng mắt lên, chỉ thấy Hoa Tiện Lạc đang đứng ở cửa đổi giày, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi há miệng thở dốc, ngây ngẩn hỏi: "Cô đã về?"

Chú thích:

(1) Hài âm : âm đọc gần giống hoặc giống nhau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro