Chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

【89】

Tôi không biết bản thân lấy tư cách gì để nói ra ba từ "Có tôi đây", nhưng đối mặt với Hoa Tiện Lạc như vậy làm người khác không khỏi cảm thấy đau lòng, khát vọng an ủi cứ như vậy mà tùy ý trào ra.

Tay Hoa Tiện Lạc vẫn run rẩy kịch liệt như cũ, nhưng biểu tình trên mặt lại vẫn bình thản như trước, nàng câu khóe miệng: "Tôi cũng không biết bản thân vì cái gì mà lại nói những chuyện này với cô...Chỉ là..."

"Cô yên tâm," tôi không cần suy nghĩ liền đáp: "Tôi sẽ không nói ra đâu." Vô nghĩa, tôi còn có thể nói cho ai nghe chứ.

"Có thể là bởi vì, cô luôn khiến cho tôi cảm thấy thật bình yên," Hoa Tiện Lạc lại hướng về phía tôi mà nở nụ cười, sau đó cúi đầu nhìn đến hai tay chúng tôi mười ngón tương khấu, "...Tôi quên không được ánh mắt của bà khi ấy, những năm sau đó, mỗi khi nhắm mắt lại, liền cảm thấy bà dùng ánh mắt lạnh lẽo đấy nhìn tôi, hận tôi đã phản bội bà..." Lúc nói những lời này, tôi cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình càng thêm siết chặt, mà tôi chỉ có thể gắt gao cùng nàng nắm lấy, tiếp tục nghe nàng nói.

"Ở trong mắt của bà, hết thảy chỉ có vũ đạo . Mỗi một động tác đều được cấu thành từ sự hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ một điểm sai phạm nào, mà ngay cả nét mặt cũng không thể tùy ý thay đổi. Tôi vẫn luôn nỗ lực ở trên vũ đài, hy vọng bản thân sẽ trở nên ưu tú như bà... Nhưng bà luôn cảm thấy không hài lòng. Sau khi bà mất, tôi liều mạng mà đem mỗi một vũ điệu đều phải tập luyện cho thật tốt. Tôi hy vọng làm như thế có thể chuộc lại tội lỗi của mình, có thể...làm cho bà không còn hận tôi như vậy nữa. Nhưng có một lần, tôi không cẩn thận mà té ngã, bị thương trên vũ đài, nửa năm sau đó, ngay cả đứng lên tôi cũng đứng không nổi, càng không phải nói đến chuyện khiêu vũ. Lúc đó, giống như lại nhìn thấy bà nhảy ra ngoài cửa sổ, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó...tôi mới phát hiện, tôi vĩnh viễn không có khả năng trở nên ưu tú như bà. Khi đó tôi mới hiểu được...đối với bà ấy, chỉ có chính bản thân bà mới là hoàn mỹ nhất, những người khác dù cho có có gắng đến thế nào đi nữa, ở trong mắt bà chẳng qua cũng chỉ là diễn trò, không biết lượng sức mà thôi," Hoa Tiện Lạc dừng một chút, nụ cười trên mặt nhạt đi: "Lúc ấy, tôi lẽ ra nên cùng bà nhảy xuống... Với tôi, có lẽ nhảy xuống mới..."

"Không phải giải thoát," tôi rốt cuộc nhịn không được nữa, mở miệng cười khổ mà ngắt lời nàng: "Chết, căn bản không phải là con đường giải thoát - dù sao với tôi mà nói, tuyệt đối không phải." Tôi nghe được giọng nói của mình run lên một cách mãnh liệt, giống như đang sợ hãi cái gì, nhưng hiện tại tôi hoàn toàn không rỗi để bận tâm quá nhiều thứ: "Không phải chính cô đã nói 'tất cả những loại hình vũ điệu trên thế giới đều là phương thức để con người thổ lộ, biểu đạt tình cảm bản thân' sao? Cô đã nói 'Không phải vì thi đấu, cũng không phải vì danh vọng, mà vũ đạo - thực chất chỉ là một phương thức chấm phá những đường nét của xúc cảm mà thôi' , không phải sao? "

Nghe tôi nói xong, Hoa Tiện Lạc không có tức khắc đáp lời, nàng ngẩn người nhìn tôi, đột nhiên lại thở dài: "Đây chẳng qua là...tôi tự nói những lời lừa gạt chính mình mà thôi..."

"Là như vậy sao, " tôi bất đắc dĩ cười cười: "Chỉ là nói bừa?... Tôi không biết động tác, vũ điệu nào cả, lại càng không hiểu khiêu vũ như thế nào mới được cho là hoàn mỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô khiêu vũ, tôi đều cảm thấy được: cô bởi vì 'yêu thích' nên mới theo đuổi, bất luận là đứng ở trên vũ đài, hay là ở trong gian phòng dạy học bé nhỏ. Điệu Waltz với cô mà nói, nhảy thật dễ dàng. Nhưng mà với tôi, quả thực chính là ác mộng. Bất quá, cho dù tôi nhiều lần nhảy sai nhịp, nhiều lần giẫm phải chân cô, nhưng cũng bởi vậy mà bắt đầu hiểu được, khiêu vũ cũng chẳng có yêu cầu gì cao độ đến nỗi không thể vượt qua, cho dù nhảy thật sự rất khó coi, chỉ cần vui vẻ là được rồi."

Không biết từ khi nào, tay Hoa Tiện Lạc đã thôi không còn run rẩy nữa, nàng nhìn tôi nhẹ giọng nói: "Cô không thể biết được...mỗi lần đứng ở trên vũ đài, tôi đều cảm thấy mình giống như một tên hề, một kẻ không biết lượng sức mình lại cứ muốn tiến gần hơn đến trình độ của bà ấy..."

Tôi cúi đầu hít sâu một hơi, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe an ổn chút, sau đó lại ngẩng đầu, nhìn nàng cười nói: "Cô có biết khi cô nhảy múa ở trong phòng học, những học sinh kia dùng ánh mắt gì nhìn cô không?"

Hoa Tiện Lạc không trả lời, vẻ mặt khó hiểu chờ tôi nói tiếp.

"Tuy rằng cô không có chú ý, nhưng tôi đều trông thấy cả, " tôi mím môi: "Tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái, cái loại sùng bái này không phải bởi vì động tác của cô hoàn hảo như thế nào, mà bởi vì khi nhìn cô nhảy múa, chúng tôi lại có một loại cảm giác thật thoải mái, liền cảm thấy...có thể đem vũ khúc nhảy thành như vậy, đúng là một chuyện vừa lòng đẹp ý. Cô làm cho người khác cảm thấy, cô thiên chất đúng là một vũ giả. Có lẽ, lúc đứng ở trên vũ đài, cô có thể giữ ý nghĩ : cô khiêu vũ là để cho người người thưởng lãm, để cho người người cảm thụ được cảm giác thoải mái này, mà không phải là muốn hướng đến bất kỳ hình mẫu nào cả."

Nói xong một khắc kia, thời gian cũng tựa hồ bất động, Hoa Tiện Lạc nhìn thẳng vào tôi, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc sau, môi nàng khẽ cong lên: "Xem ra, cô so với tôi còn hiểu rõ hơn cái gì mới là 'khiêu vũ' đích thực . "

Tôi bất đắc dĩ thở dài: "Những lời này đều là cô dạy tôi, chẳng qua nhất thời cô đột nhiên quên mất, tôi hiện tại chỉ là nhắc lại mà thôi."

"Tôi cũng không biết bản thân mình làm sao nữa," Hoa Tiện Lạc lại mở mắt, nhẹ giọng nói: "Nhìn đến William, trong lòng dậy lên rất nhiều sự tình...Đột nhiên lại nhớ về buổi tối của mười chín năm về trước."

"William," tôi chần cờ mở miệng đặt câu hỏi: "Anh ta là gì của..."

Không đợi tôi nói hết, Hoa Tiện Lạc liền đáp: "William là bạn nhảy của tôi, lúc ở Mỹ, tôi và anh ta ở cùng một đoàn."

Thì ra cái người tên William kia cũng là một vũ công, trách sao được dáng người của hắn lại tốt đến vậy. Mím môi gật gật đầu, tôi không biết nên hỏi tiếp những gì.

"Anh ta nói tôi đang trốn tránh," Hoa Tiện Lạc lại đột nhiên mỉm cười: "Có thể là vậy, tôi cũng không biết...Nhưng mà, nói 'tôi hiện tại sống rất tốt' , đây tuyệt đối là những lời chân thật. Những ngày qua, tôi quả thật rất vui vẻ."

Tôi nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay nàng: "Tôi tin tưởng đó là chân thật, trong khoảng thời gian này, tâm tình của cô tôi có thể nhìn ra được, chỉ là...đôi khi tôi cảm thấy cô như vậy có chút tịch mịch."

"Tôi không thích giao thiệp với quá nhiều người." Hoa Tiện Lạc thản nhiên nói.

"Không phải cái loại tịch mịch đó, mà là...cô quạnh trong lòng," tôi nghiêm túc nhìn nàng: "Ở trong mắt tôi...cũng là trong nhận thức của nhiều người, cô được sinh ra là để khiêu vũ. Có lẽ ngay cả chính bản thân cô, cũng rất muốn lại một lần nữa đứng ở trên vũ đài biểu diễn. Nhưng mà hiện tại...cô..." Tôi dừng lại một chút, tiếp tục nói: "Tôi nói, chính là loại tịch mịch này."

Hoa Tiện Lạc cười khổ lắc đầu: "Tôi không..."

"Không phải vì danh tiếng, cũng không phải vì tranh đua, " tôi lại ngắt lời nàng: "Vì cái gì lại không cho bản thân một cơ hội chứ? Giống như tôi mới vừa nói, cô ở trên vũ đài biểu diễn cốt chỉ để cho người người thưởng lãm và cảm thụ tinh hoa của khiêu vũ, cốt chỉ để điệu nhảy của mình làm rung động lòng người mà thôi, không được sao?"

Qua một hồi lâu, chúng tôi cứ như vậy lẳng lặng nhìn nhau, cuối cùng nàng rốt cuộc mở miệng: "Có lẽ nên như vậy."

Tôi cười cười, không đáp lại. Những lời muốn nói cũng đã nói rồi, có tác dụng hay không, tôi không dám xen vào, dù sao chỉ cần Hoa Tiện Lạc sẽ không giống như vừa nãy làm cho người khác cảm thấy đau lòng không thôi - là tốt rồi. Cúi đầu, nhìn tay tôi và tay nàng vẫn đang nắm chặt, trái tim như ngừng lại một lúc. Đột nhiên có chút muốn biết, liệu ai mới có thể lấy thân phận ái nhân để có thể nắm lấy tay nàng? Chỉ mong ở trước khi tôi biến mất, có thể biết được đáp án này.

"Lâm Tấu, cô mới vừa nói..." Hoa Tiện Lạc đột nhiên lại hỏi: "Chết, đối với cô mà nói - không phải là con đường giải thoát?"

Ngẩng đầu đối diện với nàng, tôi ngẫm nghĩ, rồi gật gật đầu: "Ừm."

Hoa Tiện Lạc nhìn tôi, một lát sau mới lại hỏi: "Có phải...còn có tâm nguyện chưa thể hoàn thành?"

"Có thể lắm," tôi bĩu môi: "Sau khi chết, nhận thấy có rất nhiều chuyện từng muốn làm, kỳ thật đều là những chuyện không đáng để nhắc," nói xong, lại nhịn không được mà bắt đầu lải nhải: "Nhưng mà...tôi vẫn muốn nuôi một con mèo, có điều An Nghiên không thích động vật lông mao, cho nên đành phải từ bỏ ý định này. Còn nữa, tôi rất thích ăn kem tuyết vị chocolate, hơn nữa cũng muốn thử qua cảm giác ăn ba miếng cùng một lúc vào mùa đông, nhưng bởi vì sợ béo phì và cảm mạo, cho nên cũng chưa có thử qua. Đúng rồi, cô có biết bộ phim hoạt hình Vua Hải Tặc không? Tôi từng muốn ở nhà cả tuần để xem trọn bộ đó, thật ấu trĩ phải không? Đối với người thường, mỗi ngày đều có những chuyện trọng yếu khác cần phải làm, cho nên đến lúc chết vẫn chưa thực hiện được kế hoạch này. Tôi còn muốn tiết kiệm tiền để đi du lịch ở Maldives, cô chắc cũng biết địa danh đó không được bao lâu nữa sẽ chìm xuống biển chứ? Tôi còn muốn bỏ lại hết thảy những vật đang sở hữu, tự mình đi hoang bạt, đến bất kỳ nơi đâu. Ở cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng gảy đàn ghi-ta, rồi đến Mông Cổ nhảy múa chẳng hạn, dù sao tôi cũng muốn tham quan toàn bộ lãnh thổ Trung Quốc...Đúng rồi, nghe nói thịt dê nướng ở Tân Cương ngon hơn hẳn so với ở đây..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro