Chương 91

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VNsharing.net

【91】

Tôi nhịn không được bèn xen mồm hỏi: "Màu lam?" Nhưng mà, trước mắt tôi chẳng phải là một bó hoa màu tím sao? 

" 'Xin Đừng Quên Tôi' có nhiều loại, không chỉ có mỗi sắc tím, còn có hồng nhạt, trắng..." Hoa Tiện Lạc vô cùng nhẫn nại giải thích: "Tóm lại, cô gái kia khi nhìn thấy đóa hoa này, nàng vô cùng yêu thích, kỵ sĩ không chút do dự liền bơi sang bờ bên kia đi hái. Nhưng khi chàng ta bơi trở về, lại đột nhiên có dòng nước xiết chảy qua. Kỵ sĩ biết mình sẽ bị dòng nước cuốn đi, chàng vội vã ném đóa hoa lên bờ, đồng thời hướng về người yêu mà hô to: 'Xin đừng quên tôi', lời vừa dứt đã bị dòng nước cuốn đi. Cô gái nhặt lên đóa hoa mà chàng đã dùng tính mạng để đổi lấy, từ đó về sau nguyện một mình đơn chiếc, không yêu thêm một ai cả.

"Là bởi vì," tôi quay đầu nhìn sang người bên cạnh, tiếp lời nói: "Câu nói trước khi chết của chàng kỵ sĩ kia, sau đó trở thành tên gọi của loài hoa này?"

Hoa Tiện Lạc mỉm cười gật đầu: "Ừ...'Forget me not', cũng chính là 'Xin đừng quên tôi'." Nói xong, nàng đưa tay cầm kéo lên, cắt bỏ một mảnh lá khô trên bó hoa đang cầm.

" Có lẽ đây mới là tình yêu đích thực," không đợi tôi đáp lời, Hoa Tiện Lạc lại nói tiếp: "Hoa hồng dẫu có kiêu sa rực rỡ, nhưng nếu không dụng đến những biện pháp bảo quản , thì một ngày sau sắc hoa sẽ kém đi, hai ngày sau thì bắt đầu héo rũ, nhanh đến nỗi khiến cho người ta không kịp nhớ kỹ nó đã từng rực rỡ đến nhường nào. Mặc dù 'Xin Đừng Quên Tôi' luôn được dùng để trang hoàng điểm xuyết, nhưng khi thiếu nước nó cũng không dễ dàng chết đi, thậm chí sau khi mất đi sinh mệnh nó cũng sẽ không trở nên héo úa," nói một hồi như vậy, Hoa Tiện Lạc đột nhiên nghiêng mắt sang nhìn tôi, cười bảo: "Đối mặt với thời gian, nó vẫn thắng, hoàn toàn chiến thắng. Có đôi khi, tình yêu cũng là như vậy, vượt qua guồng quay khắc nghiệt của thời gian, thậm chí..." Nàng lại cúi đầu nhìn bó hoa Bách Hợp trong tay, nhẹ nhàng nói: "Thậm chí vượt qua cả sinh mệnh vô thường."

Vượt qua thời gian, thậm chí vượt qua cả sinh mệnh - những lời này rốt cuộc bao hàm ý tứ gì, tôi không muốn suy đoán nữa, cũng không dám suy đoán nữa. Tôi đoán không nổi rồi.

"Có vẻ như, tôi mới vừa rồi còn xem nhẹ nó," tôi tùy tiện đáp lại, cười cười nói: "Nghe cô thuyết giảng xong, bây giờ tôi thấy tò mò về nó rồi đấy, thật muốn biết hoa này có hương vị như thế nào..."

Hoa Tiện Lạc cũng cười nói: " 'Xin Đừng Quên Tôi' không có mùi, nó cái gì cũng không có. Có lẽ điểm này cũng là để biểu lộ 'tình yêu' vốn không cần sự tô điểm của bất kỳ yếu tố bên ngoài nào, vẫn có thể vĩnh viễn khắc ghi, khi đó, ngay cả mùi hương cũng có vẻ dư thừa."

"Cô càng nói, tôi lại càng cảm thấy hoa này thực thích hợp với tôi," nghe xong lời của nàng, tôi nhịn không được bèn trêu chọc một chút: "Sau khi tôi chết, cũng không ngửi được mùi gì nữa, bất luận là thơm hay thối, một chút cũng đều không ngửi được. Hoa không có mùi như vậy hóa ra thực hợp với tôi, ít nhất cũng sẽ không khiến tôi cảm thấy cái mũi của mình thật quá dư thừa."

"Cô không ngửi được mùi?" Hoa Tiện Lạc nhíu mày.

"Ừ," tôi gật đầu: "Cũng không thành vấn đề, coi như cảm mạo nghẹt mũi đi." Tuy rằng không ngửi được mùi hương chính là một chuyện đáng tiếc, bất quá vừa nghĩ tới như vậy cũng có nghĩa là tôi không phải ngửi thấy những mùi khó chịu, trong lòng liền cân bằng lại. Huống chi, tôi ngay cả mạng sống cũng không còn, còn cần đến khứu giác để làm chi?

Hoa Tiện Lạc cũng không đáp lời, nàng như có điều suy nghĩ mà nhìn tôi trong chốc lát, sau đó cười cười, lập tức đem bó Bách Hợp trong tay trở lại bên quầy. Chủ đề về "Xin Đừng Quên Tôi" cứ như thế mà qua đi, một hồi như vậy, tôi cảm thấy cuộc đối thoại vừa rồi của mình và Hoa Tiện lạc thật giống như đi trên dây làm xiếc, không cẩn thận sẽ khiến mình rơi xuống vực sâu, vạn kiếp bất phục.

Kế tiếp, tôi thừa dịp cửa hàng bán hoa hiện không có khách nhân, giúp đỡ Hoa Tiện Lạc đem vài chậu hoa dịch chuyển ra khỏi phòng. Tiểu Ninh đã thôi việc, Hoa Tiện lạc phải đích thân đi làm những chuyện thượng vàng hạ cám này, cho nên đối với những chuyện bản thân có thể, tôi liền giúp đỡ nàng. Đối với "siêu năng lực" đã tiến bộ thần tốc của tôi, Hoa Tiện Lạc nhìn thấy đương nhiên trở nên kinh ngạc không thôi, nàng nhiều lần ngồi yêu trên ghế, cái gì cũng không nói nên lời. Nếu có thể, tôi thật hy vọng chính mình có thể đảm đương hết thảy những công việc này, để cho Hoa Tiện Lạc cao cao tại thượng mà ngồi tại quầy vắt chéo chân.

Hôm nay là thứ tư, Hoa Tiện Lạc lại đến trường dạy múa. Hoa Tiện Lạc trấn định ở trên vũ đài cùng với Hoa Tiện Lạc bàn tay run rẩy kia - quả thực bất đồng, tôi nhìn ra được, nàng thực sự yêu thích quá trình dạy dỗ lứa "sao mai hiếu động" này. Có lẽ Hoa Tiện Lạc của hiện tại mới đích thật là Hoa Tiện Lạc vui vẻ nhất, không cần thiết phải thay đổi cái gì, cứ như vậy cho đến một ngày nào đó, cùng một người nào đó kết hôn, sinh con... Đối với Hoa Tiện Lạc mà nói, có lẽ cuộc đời như vậy mới là thích hợp nhất? Là một khán giả, tôi chung quy lại không nhịn được mà nuối tiếc thay nàng, nàng vốn nên sống cuộc đời nhiều màu sắc hơn, vui vẻ hơn mới phải.

Còn chưa có chính thức bắt đầu nhảy múa tập thể, có một cô bé đột nhiên tiến đến bên cạnh Hoa Tiện Lạc, sợ hãi nói: "Cô Hoa, chúng em không thấy...Ương Ương đâu cả." Thanh âm của cô bé run rẩy, giống như sắp khóc đến nơi rồi, tôi nhớ rõ đây chính là cô bé hôm trước nói cho Hoa Tiện Lạc biết Ương Ương bị mẹ đánh.

Hoa Tiện Lạc sửng sốt: "Không thấy?" Lập tức vội vã ngẩng đầu, quét mắt khắp phòng học.

"Tôi mới nãy còn thấy cô bé," thầy Trình ngồi bên đàn dương cầm cũng nói thêm vào: "Như thế nào lại không còn thấy tăm hơi? Có thể đang...đi vệ sinh?" Đám học trò lại ngơ ngác nhìn nhau, không ai biết Ương Ương đã đi đâu.

Nhíu mày, Hoa Tiện Lạc nhẹ giọng phân phó: "Các em trước tiên cứ nhảy một bài nhỏ, cô sẽ đi tìm Ương Ương," nàng lại quay đầu sang phía thầy Trình, nói: "Thầy Trình, phiền thầy trông lớp giúp." Nói xong, không đợi đối phương đáp lời liền cởi áo khoác xám đang buộc ở ngang hông, vội vàng mặc vào, cũng không quay đầu lại mà đi đến cửa phòng học.

"Tôi vừa rồi cũng không có chú ý cô bé ra ngoài lúc nào," theo sát phía sau Hoa Tiện Lạc, tôi bất đắc dĩ nói: "Cô bé cũng không thể đi quá xa đâu, chắc là chỉ đi WC thôi?"

Không có đáp lại lời tôi, Hoa Tiện Lạc chỉ nhíu mày, không nói một tiếng liền vội vàng tiến đến WC nữ. WC tầng này chỉ có sáu buồng nhỏ, Hoa Tiện Lạc cẩn thận xem xét từng cái, nhưng mà bên trong không có một bóng người. Nàng mím môi, vẫn yên lặng, có vẻ muốn bước ra ngoài.

Tôi vội vã chắn trước nàng, nói: "WC ở các tầng lầu cứ để tôi xem xét, cô tìm ở chỗ khác đi." Nói xong tôi tức khắc đem thân mình trầm xuống, trong nháy mắt liền rơi xuống WC của tầng dưới. Nhưng bất đắc dĩ chính là, cho dù lần tìm toàn bộ WC nữ của trường, trừ bỏ một vài tình huống xấu hổ khi vô tình vào phải mấy buồng có nữ sinh hoặc là giáo viên lớn tuổi ra, thì đến nửa cái bóng của Ương Ương tôi vẫn chưa thấy đâu cả. Càng bất đắc dĩ chính là, tôi hiện tại ngay cả Hoa Tiện Lạc đang ở nơi nào cũng không biết. Vội vàng bay trở về phòng học, thầy Trình vẫn đang đánh đàn như cũ, học sinh vẫn đang khiêu vũ như trước, duy nhất không thấy Hoa Tiện Lạc và Ương Ương.

Chờ tôi gần như lục soát khắp các tầng mới rốt cuộc nhìn thấy cả hai ở tại tầng cao nhất, có điều khung cảnh kia làm cho tôi nhất thời chết sững tại chỗ - chỉ thấy Ương Ương mắt ngấn lệ, thân thể nhỏ bé ngồi ở tay vịn nhỏ hẹp của sân thượng, phía sau cô bé cái gì cũng đều không có, có chăng chỉ là độ cao năm tầng cùng một mảnh đen kịt của trời đêm ; Hoa Tiện Lạc thì đứng cách Ương Ương hơn mười thước, có muốn tiến lên cũng không dám, biểu tình cứng nhắc.

"Làm sao vậy, Ương Ương..." Tôi nhanh chóng bay tới phía sau Hoa Tiện Lạc, sững sờ đặt câu hỏi.

Thực hiển nhiên, Hoa Tiện Lạc lúc này hoàn toàn không có tâm tư để ý đến tôi, nàng chỉ lo hướng về cô bé vẫn đang ngồi tại tay vịn kia - nói: "Ương Ương, em ở đó làm gì? Mau xuống đây nào!"

Tôi đây mới nhớ đến một số chuyện đã xảy ra: Không thể nào, tuổi nhỏ như vậy, chẳng lẽ con bé muốn... Không đợi tôi có kết luận, Ương Ương thế nhưng vừa quẹt nước mũi, vừa nhẹ giọng nói: "Ở đây, ở đây mát hơn."

Hiện tại, rốt cuộc cô bé này đang nghĩ cái gì đây.

"Ương Ương, em trước tiên bước xuống được chứ, như vậy rất nguy hiểm..." Hoa Tiện Lạc bắt đầu từng bước từng bước tiếp cận Ương Ương

Ương Ương lại bắt đầu nức nở: "Em thích...nhảy múa, nhưng, nhưng mà em nhảy không tốt...Cô, cô Hoa, mẹ...hôm nay không cho em đến đây học, mẹ nói...về sau em không được đi học nữa, hôm nay là, là em lén tới đây..." Cô bé đã sắp khóc không thành tiếng: "Nếu, nếu như mẹ biết được, mẹ nhất định, nhất định sẽ đánh em..." Càng tủi thân khóc, thân mình Ương Ương lại càng run rẩy kịch liệt, tựa hồ chỉ cần một chút sơ sẩy, cô bé sẽ ngã về phía sau mất, sau đó ở trước mắt tôi và Hoa Tiện Lạc - rơi xuống.

"Sẽ không sao, cô cam đoan, mẹ sẽ không đánh em nữa, " thanh âm của Hoa Tiện Lạc vẫn vững vàng như trước, nàng vươn hai tay hướng Ương Ương mà tới gần: "Lại đây, để cô bế em xuống được không?"

Ương Ương cuối cùng cũng ngừng khóc: "Thật sao ạ? Mẹ thật sự...sẽ không đánh em nữa?" Nói xong mới từ từ nới lỏng hai tay ở trước ngực, tôi lúc này mới chú ý cái cô bé ôm tự nãy giờ là một con rối, một con gấu Pooh.

"Em phải tin cô chứ...Ngoan, mau xuống đây nào." Hoa Tiện Lạc nở nụ cười, nhưng tôi nhìn ra được nàng cười có chút gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro