Chương 87

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

【87】

Nàng mỉm cười: "Ăn tối xong, liền trở về." Cứ mỗi chạng vạng Hoa Tiện Lạc từ cửa hàng bán hoa trở về đều sẽ đến hiệu cơm dưới lầu ăn bữa tối xong mới lên lầu, thật là dư dả mà.

Trong đầu còn rối rắm về William và Loria, tôi không biết phải nói cái gì, vì thế cũng học theo nàng mà cười cười, không nói lời nào. Hoa Tiện Lạc tựa hồ nhận thấy ở tôi có điểm không thích hợp, nàng nhíu lại mi, giống như muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chỉ cười mà nói: "Tôi đi tắm." liền đi ngay. Hôm nay là thứ ba, không cần đi dạy, Hoa Tiện Lạc như ngày thường liền sớm tiến vào phòng tắm, gột rửa đi "tro bụi" tuy rằng không nhìn thấy nhưng lại làm cho nàng cực kỳ mất tự nhiên.

Đến khi Hoa Tiện Lạc từ phòng tắm bước ra đã là chuyện của nửa canh giờ sau, chỉ thấy hai má nàng phiếm hồng, tóc dài ướt sũng được quấn lên gọn gàng bằng một cái khăn trắng, Hoa Tiện Lạc mang dép lê đi đến cạnh bàn, cầm lấy máy sấy tóc trên bàn vốn đã được tôi cắm sẵn phích vào ổ, quay sang hướng tôi mỉm cười, không có nói cảm ơn. Tôi cũng hơi nở nụ cười phúc đáp, không có mở miệng nói chuyện. Việc này dường như đã trở thành một thói quen, mỗi lần thừa dịp nàng tắm rửa, tôi đều đã cắm sẵn phích điện của máy sấy cho nàng, nàng mỗi ngày đều gội đầu, giống như tôi mỗi ngày đều phải viết nhật ký. Nhìn Hoa Tiện Lạc đứng bên cạnh cẩn thận sấy tóc dài, tôi nhịn không được lại nghĩ đến chuyện khiến mình không yên lòng: tên tiếng Anh của Hoa Tiện Lạc rốt cuộc có phải là Loria hay không, nghĩ đến chuyện người đàn ông tên William đêm nay sẽ trở lại tìm Hoa Tiện Lạc.

Lúc Hoa Tiện Lạc rốt cuộc hạ xuống máy sấy , tại thời khắc thanh âm ầm ĩ kia rốt cuộc dừng lại, tôi không tự chủ được mà nhẹ giọng hô: "Loria?"

Thân mình Hoa Tiện Lạc cứng đờ, lập tức xoay người lại nhìn tôi, không lộ vẻ gì. Tôi tức khắc sáng tỏ, Hoa Tiện Lạc đích thực là Loria mà người đàn ông tên William kia muốn tìm. Không có mở miệng đặt câu hỏi, Hoa Tiện Lạc chỉ nhìn tôi trong chốc lát, lập tức cúi đầu đem máy sấy để lại trên bàn, sau đó mới nâng mắt lên nhìn tôi, vẻ mặt như trước - không chút thay đổi.

"À..." Tôi có chút chột dạ, mặc dù không biết vì cái gì lại phải chột dạ: "Xế chiều hôm nay, có một người đàn ông đến tìm cô."

Hoa Tiện Lạc nhíu mày, không trả lời.

Tôi sợ hãi tiếp tục nói: "Hắn hình như tên là...William."

"...À." Hoa Tiện Lạc nghe xong, chỉ gật gật đầu, lập tức xoay người rút phích điện của máy sấy, sau đó lại cúi đầu, cẩn thận đem dây điện quấn lại. Vì cái gì Hoa Tiện Lạc lại có thể bình tĩnh như vậy? Nàng quả thực đã bình tĩnh đến mức bất thường: người bình thường nghe được có ai đó đến tìm mình, ít nhất sẽ hỏi mấy vấn đề, nhưng Hoa Tiện Lạc thì không? Phản ứng của nàng cũng chỉ là nhíu mày, rút ra phích cắm, quấn lại dây điện, không hơn. Xem ra, người đàn ông tên William này đại khái cũng không phải là vị khách quan trọng, hay là Hoa Tiện Lạc đã sớm biết được đối phương sẽ đến tìm mình? Hay là...

"Lâm Tấu?" Hoa Tiện Lạc đột nhiên nhẹ giọng gọi, lại đem thần tình rối rắm của tôi kéo trở về. Ngẩng đầu, mới phát hiện đối phương đang vô cùng tao nhã mà vắt chéo hai chân ngồi ở cạnh bàn ăn, trên bàn là máy sấy đã được quấn xong dây điện, bên cạnh đặt một cốc nước nóng. Mái tóc dài của nàng tùy ý xõa trên vai, vài sợi vẫn còn ẩm ướt, không có hoàn toàn sấy khô, hai má bởi vì hơi nước trong phòng tắm mà đỏ ửng cũng đã sớm đạm đi, khóe miệng khẽ cong, hai mắt nhìn thẳng vào tôi: "Cô hôm nay, vẫn ở tại chỗ này?" Nói xong, vươn cánh tay trắng nõn cầm lấy ly nước trên bàn, nhàn nhã đưa tới bên miệng nhẹ nhấp một hơi.

Tôi mím môi, nhất thời không biết nên nói cái gì mới phải, cuối cùng chỉ có thể cười cười: "Ừ, hôm nay...tôi vẫn ở tại chỗ này." Không muốn đem chuyện mình đặc biệt đến phòng học vũ đạo luyện cầm nói ra với nàng, hoặc là căn bản không cần thiết để nói. Huống chi, trong lòng tôi hiện thời đều chỉ nghĩ đến "William" cùng "Loria" - hai cái tên tiếng Anh chết tiệt này, nào còn có tâm tư cùng nàng đàm đạo chuyện luyện đàn.

"Tiểu Ninh thôi việc," Hoa Tiện Lạc đột nhiên nói: "lúc xế chiều hôm nay."

Hoa Tiện Lạc lại bày ra vẻ mặt lơ đãng: "Đối với cô bé mà nói, công việc ở tiệm hoa cũng chỉ là bán thời gian mà thôi, tiền lương lại không cao, chuyện thôi việc cũng thật bình thường." Nói xong, lại chậm rãi đưa cốc nước đến bên miệng nhấp một ngụm. Nghe ngữ khí của Hoa Tiện Lạc, tựa hồ cô bé nữ sinh tên tiểu Ninh kia cũng chỉ là một người qua đường nào đó, đến rồi đi, đối với nàng không có chút hệ trọng nào cả.

"Cho nên," nhưng ở lúc tôi tuyệt vọng nghĩ xem phải nói cái gì, Hoa Tiện Lạc đã mở miệng: "Ngày mai cô không cần phải lảng tránh gì nữa." Nói câu mơ hồ lấp lửng xong liền yên lặng, nàng là đang...gián tiếp mời tôi ngày mai cùng nàng đến cửa hàng bán hoa ư? Tôi không thể dựa vào biểu tình của nàng mà nhìn ra được dụng ý gì cả, nàng bây giờ chỉ an tọa ngay ngắn ở trên ghế, vắt chéo hai chân thon dài, nhìn qua tựa như thể một đôi bình sứ thời Đường đương dựa vào nhau.

Tôi bất đắc dĩ cười cười: "Vậy hẳn là cô nên mau chóng tuyển dụng thêm người về phụ giúp."

"Tạm thời không cần," Hoa Tiện Lạc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Lúc trước tôi thuê tiểu Ninh, chỉ vì cửa hàng vừa mới mở, có nhiều việc gấp rút phải làm...Nhưng hiện tại, công việc mỗi ngày đã ổn định rồi, cũng không cần phải vội vã tìm người giúp." Nói xong liền đứng lên, ngước cằm đem cốc nước uống hết sạch, sau đó mang cái cốc rỗng xoay người hướng phòng bếp. Lúc Hoa Tiện Lạc sắp bước vào phòng bếp, tôi rốt cuộc nhịn không được nữa bèn mở miệng hỏi: "Tên tiếng Anh của cô...có phải là Loria không?"

Dừng bước lại, xoay người, Hoa Tiện Lạc cười như không cười mà nhìn tôi, ngừng một chút, lát sau mới nói: "Tôi còn tưởng rằng, cô có thể nghẹn đến ngày mai mới hỏi chứ."

Tôi xấu hổ cắn môi: "...Người đàn ông tên William kia nói, tối nay sẽ lại đến tìm Lo...tìm cô." Hiện tại, tôi đã có thể khẳng định trăm phần trăm, tên tiếng Anh của cô chủ Hoa đích thị là Loria.

Hoa Tiện Lạc đứng trước cửa phòng bếp nhìn tôi, nụ cười thản nhiên trên mặt đã dần đạm đi, lại qua một hai giây sau, rốt cuộc nghe nàng nhẹ thở một hơi: "Lâm Tấu, kỳ thật..." Nàng dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu cô mở lời hỏi, tôi sẽ rất thích ý mà đem chuyện của mình nói cho cô biết, tôi cũng không biết vì sao... Chẳng qua, cô vẫn không hỏi."

Không đợi tôi tường tận thẩm thấu mấy lời này, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Không có lập tức nhích người, Hoa Tiện Lạc chỉ đứng ở cửa phòng bếp, thoáng nghiêng đầu nhìn về hướng cửa chính.

"Kia," Tôi thấp mắt nhìn xuống cái cốc trong tay nàng: "Tôi giúp cô rửa cái cốc, cô đi...mở cửa đi." Vừa dứt lời, cái cốc trong tay Hoa Tiện Lạc tức thì thoát ly khỏi tay nàng, giống như bị một sợi dây nhỏ buộc lại, đung đưa phiêu đãng giữa không trung.

Kinh ngạc mở miệng, Hoa Tiện Lạc không khỏi cười thành tiếng, nàng tựa hồ vĩnh viễn cũng không quen được cảnh tượng tôi điều khiển vật dụng bay lên, trước khi đi mở cửa lại nhìn tôi một cái : "Cám ơn."

Tôi trông theo bóng dáng của nàng, trong lòng có một cỗ cảm giác mất tự nhiên mà không diễn tả được. Bắt đầu từ thời khắc nhìn thấy William kia, loại cảm giác này liền tồn tại, mơ hồ âm ỉ, như thế nào cũng tránh không được. Mà hiện tại, tôi lại có dự cảm, đứng ở phía sau cửa đích thị là người đàn ông tên William đó. Quả nhiên, sau khi Hoa Tiện Lạc mở ra cửa gỗ, hiện ra bên ngoài cửa sắt đúng thật là gương mặt anh khí bừng bừng nọ - đã chứng thực suy đoán của tôi.

"Loria?" Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của người đàn ông đó: "Em không phải...ở tại phòng A sao..."

Sợ hắn nhìn đến cái cốc lơ lửng giữa không trung này, tôi xoay người đem nó tiến vào phòng bếp. Kỳ thật cửa chính cách nơi này một đoạn không nhỏ, người đàn ông kia căn bản không thể đột nhiên chú ý đến cái cốc lơ lửng tại cửa phòng bếp được, sở dĩ tôi vội vã thoái lui, chỉ là bởi vì không muốn nhìn đến cảnh tượng gặp gỡ của họ, không muốn tìm hiểu xem giữa họ rốt cuộc là loại quan hệ gì. Tôi biết bản thân hiện tại rất kỳ lạ, kỳ lạ đến độ khó hiểu. Đúng ra thì ở thời điểm tôi muốn vì Hoa Tiện Lạc mà sáng tác một ca khúc, nơi nào đó trong lòng tôi đã bắt đầu trở nên kỳ lạ rồi, hoặc là sớm hơn, có lẽ là tại buổi sớm kia nhìn đến nàng cảnh xuân chợt tiết mà khiến tim đập thình thịch, hoặc là ở giây phút tôi liều lĩnh ôm lấy nàng lơ lửng trên không của tầng thứ mười tám, thậm chí có thể là ngay tại khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy nàng, nơi nào đó trong lòng tôi đã bắt đầu thay đổi rồi.

Tôi biết, tôi không thể cứ tiếp tục như vậy.

Mở vòi, nhìn nước ào ào chảy xuống bồn rửa, tôi không yên lòng mà điều khiển cái cốc bay tới phía dưới vòi nước, lại vào lúc này, bên ngoài phòng khách đột nhiên truyền đến tiếng đóng cửa. Động tĩnh không lớn, nhưng tôi bởi vì vậy mà hoàn toàn thất thần, cái cốc đang lơ lửng giữa không trung nháy mắt đã rơi xuống nện thẳng vào bồn rửa tay. Ở lúc tôi phục hồi tinh thần lại, Hoa Tiện Lạc đã đứng ở bên cạnh tôi rồi, có điểm vội vàng mà nhẹ giọng hỏi han: "Làm sao vậy?"

"Thực xin lỗi, tôi..." Không đợi tôi nghĩ xem phải giải thích như thế nào mới tốt, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói trầm khàn: "Loria, làm sao vậy?" Là người đàn ông đó.

Cơ hồ chỉ trong một giây liền cầm lấy cái cốc chưa bị vỡ và tắt vòi nước, Hoa Tiện Lạc xoay người, cười bảo: "Không có gì, vừa rồi rửa cái cốc, quên tắt vòi nước mà thôi." Nói xong, nàng lại nghiêng người lấy cái khăn trắng móc ở bên tường, cẩn thận mà lau khô cái cốc. Tôi quay đầu, nhìn đến William đứng phía sau Hoa Tiện Lạc, chỉ thấy hắn cười cười: "Anh nghe thấy tiếng động, tưởng nhà em còn có..." Dừng một chút, lại hỏi: "Loria, em hiện tại ở một mình?"

Không có trả lời tức khắc, Hoa Tiện Lạc đem cái cốc đã dược nàng lau sạch sẽ mà xếp vào tủ âm tường, sau đó mới xoay người: "Sao anh biết em ở đây?" Ngữ khí bình thản, nghe không ra tâm tình của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro