Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

【88】

William có vẻ xấu hổ cười cười: "Loria, anh trở về Trung Quốc là muốn đi tìm em. Nhưng mà, em không để lại tin tức gì cả...Cho nên, anh chỉ còn cách đi tìm bác trai..."

Không đợi đối phương nói xong, Hoa Tiện Lạc đột nhiên mở miệng, ngữ khí còn nhạt hơn khi nãy: "Anh đi tìm ông ấy?"

"Loria, chỉ có ba của em mới biết em ở nơi nào..." Ngữ khí vốn dĩ hân hoan của William đã chìm xuống: "Nhiều năm như vậy, em có biết...trốn tránh cũng không phải là biện pháp."

"Anh không nên đến tìm em," Hoa Tiện Lạc lắc đầu: "William, chúng ta đều đã trưởng thành, em không muốn..."

"Là bởi vì chúng ta không phải tiểu hài tử, cho nên mới càng phải đối mặt, không đúng sao?" William tựa hồ có chút kích động, hắn nâng tay phải nắm lấy cánh tay trái của Hoa Tiện Lạc: "Thương thế của em đã sớm bình phục rồi, em bây giờ hẳn là nên đứng ở trên vũ đài, chứ không phải là trốn ở chỗ này!"

Hoa Tiện Lạc nghiêng người, lơ đãng giãy thoát động chạm của William, nhẹ giọng nói: "Em hiện tại sống rất tốt."

William dừng một chút, hắn hạ thấp tay phải vừa bị Hoa Tiện Lạc giãy thoát, thở dài: "Được rồi, chúng ta trước nhất không nói đến chuyện đó. Chỉ là, Loria...mấy năm qua, anh thật sự rất nhớ em."

Tôi cảm thấy , bây giờ là lúc tôi nên rời đi.

Kỳ thật, từ thời khắc William gõ cửa, tôi nên lập tức rời đi, chứ không phải là tiến đến phòng bếp rửa ráy cái gì. Nếu bảo tôi đoán lại lần nữa, tôi sẽ đoán Hoa Tiện Lạc và William nhất định là quan hệ tình lữ - chỉ là, tôi vì sao phải đoán chứ? Quan hệ của họ như thế nào , có dính dáng gì đến tôi đâu? Hơn nữa, tôi vì cái gì lại đối với người đàn ông này cứ mãi canh cánh không yên? Hiện tại, đối với sự quái lạ của mình, tôi cũng chẳng biết làm thế nào, thậm chí có chút chán nản. Tôi bức bách chính mình phải nhanh chóng rời khỏi phòng bếp, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa, không muốn quay đầu lại nhìn xem lần nào nữa, không hề dừng lại mà ly khai khỏi nhà nàng.

Nhưng mà, bất luận tôi có bức bách chính mình đình chỉ suy nghĩ lung tung thế nào đi nữa, trong lòng vẫn rối rắm như cũ, một đống nghi ngờ cùng suy đoán giống như vô số con muỗi vo ve cứ bay lòng vòng quanh đầu của tôi. Nghe xong đoạn đối thoại vừa rồi của họ, có thể đoán được William về nước mục đích là để tìm Hoa Tiện Lạc, nói cách khác, Hoa Tiện Lạc từng sống ở nước ngoài một thời gian. William gấp rút muốn tìm Hoa Tiện Lạc như vậy, là vì muốn khuyên nàng trở lại với vũ đài, mà nguyên nhân khác chính là: William vẫn nhớ về Hoa Tiện Lạc, hắn...hẳn là yêu nàng. Nàng thì sao? Nàng cũng yêu hắn sao? Nghĩ đến đây, cảm giác quái lạ lại kéo về đầy một bụng.

Có lẽ, ngay từ đầu tôi đã quyết định sai lầm. Lúc đó, tôi lẽ ra không nên ấn vang chuông cửa nhà Hoa Tiện Lạc, lẽ ra không nên cầu khẩn nàng giúp đỡ tôi. Nếu, những chuyện này hết thảy đều không phát sinh, thì tốt quá ; nếu, tôi có thể chết đi một cách triệt để, thì tốt quá. 

Tôi, có phải nên rời khỏi hay không? Kỳ thật, nơi này đã không là nhà của tôi nữa, cuộc sống của tôi, hết thảy đều đã chấm dứt, một khi đã như vậy, tôi vì cái gì còn muốn lưu lại nơi này? Tôi lại dựa vào cái gì để có thể lưu lại chỗ này? Chẳng lẽ, tôi còn thật sự suy tính sẽ sống tại nơi này, si khờ nán lại cho đến thời khắc chính mình biến mất sao? Chẳng lẽ cứ như vậy vĩnh viễn kề cận Hoa Tiện Lạc không rời? Đột nhiên cảm thấy sợ hãi chính mình, tôi xác thực tựa như cái oan hồn, không ngừng quấn lấy Hoa Tiện Lạc, đến nỗi nhân viên ở cửa hàng bán hoa của nàng vì vậy mà thôi việc, tôi thậm chí bắt đầu cho rằng, tên đeo kính kia cũng là do chướng khí của tôi đưa tới.

Lâm Tấu, đi thôi - trong đầu đột nhiên thoát ra một ý niệm, lập tức rời khỏi nơi này, đến nơi khác thôi.

Kỳ thật, tôi không có lý do gì để không thể rời khỏi đây. Viết nhật ký? Này không thể trở thành nguyên do khiến tôi quấn lấy Hoa Tiện Lạc mãi không thôi. Cho nên, đi thôi. Dù sao cũng không nên ở lại bên cạnh nàng, bằng không, sẽ càng lún sâu vào sai phạm. Làm ra quyết định này cũng không tính là quá khó khăn, đơn giản tựa như ngày hôm qua tôi quyết định không theo Hoa Tiện Lạc đến cửa hàng bán hoa vậy. Hoặc là, hiện tại đã muộn, cũng chưa quá muộn.

Dự định lập tức rời đi, rồi lại nhịn không được mà muốn trở lại nói câu từ biệt. Nhận ân huệ của Hoa Tiện Lạc nhiều ngày như vậy, không nói một tiếng liền bỏ đi, không khỏi quá vô tình rồi. Mà khi tôi lần nữa trở lại nhà Hoa Tiện Lạc, bên trong thế nhưng lại đen thùi một mảnh. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là: Hoa Tiện Lạc đã cùng William ra ngoài. Tôi ở trong phòng khách đong đưa hai vòng, sau khi xác định không thấy người nào, bất đắc dĩ thở dài một cái, chuẩn bị lẳng lặng chờ Hoa Tiện Lạc trở về nhà. Nhưng đúng lúc này, tôi vô tình nhìn lướt qua cửa thư phòng, thu lu ở cửa thư phòng là một bóng đen dọa tôi một cú.

"Đã trở về?" Đột nhiên có tiếng người nói như vậy, là...thanh âm của Hoa Tiện Lạc?

Tôi sững sờ nhìn chăm chăm bóng đen nọ: đó là Hoa Tiện Lạc ư? Nàng như thế nào lại ngồi thu lu ở mép cửa thư phòng? William đâu? Vì cái gì mà mà đèn lại tắt cả? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cái gì cũng đều hỏi không được, chỉ biết ngây ngốc mà đến ngồi xổm trước mặt nàng, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Đúng là Hoa Tiện Lạc, nàng vòng hai tay ôm lấy hai chân ngồi thu lu tại mép cửa, hai mắt trong bóng đêm vô thần mà nhìn tôi, tóc dài đã khô, xõa xuống rối tung.

"Cô..." Nhìn đến Hoa Tiện Lạc như vậy, tôi sợ có phải nàng đã xảy ra chuyện gì hay không, trong tâm tức khắc căng thẳng tụ lại.

Nhưng Hoa Tiện Lạc lại thản nhiên nói: "Bởi vì có chút mệt mỏi, cho nên...tôi tắt đèn, cô không ngại chứ?"

Không biết hai chuyện "mệt" cùng "tắt đèn" này có quan hệ gì với nhau, nhưng tôi cảm thấy được Hoa Tiện Lạc của hiện tại nhất định có vấn đề, vì thế vội vã khuyên nhủ: "Mệt thì nên đi ngủ... Cô mau đứng lên đi, mặt đất rất lạnh!"

"Lâm Tấu..." Hoa Tiện Lạc nhíu mi phải, không cười mà nói: "Chết, có phải là một phương thức giải thoát hay không?"

Tôi sửng sốt, lập tức run giọng hỏi: "Cô...cô nói bậy bạ gì đó?" Tôi thật sự bị Hoa Tiện Lạc như vậy dọa mất rồi, tắt đèn ngồi cuộn mình bên tường, nàng của ngày thường tuyệt đối sẽ không làm ra hành động như vậy.

"Cô vì cái gì lại không hỏi?" Hoa Tiện Lạc lại ngẩng đầu lên, đem cái ót tựa vào tường, vừa nhìn tôi vừa tự nói: "Về chuyện của tôi, cô một chút cũng không muốn biết sao?"

Về chuyện của cô, tôi một chút cũng không muốn biết sao? Đương nhiên không phải. Chỉ là sợ càng hiểu biết, sẽ càng lún sâu thêm mà thôi. Tôi bất đắc dĩ thở dài, hiện tại xem ra, Hoa Tiện Lạc cũng không bị thương tổn gì, lúc này mới bớt hoang mang, vì thế nhẹ giọng hỏi nàng: "William đâu?" Sau khi tôi đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dừng một chút, Hoa Tiện Lạc tựa như đang tự hỏi xem tôi vừa hỏi những gì, sau đó mới nói: "Đi rồi."

"Đi rồi? Khi nào thì..."

"Cô không hỏi, nhưng mà...tôi muốn nói," Hoa Tiện Lạc hoàn toàn không chú ý đến lời của tôi: "Tôi từ trước đến nay đều không giống như bây giờ - muốn đem chuyện của mình nói ra, cô nguyện ý...nghe không?"

Tôi cau mày cùng Hoa Tiện Lạc bốn mắt nhìn nhau, đôi phượng nhãn đắm chìm trong bóng tối, tôi tựa hồ cảm thấy như gặp lại nàng của lần đầu tiên, ẩn sâu trong ánh mắt chính là nét mệt mỏi này.

"Nói đi," tôi gật đầu, chịu đựng cảm giác đau lòng, nhẹ giọng trả lời: "Tôi nghe."

"Kỳ thật, ở năm tôi mười tuổi..." Hoa Tiện Lạc nhìn tôi, chậm rãi nói: "Tôi lẽ ra nên chết đi. Đêm hôm đó, tôi vốn nên cùng mẹ mình nhảy xuống, chết cùng nhau."

Tôi hoàn toàn nghe không rõ lời nói của Hoa Tiện Lạc có những ý gì, có lẽ là tôi nghe nhầm, nhưng biểu tình của Hoa Tiện Lạc lại bình tĩnh như thế, thanh âm cũng bình ổn như vậy, hết thảy đều chân thật như thế.

"Bà ấy nói với tôi...'thật tự nhiên, chúng ta cùng nhau nhảy xuống đi'..." Hoa Tiện Lạc tiếp tục nói, ngữ khí đều đều giống như đường nhựa bằng phẳng: "Bà kéo tay tôi, đứng bên cửa sổ. Đêm hôm đó, bầu trời tối đen, không có trăng, cũng chẳng có sao. Chung quanh thật yên tĩnh, thật yên tĩnh. Tay bà thật lạnh, lạnh đến tôi phát run. Tôi nói với bà 'Mẹ, con lạnh quá', nhưng mà...bà không để ý lời tôi. Bà chỉ gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra."

Sững sờ nhìn cử động nơi môi nàng, ngây ngốc nghe thấy thanh âm của nàng từng chút tưới vào tai, tôi không thể làm ra phản ứng gì đối với những lời vừa nghe đó.

"Nhưng mà," hai mắt Hoa Tiện Lạc đột nhiên nhắm lại, tựa như đang nhớ lại hình ảnh đáng sợ nào đó: "Ở thời khắc nhảy xuống, tôi dùng sức giãy khỏi tay bà. Bà...ở trước mắt tôi, nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi không có cùng bà nhảy xuống, khi đó tôi...không muốn chết. Tôi, phản bội bà. Ở một khắc kia, bà quay đầu lại nhìn tôi, ánh mắt...so với tay bà còn lạnh hơn." Nói xong, Hoa Tiện Lạc lại mở mắt, bình tĩnh cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.

Tôi vẫn còn ngơ ngác nhìn nàng, không biết nói cái gì.

"Mười chín năm trôi đi, tôi hiện tại...rốt cuộc đem chuyện này nói ra," Hoa Tiện Lạc nhẹ giọng nói, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nàng nhìn tôi tiếp tục nói: "Trên cõi đời này...trừ bỏ chính tôi, cô là người duy nhất biết được chuyện này."

Trái tim tựa hồ bị một đôi vuốt sắc mãnh liệt cấu xé, tôi không tự chủ được bèn vươn tay ra bao phủ cánh tay của nàng - vốn dĩ đang ôm trọn hai đầu gối, đôi tay kia tức khắc lật lại gắt gao nắm lấy tôi. Lòng đột nhiên cứng lại, Hoa Tiện Lạc lúc này cùng với thần thái bình tĩnh lại hoàn toàn tương phản, lòng bàn tay nàng thật lạnh, hơn nữa còn run rẩy vô cùng mãnh liệt, hiện tại cùng tay tôi gắt gao nắm chặt, giống như vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra.

Tôi nhìn Hoa Tiện Lạc, run giọng nói: "Đừng sợ...Có tôi ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro