Chương 90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

【90】

Cứ như vậy, tôi đem tất thảy những chuyện sinh thời từng muốn làm nhưng vẫn chưa có làm qua - nói hết một tràng. Khiến tôi kinh ngạc chính là: Hoa Tiện Lạc thế nhưng lại vô cùng nhẫn nại ngồi yên, vừa mỉm cười vừa nghe tôi lải nhải, còn có, tay của chúng tôi từ nãy đến giờ vẫn nắm chặt, không có buông ra. Nói xong hết thảy, tôi phát hiện thật sự có quá nhiều chuyện bản thân muốn làm, nhưng đến lúc chết vẫn chưa từng thực hiện. Khi đó cảm thấy những chuyện này thực vô nghĩa, hãy suy nghĩ như thế, không cần phải lãng phí thời gian lẫn tinh lực mà thực hiện chúng. Có điều, bây giờ nghĩ lại, tôi tình nguyện đem hai mươi sáu năm cuộc đời của mình lãng phí vào những chuyện này, tuy rằng thật vô nghĩa, nhưng lại mang đến khoái hoạt trong đời.

Đúng vậy, chết - đối với tôi mà nói - không phải là giải thoát, nó là một khởi đầu. Nó khiến tôi hiểu rõ rất nhiều chuyện lúc sống chưa hiểu tường tận, thừa nhận rất nhiều chuyện lúc sống không dám thừa nhận.

"Tôi không cam lòng nhất," thở dài, tôi cười khổ nói: "Chính là khi còn sống, chưa có chân chính yêu qua người nào." Hiện tại, tôi rốt cuộc dám thừa nhận: tôi chưa từng biết đến tình yêu đích thực. Hoa Tiện Lạc cũng không nói gì, nàng chỉ khẽ chau mày, vẫn giống như vừa rồi, lẳng lặng cùng tôi bốn mắt nhìn nhau. Phản ứng như vậy làm cho tôi có chút bối rối , dù sao nàng cũng chính là người khiến tôi hiểu được bản thân 'chưa có chân chính yêu qua người nào'.

Rốt cuộc cảm thấy chính mình hẳn là nên ngừng việc lải nhải dong dài thôi, tôi kéo tay Hoa Tiện Lạc: "Đứng lên đi, trên mặt đất lạnh lắm, phụ nữ kém nhất là chịu lạnh." Nói xong liền đứng lên, nhân tiện muốn đem Hoa Tiện Lạc kéo dậy. Đối phương nhân thể đứng lên, thân mình lảo đảo nghiêng sang bên cạnh, tôi vội vàng vươn tay ra kéo nàng lại, thế nhưng lại khiến đối phương ngã vào lòng mình. Tôi không biết nói gì nữa. Thời gian đột nhiên dừng lại, mọi thứ đều có vẻ thừa thãi, tiếp xúc gần gũi một cách bất ngờ như vầy khiến tôi cảm thấy tim mình nảy lên một cái - tôi thế nhưng lại có thể cảm thấy trái tim mình nảy lên một cái.

"Đầu thấy hơi váng, chắc do ngồi lâu quá." Hoa Tiện Lạc tựa vào lồng ngực tôi, nhẹ giọng nói.

"...Ừm." Tôi cả người cương cứng mà đáp, sau đó lại vụng về thu hồi hai tay đang nắm lấy nàng, chờ nàng đứng thẳng lại. Nhưng nàng không có làm vậy, thậm chí...trái lại còn ôm lấy tôi. Tôi tưởng đó là ảo giác, nhưng dần dần thắt lưng bị siết chặt nói cho tôi biết: không phải ảo giác. Tóc dài tán loạn của nàng tiếp xúc nơi cổ của tôi, trong lòng ngây ngẩn cho ra một cái kết luận: quả nhiên, tóc của nàng đã khô hết rồi. Hoa Tiện Lạc tự nhiên tựa đầu vào vai tôi, hai tay ôm lấy thắt lưng, cùng tôi chặt chẽ dán vào nhau, tôi thậm chí có thể cảm giác được cử động bởi vì hô hấp của nàng.

Tôi nên...làm gì bây giờ?

"Lâm Tấu," Hoa Tiện Lạc đột nhiên mở miệng, thanh âm đặc biệt ôn nhu khẽ vang lên: "Nếu cô không chết, liệu có chia tay với An Nghiên không?"

Sửng sốt một chút, tôi khẳng định đáp: "Có."

Hoa Tiện Lạc lại hỏi: "Là bởi vì...cô không yêu cô ấy?"

Tôi nhíu mày: "Đúng vậy, nhưng mà...tôi sẽ không trực tiếp nói ra lý do đó." Nếu đã muốn chia tay, không nhất thiết phải làm đối phương tổn thương thêm nữa.

"À," không biết tại sao, Hoa Tiện Lạc đột nhiên khẽ cười: "Cô quả nhiên thật biết cách làm vừa lòng phụ nữ."

"Tôi chỉ là..." Bất đắc dĩ muốn phản bác, rồi lại bị đối phương đoạt lấy lời nói: "Lâm Tấu, cô mới vừa nói...cô không cam lòng nhất, chính là lúc còn sống chưa có chân chính yêu qua người nào?"

Không biết Hoa Tiện Lạc muốn nói cái gì, vì thế tôi không có tiếp lời, hơn nữa, hiện tại tôi cũng không có tâm trạng để để suy nghĩ xem Hoa Tiện Lạc có dụng ý gì, mà đang vô cùng rối rắm vì cái ôm bất chợt này.

Hoa Tiện Lạc vẫn như cũ ở bên tai tôi tiếp tục khẽ khàng: "Lúc còn sống không có...Vậy hiện tại, cô nói...có thể có hay không?"

Tôi tuy rằng đã chết, nhưng tôi biết đầu óc mình vẫn còn chưa có chết. Tôi còn có thể suy nghĩ, không phải kẻ đần độn. Hoa Tiện Lạc nói với tôi câu này có tính ám chỉ rất rõ ràng, tôi hoàn toàn có thể hiểu được. Nếu như nói "lúc còn sống" là "trước kia", vậy "hiện tại" mà Hoa Tiện Lạc vừa nhắc đến, chính là "sau khi chết rồi". Lúc còn sống không có chân chính yêu qua người nào, vậy, sau khi chết rồi thì sao? Liệu có ai đó có thể khiến cho tôi nếm trải cảm xúc đó một lần hay không? Chết đi rồi, không ai có thể nhìn thấy hoặc chạm được vào tôi, chỉ có nàng, chỉ có Hoa Tiện Lạc - người duy nhất trên thế gian này có thể cho tôi cảm giác được chính mình vẫn còn "tồn tại". Có thể hay không? Rốt cuộc, còn có thể yêu được hay không? Chẳng lẽ tôi điên rồi sao? A, tôi nghĩ tôi chắc là điên mất rồi.

"Chắc là có thể, tôi cũng không biết nữa," tôi cố ý giả vờ đáp lại: "Dù sao lúc còn sống cũng chưa có yêu qua người nào, chết rồi cũng không biết được cái cảm giác yêu thương một người nó ra làm sao... Mà tôi tính rồi, chỉ cần ở kiếp sau, trước lúc chết tôi có thể gặp gỡ một người thích hợp là có thể, khi đó, tôi nhất định sẽ giữ chặt lấy đối phương, nhất định nếm thử yêu hận triền miên này."

Cho nên, "hiện tại" coi như có thể đi.

Người ở trong lồng ngực không có tức khắc đáp lại lời tôi, không biết qua bao lâu, Hoa Tiện Lạc rốt cuộc buông ra hai tay, đứng thẳng người lại, sau đó nhìn tôi khẽ cười: "Cô sẽ làm được, yên tâm đi." Ngữ khí đã bình đạm như ngày thường. Không đợi tôi mở miệng trả lời, Hoa Tiện Lạc lại cúi thấp đầu, nói: "Tôi phải...đi tắm một cái." Nói xong liền lách qua người tôi, thẳng hướng đến phòng tắm.

Nhìn đến cửa phòng tắm, tôi đây mới nhớ tới chính mình ban đầu dự định tìm Hoa Tiện Lạc để nói lời từ biệt. Thế mà hiện tại, kế hoạch của tôi toàn bộ đều phá sản. Nếu là trước đêm nay, tôi cũng không bao giờ có thể tin được Hoa Tiện Lạc lại sẽ ngồi thu lu ở góc phòng, trong không gian đen kịt, giống như một đứa trẻ lạc đường lúng túng mà bất lực, cũng chưa từng tưởng tượng được Hoa Tiện Lạc đã phải trải qua những tháng ngày bi thương đến nhường này.

Cho nên, tôi hiện tại rốt cuộc nên đi, hay là không đi?

Đi, tôi có thể đi tới chỗ nào đây? Không đi, tôi còn có thể nán lại đến bao giờ chứ?

Quên đi, bất luận như thế nào, ít nhất đêm nay tôi cũng không thể rời đi.

Ngày 13 tháng 4 năm 2011, trời quang.

Hôm nay tựa như một ngày bình thường, cùng với mọi khi không có điểm gì khác biệt.

Hôm nay, Hoa Tiện Lạc thoạt trông cũng như Hoa Tiện Lạc của ngày thường, cùng với mọi khi không có điểm gì khác biệt - giống như chuyện của ngày hôm qua vốn dĩ chưa từng phát sinh.

Mà tôi của hôm nay, cũng đồng dạng như ngày thường, cùng với mọi khi theo Hoa Tiện Lạc bay đến cửa hàng bán hoa. Theo như lời nói hôm qua của nàng, tiểu Ninh đã thôi việc rồi, tôi không cần phải lảng tránh cái gì nữa. Cùng với âm nhạc, tôi vô công rồi nghề mà phiêu đãng ở một góc của cửa hàng, một ngày như vậy thật là nhàn nhã, đối với tôi - có thể là như vậy, mà cũng có thể không. Từ tối qua đến giờ, trong lòng vẫn bị cái ôm khó hiểu cùng với những vấn đề khó hiểu kia - quấy nhiễu mãi không thôi. Nhưng biểu tình của Hoa Tiện Lạc lại vẫn như cũ, bình thản như mọi khi, giống như cái người hoang mang ngồi cuộn mình trong góc chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Hoa Tiện Lạc như vậy lại khiến tôi chợt nghĩ đến cái lúc nàng cười khổ mà nói với tôi: "Kỳ thật sống trên đời, mỗi người đều phải đeo lấy một cái mặt nạ ngụy trang, không phải sao?"

Có lẽ, hiện tại chính là thời điểm Hoa Tiện Lạc đang đeo lấy cái mặt nạ này, không cần bất luận ai khác lo lắng cho nàng, một cái mặt nạ hoàn mỹ không chút tỳ vết. Nghĩ đến đây, lòng lại đau xót. Vì thế, tôi quyết định trước nhất sẽ không rời đi - dù sao tôi cũng không biết mình nên đi tới nơi nào.

"Đó là 'Xin Đừng Quên Tôi'." Đột nhiên nghe thấy Hoa Tiện Lạc ở trước quầy nói ra một câu như vậy.

Lấy lại tinh thần, tôi quay đầu sang bên kia nhìn Hoa Tiện Lạc, chỉ thấy nàng đang cúi đầu xem xét giấy tờ, thế nên tôi lại ngắm nghía xung quanh, trong tiệm không hề có khách.

Như vậy, lời vừa rồi là nói với tôi?

Xin đừng quên tôi? Cái gì mà xin đừng quên tôi? Nhíu mày, tôi lại quay đầu, bây giờ mới phát hiện nguyên lai là do chính mình đang đứng trước một bó "Xin Đừng Quên Tôi" mà ngẩn người hồi lâu. "Xin Đừng Quên Tôi" là một loài hoa nhỏ màu tím lam, thân xanh biếc, trên đỉnh điểm xuyết nhiều khóm. Nhìn bó hoa thoạt trông rất bình thường nhưng tên gọi một chút cũng không bình thường này, tôi cười cười hỏi: "Cô chủ Hoa, vì sao hoa này lại có tên 'Xin Đừng Quên Tôi' nhỉ ?" Nếu muốn đối phương nhớ mãi không quên, thì hẳn phải là đóa hoa diễm lệ lóa mắt, ví dụ như hoa hồng chẳng hạn. Mà "Xin Đừng Quên Tôi" - một loại hoa bình thường đến độ có thể dùng từ "cây cỏ" để hình dung - lại có thể mang cái tên si tình đến vậy, tôi thật sự là nghĩ không ra.

Hoa Tiện Lạc không biết tự khi nào đã đi tới bên cạnh tôi, tay trái nàng đang cầm một bó bách hợp, tay phải cầm một chiếc kéo: "Hoa này...trừ bỏ nghĩa đen, còn đại biểu cho 'tình yêu vĩnh hằng'."

Tôi nghe xong, nhịn không được mà cười khổ một cái: "Vĩnh hằng?" Thật là một cái tên to tát.

Trên cái cõi đời này, ngay cả sinh mệnh cũng không thể vĩnh hằng, còn có thể tồn tại thứ tình yêu vĩnh hằng sao? Đối với tôi mà nói, hai thứ trên lại càng không thể.

"Những loài hoa khác thì không thể thiếu nước, nhưng mà nó bất đồng," Hoa Tiện Lạc ung dung nói: "Không có nước, 'Xin Đừng Quên Tôi' sẽ từ từ trở thành hoa khô, nhưng không héo rũ. Nó là tồn tại như một phép màu, không chịu sự trói buộc của sinh mệnh, giống như...giống như cô vậy."

Tôi bất giác quay đầu nhìn sang Hoa Tiện Lạc, lại phát hiện đối phương cũng đang quan sát mình, cả hai nhất thời bốn mắt nhìn nhau. Tôi đột nhiên nhớ tới cái ôm tối qua, vì thế cười xấu hổ mà tránh đi tầm mắt của nàng, tùy ý hỏi: "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, vì sao hoa này lại có tên 'Xin Đừng Quên Tôi' vậy?"

"Về nguồn gốc của cái tên 'Xin Đừng Quên Tôi' cũng có vài dị bản, tôi cũng không biết thật hay giả," Hoa Tiện Lạc tiếp tục nhẹ giọng nói: "Trong đó có một truyền thuyết nói rằng...từng có một chàng kỵ sĩ mang theo nữ nhân mà anh ta yêu mến đi đến bờ sông tản bộ, phía bên kia sông dài có một đóa hoa trông rất bình thường, sắc hoa đồng dạng với sắc trời..."

Chú thích: 

"Xin Đừng Quên Tôi" : có màu tím xanh

Tên khoa học : Myosotis - Family : Boraginaceae

Tên tiếng Việt : Hoa Lưu Ly

Tên tiếng Anh : Forget-me-not - Xin đừng quên tôi

Thông điệp : Tình yêu chân thành (True Love) - Hoài niệm (Memories)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro