Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 5

Ta dừng xe ở lầu dưới, cầm túi xách vào công ty. Ta không dám ngẩng đầu nhìn cái tên treo trên kia, cũng không dám loạn miểu loạn ngắm, bởi vì ta sợ sẽ thấy hình ảnh nàng cùng cô gái kia chung một chỗ. Cho dù ta đã xem qua vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, nỗi đau không hề giảm bớt một phần. Bây giờ ta cũng không có một mình, mà là đứng ở trong công ty, vô số ánh mắt nhìn ta, ta lại càng không thể thất thố.

“Oh ! Sao ngươi lại tới đây ? Hôm nay đối tượng hợp tác không phải là ngươi đấy chứ ? ” Thanh âm quen thuộc cách đó không xa vang lên, cho dù không cần quay đầu lại, ta cũng biết nàng đang đi đến. Một giây kế tiếp, thân thể ta bị ôm chặt lấy, mùi hương mỏng hà nhàn nhạt toả ra xung quanh, vô hình tiếng sâu vào trong lòng ta.

Ta ngày đêm mong muốn, tham luyến muốn ôm nàng vào ngực, lúc này đã được thỏa mãn. Ta run rẩy đưa tay ra ôm lấy nàng, cùng lúc đó , sau lưng vang lên tiếng giày cao gót. “ Hạ Tổng giám, xin chào !” Ta quay đầu lại, nhìn nữ nhân đang đưa tay ra, cô ta chính là người yêu của nàng —— Liễu Ti Dương.

“Xin chào, Liễu quản lý.” Ở đây ta thấy cũng cần thiết giới thiệu nàng một chút. Mặc dù nàng là người yêu của Tả Việt, nhưng trong lòng ta đối với nàng không có một chút hận ý hoặc chán ghét. Dù sao trên nhiều phương diện mà nói, nàng so với ta ưu tú hơn rất nhiều. Cho dù hiện giờ ta với nàng có thể coi là tương xứng, nhưng ngoài ra, ta hoàn toàn không thể so sánh với nàng.  

Liễu Ti Dương, Tổng kinh lý của tập đoàn Liễu thị, phụ thân chính là chủ tịch của công ty. Thiên kim đại tiểu thư, thân phận cao quý, không vì vậy mà cưng chiều để nàng kiêu ngạo, ngược lại bồi dưỡng nàng trở thành một nữ nhân ưu tú. Mười tám tuổi tốt nghiệp trung học, liền một thân một mình đi ngoại quốc du học. Sau khi tốt nghiệp đại học trở về trực tiếp đảm nhiệm chức vụ Tổng kinh lý của Liễu thị tập đoàn.

  

Nàng so với chúng ta lớn hơn ba tuổi, năm nay vừa tròn ba mươi mốt. Người người đều nói, nữ nhân ba mươi sẽ bắt đầu già yếu, da sẽ nhăn lại , khóe mắt cũng sẽ xuất hiện vết thâm. Vậy mà nàng lại không hề có,  cho dù qua nhiều năm, nàng vẫn như lần đầu tiên  ta gặp, xinh đẹp , ưu tú.

Tóc uốn xoăn nhuộm màu cà phê, lưu hải sơ hướng hai bên , lộ ra quang khiết đích cái trán. Hàng mi cực kỳ tinh xảo, chiếc mũi xinh đẹp, còn có kia hai mảnh mỏng phiến môi. Mỹ nhân như thế, sợ là người nào thấy , cũng muốn chiếm lấy làm của riêng. Nàng cũng không ngoại lệ.

“Được rồi, đừng ở chỗ này nói. Chúng ta vào phòng làm việc nói đi.” Nàng cười đi tới nắm tay Tả Việt. Cho tới lúc này, ta mới có thời gian cẩn thận nhìn nàng. Đang trong giờ làm việc, nên phải mặc lịch sự. Một thân quần tây màu trắng,  phối hợp áo sơ mi màu đen. Ta biết nàng luôn luôn thích màu trắng, mà rất nhiều người cũng thích màu trắng. Nhưng là có thể đem hắc bạch xứng xuyên như thế, nàng là người duy nhất ta từng gặp.

Các nàng đi trước, vừa cười vừa nói chuyện phiếm. Ánh mắt ta lơ đãng liếc lên ngón áp út của các nàng mang theo nhẫn, ánh mắt giống như là bị thứ gì đâm một cái đau rất đau, cơ hồ muốn cho ta chảy ra nước mắt. Ta vội vàng che giấu thất thố của mình, chỉ sợ các nàng phát hiện ra được.

Cuối cùng cũng đến phòng làm việc, ta ngồi ở trên ghế sa lon, nàng cùng cô gái kia ngồi ở chỗ khác. “Ngươi cũng thật là……..rõ ràng hai nhà chúng ta công ty ở gần như vậy, ngươi sau khi tốt nghiệp cũng chẳng thèm nhìn tới ta. có phải hay không làm Tổng giám liền quên mất bạn học ? Nếu ngươi dám nói vậy, đừng trách ta không khách khí !”

Nghe được lời của nàng, ta cười khổ.  Có trời mới biết, ta ngày ngày đều muốn gặp ngươi. Nhưng ta biết ta không thể làm như vậy, chỉ khiến ngươi và nàng khó xử. Làm loạn hai người như vậy... a a ... cuộc sống thật là “hạnh phúc” biết bao………

“Thật ra thì cũng không phải không muốn tới thăm ngươi, chẳng qua là mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc mà thôi.” Ta biết cái cớ này khá là “củ chuối”, không lẽ cứ bận rộn năm này qua năm khác sao ? Cũng may, Liễu Ti Dương biết ta đang khó xử, liền đổi đề tài. Ta nhìn nàng gật đầu cười một tiếng, nàng thật sự là một nữ nhân rất tốt, khiến cho ta phải tự ti mặc cảm, vĩnh viễn ta không thể so sánh với nàng.

Đó chính là người nàng yêu.  

Sau đó, bọn ta đều chỉ bàn về vấn đề liên quan tới lần hợp tác này. Bất luận thực lực như thế nào, đều không phân biệt, thoả thuận thành công, ta ký hợp đồng. Sau đó nàng cũng mời ta cùng các nàng ăn cơm.

Ta trong lòng rất muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng, ta không thể từ chối. Quán này rất nổi về món ăn tây phương, bất kể là món chính hay món tráng miệng đều nổi danh, nàng thành thục kêu ngay phần thịt bò bít tết, phục vụ  bưng lên, Liễu Ti Dương liền bưng đến trước mặt mình , hết lòng vì nàng cắt thành miếng nhỏ, lại lần nữa đút cho nàng ăn.

Ta cúi đầu xử lý phần ăn của mình, cái bàn thuỷ tinh phản chiếu hình ảnh các nàng thân thiết với nhau, Liễu Ti Dương hôn lên má nàng một cái, ta làm như không thấy.

“Ngươi hôm nay tới thật là đúng lúc, chúng ta hôm qua vừa giải quyết mâu thuẫn bên ngoài, thành công ra quỹ.” Nàng mặt hưng phấn nói với ta, mà ta cũng đối với nàng nói chúc mừng. “Uy, phản ứng của ngươi thật là lãnh đạm ! Ta còn tưởng rằng mấy năm này ngươi sẽ thay đổi một chút, không nghĩ tới ngươi vẫn như trước kia, lúc nào cũng cái vẻ mặt cau có. Đúng rồi, ngươi bây giờ có bạn trai chưa ?”

“Có rồi.” Ta trả lời như vậy. Ngay từ lúc trước ta đã muốn cho nàng biết rõ điều này, chứ lỡ như sau này nàng hỏi, ta biết trả lời như thế nào ? Ta biết nàng căn bản sẽ không quan tâm đến ta nhiều, ta cũng không kỳ vọng gì mấy. Ta chỉ mong nàng biết ta đang sống tốt, không nghĩ nàng biết ta yêu nàng.

Chỉ có như vậy, ta mới còn ấn tượng tốt trong lòng nàng, không phải là một kẻ xen giữa chuyện tình yêu của nàng.

“ Oa……ngươi đã có bạn trai rồi à ? Không biết là người nào lợi hại như vậy nhỉ, có thể chịu nổi khối băng sơn Hạ đại mỹ nữ của chúng ta a ? Hôm nào cùng đến đây để cho ta thấy thấy có được hay không ?”

“Hắn là người tốt, rất thích ta.” Ta như vậy trả lời, khiến nàng rất hài lòng. Nàng vuốt cánh tay tê dại của ta, sau đó liền đem đầu dựa vào vai  Liễu Ti Dương.

“Ta cùng Ti Dương tính  đầu tháng sau sẽ kết hôn. Mặc dù pháp luật không cho phép kết hôn đồng tính, nhưng làm một hôn lễ đơn giản vẫn được. Lúc đó ta chỉ biết mời những người có quan hệ thân thiết, ngươi là  bằng hữu tốt nhất của ta, hy vọng ngươi sẽ làm phù dâu  của ta có được hay không ?”

Nàng cầm hai tay ta nói, ta trong lòng lớn tiếng kêu không muốn, vậy mà cổ họng lại giống như là bị thứ gì chận lại không nói ra được. Các nàng muốn kết hôn, những lời này , giống như là ma yểm quanh quẩn trong đầu của ta. Ta thừa nhận, trong nháy mắt, linh hồn của ta đã xuất ra ngoài, không có thần trí.

“Được.” ta trả lời, sau đó liền tìm lý do rời đi trước.   

Ta lên xe, một cước đạp ga lái đi. Ta không thể chịu được, cái cảm giác này đang hành hạ ta, ta muốn phát tiết, muốn thét ra, khóc lên. Ta có thể cảm giác được thân thể của ta đang kịch liệt run rẩy, thậm chí ngay cả tay lái, cũng bị mồ hôi trên tay ta chảy thấm ướt .

Cuối cùng cũng về đến nhà, ta lảo đảo nghiêng ngã chạy vào phòng, mở  tủ rượu ra lấy một chai rót vào trong miệng. Bất kể là rượu trắng, rượu đỏ, ta chỉ biết là  bây giờ ta cần chúng.   

Ngã xuống giường, đầu bị mép giường làm đau. Nhưng nỗi đau trên thân thể, vĩnh viễn đều không bằng một phần vạn trong lòng. Ta co rút ở trên giường, vừa uống rượu, vừa rơi lệ, vừa nhìn đối diện trong gương. Tóc dài màu đen che lại nửa gương mặt, lại lộ một đôi khóc đỏ bừng. Ta nhếch môi cười bản thân vô cùng xấu xí, ngay cả tự ta cũng xem thường bản thân mình.

“Tiểu Việt.....” ta lẩm bẩm kêu tên nàng, giống như là muốn đem nàng  khắc tên vào linh hồn.

Có lẽ lão Thiên đang thương ta, trước mặt ta hiện ra dung nhan của nàng.   

Nàng giống như đêm đó, gắt gao đè người ta, vừa hôn gò má, đôi môi của ta, vừa hơi thô lỗ cởi quần áo của ta.

Ta biết nàng đem ta trở thành Liễu Ti Dương, nhưng với khát vọng ích kỷ , ta không muốn ngăn cản nàng.

Tối hôm ấy nàng, hiển nhiên là uống say, nhất định là bị người kia đả thương trong lòng, cho nên một người không hay  uống rượu như nàng mới uống nhiều như vậy. “Ta muốn ngươi.” nàng nói với ta như vậy, ta cũng không nói tiếng nào, chẳng qua là đưa tay ôm lấy cổ nàng, mang theo mùi hương mỏng hà nhàn nhạt, vị hôn trải rộng toàn thân, ta giống như là trân bảo đang bị nàng thổi phồng ở trong lòng bàn tay .  

Trong khoảnh khắc thân thể ta bị xuyên thấu, nước mắt ta chảy dài.

Không phải là vì đau đớn, mà là quá mức kích động , hạnh phúc .

Ta biết ta đã thành nữ nhân của nàng, ngay cả khi trong lòng nàng hoàn toàn đều không phải là ta.

Một cảm giác mãnh liệt khoái cảm rót vào người, ta cắn cổ tay của ta, không để cho những âm thanh mang đầy dục vọng kia phát ra vì lý trí của ta vẫn còn, ta biết , nơi này là ký túc xá, cũng không an toàn.

Cảm giác được hai ngón tay thon dài kia đang xuyên qua vùng nhạy cảm yếu ớt kia. Ta như muốn chết, siết chặt lấy người kia, không chịu buông ra. Cuối cùng cảm giác mãnh liệt nhất đã đến, ta lần đầu trong đời đã cảm thụ được.

Nàng cứ như một hài tử, không biết mệt là gì, bắt đầu tiến vào người ta một lần nữa.

tác giả có lời muốn nói :0 0 khi dễ ngắn văn , khi dễ be văn , ghét các ngươi . hừ !

chuyên mục cầu xin cất giấu , bao nuôi ! thân môn chỉ cần điểm kích phía dưới đồ liền có thể xuyên qua ! trong đó có nhiều hơn kết thúc văn nga !

đẩu M hội quán ! chính là muốn đẩu ngươi ! cầu xin các vị có s thuộc tính đích ngự tả , nữ vương , la lỵ , đại thúc tới trước điều . dạy nga !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro